Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full) - Chương 60: CHƯƠNG 60. XUYÊN THẤU TIM NÀNG, NÁT TAN LÒNG TRẪM
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 60: CHƯƠNG 60. XUYÊN THẤU TIM NÀNG, NÁT TAN LÒNG TRẪM
Thật đau lòng vì năm đó trẫm đã không thể ở bên nàng, cùng nàng đi qua những ngày u ám. Trẫm chỉ có thể ở khoảnh khắc hiện tại dịu dàng vỗ về nàng, hi vọng trong cơn mộng mị, nàng dẫu không thấu tường tận mọi chuyện, vẫn có thể cảm nhận được tấm chân tình của trẫm.
“Sơn Nam phong cảnh hữu tình,
như một bức hoạ đẹp…
Trẫm tưởng tim nàng đặt ở Sơn Nam,
nhưng trẫm đâu hay biết…
Bức hoạ diễm lệ nhất trong tim nàng,
vốn đặt ở nơi hoàng cung xa hoa lộng lẫy.
Nàng ôm trong mình biết bao thương nhớ,
nuốt trọn tủi nhục chỉ mong hai chữ bình an.
Trẫm giữ trong lòng vạn sự hờn ghen,
trong cơn tam bành buông lơi hai chữ thất vọng.
Lời nói thốt ra sắc ngang lưỡi giáo,
xuyên thấu tim nàng, nát tan lòng trẫm…”
Nỗi lo âu dần biến mất trên gương mặt nàng. Nàng đặt tay lên bụng, vô thức nói mơ:
– Hoàng thượng… thần thiếp… rất lạnh…
Trẫm luồn tay qua chiếc áo yếm, nhẹ nhàng xoa bụng cho nàng.
– Đơn Đơn… có thấy dễ chịu không?
Nàng khẽ gật đầu rồi cứ vậy mà thiếp đi. Phòng trọ nhỏ trong kinh thành chật chội, sơ sài, thiếu thốn đủ đường, chắc hẳn năm xưa nàng đã từng trải qua cái lạnh buốt tim buốt gan. Chắc hẳn… nàng cũng có những lúc kiệt quệ… đơn độc… lẻ loi… và đau lòng. Vậy mà ngày quay trở lại hoàng cung, nàng vẫn cố ý trưng ra cái dáng vẻ hoạt bát đáng yêu. Trẫm giận nàng chia xa không nhung nhớ, nào đâu hay ẩn sau nét cười rạng rỡ là biết bao nỗi bi ai. Thời điểm nàng còn là Đơn tần, nhiều lần trẫm xử lý việc triều chính xong muộn, đầu giờ Sửu mới cho gọi nàng. Nàng nửa lời phàn nàn cũng không có, e lệ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn lụa, nguyện ý để cung nữ ở Xuân Sắc cung đưa vào Tuệ Long điện. Trẫm trải qua một ngày dài mệt mỏi, trông thấy đôi má ửng hồng của người trong mộng, bất giác liền thấy bình an. Trẫm gửi một nụ hôn lên đôi gò má kiều diễm, khẽ cảm thán:
– Nàng vất vả rồi!
– Thần thiếp không thấy vậy, được Hoàng thượng ân sủng là phúc phận của thần thiếp.
Vẫn là nàng có chiếc miệng dẻo, biết nói những câu từ dễ nghe. Trẫm đôi khi hoài nghi tính chân thực, nhưng lời nói rót vào tai ngọt như mật, trong lòng không tránh khỏi niềm vui sướng hân hoan.
– Hoàng thượng trải qua một ngày mệt nhọc, thần thiếp lo người phải chờ lâu nên đã bảo cung nữ thôi không trang điểm, cứ thế để mặt mộc mà tới đây, mong Hoàng thượng thứ lỗi.
Trẫm đã không nhận ra nàng thực sự lo lắng cho trẫm, trẫm chỉ mải hờn giận:
– Nữ nhân chốn hậu cung trước khi gặp trẫm dặm ngàn lớp phấn dày. Đơn tần thoải mái để mặt mộc, có lẽ từ lâu đã không màng tới chuyện tranh sủng.
– Hoàng thượng…
– Không cần giải thích… trẫm biết… trái tim nàng chưa từng ở hoàng cung…
Nàng rơi nước mắt. Trẫm cứ ngỡ đó là giọt lệ thương nhớ Sơn Nam nên càng buồn bực. Nàng chịu ấm ức chẳng dám kêu oan, vẫn kính cẩn đề nghị:
– Hoàng thượng! Thần thiếp biết bản thân còn nhiều điểm chưa tốt khiến người không vui lòng… nhưng dẫu sao Hoàng thượng cũng đã cho gọi thần thiếp đến đây… nếu Hoàng thượng không chê… thần thiếp… xin phép được hầu hạ người.
Trẫm gật đầu ưng thuận. Mẫu hậu nói nàng là hồ ly cũng không hẳn là không có lý, chỉ là động tác luống cuống cởi long bào thôi cũng khiến trái tim trẫm điêu đứng. Trẫm kiềm không được, vô thức cầm tay nàng siết chặt. Nàng bối rối bẩm tấu:
– Bẩm Hoàng thượng… như vậy… thần… thần thiếp… không thể hầu hạ người chu toàn…
Trẫm không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu. Nàng có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt trẫm, đành bẽn lẽn cúi đầu. Hoa mẫu đơn đỏ chẳng sánh bằng đôi môi căng mọng, chiếc yếm trắng tinh khôi không đọ được làn da ngọc ngà, dải lụa đào phấp phới đâu mượt mà như mái tóc người thương… rõ ràng không trang điểm, sao có thể đẹp lay động lòng người? Vẻ đẹp bách niên nan ngộ, khiến cho trẫm mỗi lần chạm vào đều lưu luyến không nguôi. Trẫm nhận ra đã có lúc trẫm không thể khống chế được bản thân… long thể cường tráng ép chặt lên ngọc thể mong manh. Trẫm nhận ra đã có lúc trẫm mạnh bạo giày vò nàng… nhưng trẫm không nhận ra nàng đã luôn cưng chiều trẫm. Nàng chưa từng càu nhàu trẫm mải miết bên nàng trong suốt nhiều canh giờ, cũng chưa từng oán trách trẫm đánh thức nàng khỏi mộng đẹp. Chỉ cần cánh môi trẫm lướt qua nụ hoa hồng phớt, nàng liền theo bản năng dùng đoá mẫu đơn đẫm sương ôm lấy sự nhiệt huyết của trẫm. Trẫm một khi đã yêu nàng thì rất khó để rời xa, từng li từng tấc trên ngọc thể của nàng đều khiến trẫm mê đắm. Trẫm luôn hôn nàng rất lâu, nhưng chẳng bao giờ thấy đủ. Khi trẫm buông nàng thì ngọc thể vốn trắng mịn kia đã chi chít những dấu hôn đỏ sẫm. Trán nàng nhễ nhại mồ hôi, trẫm xót xa dặn dò:
– Đơn Đơn! Ở bên nàng, trẫm đôi khi sẽ bị mất kiểm soát. Vậy nên… nếu nàng thấy mỏi mệt… phải nói cho trẫm ngay… hiểu không?
Nàng lắc đầu bảo:
– Thần thiếp không muốn.
– Ngang ngược.
– Không phải thần thiếp ngang ngược… thần thiếp chỉ là… cảm thấy… mỗi một khắc bên Hoàng thượng… đều đáng trân quý. Hậu cung đông đúc… hôm nay thần thiếp được sủng ái… nhưng chưa biết chừng…
Nàng bị trẫm hôn đột ngột nên chẳng thể nói hết câu. Nàng đối với mọi sự lấn lướt của trẫm, nhất nhất đều thuận theo. Dung Thái phi từng bảo các phi tần trong cung nếu như không yêu Hoàng thượng thì việc họ cố gắng lấy lòng hiển nhiên là vì địa vị. Mỗi khi chúng ta hoà quyện làm một, nàng luôn nở nụ cười ngọt ngào khiến trái tim trẫm xốn xang. Thế nhưng, nàng chưa một lần tranh thủ cơ hội đòi hỏi vị trí cao hơn. Hờn ghen đố kị che mờ tâm trí trẫm, chân tình của nàng, trẫm ngu muội nhận không ra.
Giờ Dần ngày hai mươi tám tháng Chạp năm Ất Hợi, Đức Đạt ương ngạnh quỳ trước Tuệ Long điện, một mực đòi diện kiến trẫm. Ai mà không biết hắn muốn cầu xin cho Đức phi? Trẫm hạ lệnh nếu hắn muốn vào nhà lao đoàn tụ với muội muội thì cứ việc quỳ đến giờ Mão. Hắn hiển nhiên biết cân nhắc thiệt hơn, không cần người khiêng, tự động đứng dậy hồi phủ. Uy Vũ cũng ghé qua hỏi thăm mẫu phi, thị vệ làm theo chỉ thị của trẫm, nói dối hắn rằng nàng vẫn ổn, nhưng nàng còn bận chăm sóc trẫm nên chưa thể gặp hắn ngay. Trẫm vẫn luôn cảm thấy áy náy với Uy Vũ. Nếu như trẫm sớm nhìn thấu mọi việc thì hắn đã không phải lưu lạc ở Sơn Nam. Như vậy, vào ngày nàng vượt qua giông bão để đưa hắn đến với thế gian này, trẫm đã có thể ở bên cạnh mà nắm tay nàng.
Trẫm từng bí mật cho gọi Tứ đồ đệ của nàng vào cung. Hắn kể rằng vào Rằm tháng Mười năm Canh Ngọ, hắn đã trông thấy hai chữ “Song Hỷ” rơi dưới đất. Hắn đoán chữ là do nàng tự tay cắt để mừng ngày đại hôn của trẫm. Có lẽ ngày hôm đó nàng đã khóc rất nhiều, khóc đến mức giọng nói bị khản đặc. Nếu như Bách Tâm không nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của nàng, trẫm thực sự không biết bản thân sẽ phải đối diện như nào với tin dữ đến từ Sơn Nam. Nàng sinh xong sức lực cạn kiệt, nghĩ đến trẫm ở kinh thành kết duyên với người khác, chắc hẳn đã đau xé tim. Thế nhưng, khoảnh khắc gặp lại người xưa, nàng không hề nhận được một lời hỏi thăm ân cần nào cả, chỉ toàn những cơn phẫn nộ đỉnh điểm đến từ nam nhân mà nàng đã vất vả sinh con cho hắn.
– Tình cảm không còn được như xưa nữa, rồi sao?
– Rồi sao?
– Trẫm đang hỏi ngươi đó! Rồi sao?
– Có ai ép ngươi viết thư không?
– Hay cho câu nghĩ gì thì viết nấy! Vậy viết gì thì đọc nấy đi, còn chần chừ gì nữa?
– Sao? Có cần trẫm đọc giúp ngươi không?
– Ta ở đây đã có người thương. Đứa trẻ của chúng ta sẽ chào đời sớm thôi.
– Nếu ngươi thật lòng thương ta, ta mong ngươi buông bỏ đoạn tình cảm xưa cũ.
– Tứ cô nương dặn dò cẩn thận như vậy, phải chăng là sợ trẫm không quên được ngươi, giở trò xằng bậy làm phiền đến hạnh phúc mới của ngươi? Ngươi đánh giá bản thân mình cao vậy sao?
– Ngươi có cái gì mà không dám? Thành hôn với trẫm chưa được bao lâu đã tằng tịu với nam nhân khác, đàn bà mấy ai được trơ trẽn như ngươi?
– Hổ thẹn mà còn dám vác mặt tới đây sao?
– Chuyện của Ngân Hạnh không thể làm ngơ nhưng lại có thể nhằm đúng lúc trẫm đang dưỡng thương để gửi trả ngọc bội kèm theo cả thư tuyệt tình, đủ thấy trong lòng ngươi, trẫm rẻ rúng như nào!
Trẫm nào chỉ mắng mỏ nàng, trẫm còn quẳng xuống sàn nhà một chiếc trâm phượng hoàng, khiến nàng hiểu nhầm trẫm muốn phạt nàng, hại nàng phải tự dùng trâm rạch vào lòng bàn tay phải. Nàng bị đau cũng không kêu than, chỉ im lặng chịu đựng. Khi trẫm phát hiện ra thì cả bàn tay của nàng đã nhuốm máu đỏ thẫm. Trẫm đã rất hoảng loạn. Trong cơn u uất, trẫm đã dùng nàng để dụ Bách Tâm rồi lại dùng chính Bách Tâm để ép buộc nàng ở lại trong cung, hại cuộc đời nàng từ đó liền rơi vào bi thảm. Trẫm đã phạm quá nhiều sai lầm, thật không biết phải sửa chữa từ đâu? Nợ nàng ân tình sâu đậm, trẫm cũng không biết nên trả như nào? Trẫm cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng luồn qua long bào, để nàng có thể chạm vào ngực trẫm. Đơn Đơn! Nàng có hay chăng cảm nhận được trái tim trẫm đang rỉ máu? Nàng gặp ác mộng, trẫm lo nàng khổ đau. Nàng rơi vào tĩnh lặng, trẫm lo nàng không tỉnh lại, phũ phàng bỏ mặc trẫm bơ vơ giữa thế gian này. Một khắc ngọc thể nàng bất ổn chính là một khắc trái tim trẫm bất an.
– Bẩm Hoàng thượng, có tin mừng ạ!
Giọng nói hồ hởi của Ngọc Minh xoá tan lớp mây mù u ám trong lòng trẫm. Ngọc Trí vui vẻ tiếp lời:
– Bẩm Hoàng thượng, nửa canh giờ trước, nô tài trong lúc muộn phiền đã tâm sự với thái giám Ngọc Tuệ về Ngọc Băng hương. Sư phụ của nô tài tiết lộ rằng năm xưa Dung Thái phi từng dùng đá Ngọc Băng đen để làm cây lăn mặt, ngọc thể của Thái phi cũng từng rơi vào tình trạng lạnh lẽo như Hoàng hậu Hoà Hợp và Đơn phi. Dung Thái phi có thể qua khỏi là nhờ Bách Trân, sư tỷ của Bách Tâm truyền nội công. Ngọc Băng hương được Hồng Phước điều chế từ đá Ngọc Băng đen… biết đâu…
Ngọc Minh nhanh nhảu đề xuất:
– Tuy hoàng cung không thiếu cao thủ, nhưng Đơn phi là phi tần của Hoàng thượng, hiển nhiên không thể ở trong phòng kín cùng nam nhân khác. Xin Hoàng thượng ân chuẩn cho nô tài ngay lập tức về Sơn Nam để mời Bách Trân vào cung.
Trẫm dứt điểm gạt đi:
– Khỏi cần.
Ngọc Minh dường như đoán được ý đồ của trẫm, hắn cuống cuồng can ngăn:
– Hoàng thượng! Long thể của người là khí mạch của quốc gia, người tuyệt đối không thể truyền nội công cho Đơn phi. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, chỉ sợ những kẻ đang muốn lật đổ người sẽ lợi dụng nó để gán cho người cái tội coi trọng mỹ nhân, ruồng bỏ giang sơn. Hoàng thượng từ khi lên ngôi luôn hết lòng chăm lo chuyện triều chính, đời sống muôn dân vì thế mà ấm no thịnh vượng. Trên khắp các nẻo đường, người ta chưa từng tiếc lời ca ngợi Hoàng thượng. Hoàng thượng không thể vì chuyện này mà bị mang tiếng xấu. Ghế rồng tuy cao nhưng lắm kẻ mơ được chạm vào, Hoàng thượng đang ngồi ở vị trí mà bọn chúng thèm khát, nhất cử nhất động vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Ngọc Trí phản bác:
– Ngọc Minh! Ngươi lại lo bò trắng răng rồi. Nếu như đến cả Hoàng thượng cũng không thể che chở cho nữ nhân của mình thì đàn bà trong thiên hạ này còn ai dám kỳ vọng vào phu quân? Rồi lúc đấy bọn tiểu nhân lại tha hồ phê phán Hoàng thượng vô tình, chỉ biết tới lợi ích riêng của bản thân. Thế gian trăm người vạn ý, muốn ngồi ở vị trí cao mà lại sợ mấy gáo nước bẩn của kẻ gian thì thôi tốt nhất lên núi mà ngồi cho nó lành. Lũ mọi rợ càng giãy đành đạch thì lại càng chứng tỏ sự rẻ rúng của chúng. Hoàng thượng chỉ cần làm việc khiến lương tâm người thanh thản, khỏi cần quan tâm mấy chuyện thị phi.
– Ngươi đúng là ngang như cua, rồi vạn năm sau Hoàng thượng vẫn bị người đời chửi rủa, ngươi có đội mồ sống lại để minh oan cho người được không?
– Ôi dào! Cuộc đời của lũ cặn bã làm gì có niềm vui nào ngoài đi bôi nhọ người khác? Thi thoảng, cứ để chúng gièm pha tí cho quên đi cái sự thất bại trong thực tại cũng vui mà. Khi nào hết vui thì ta lại bịt cái miệng thối của chúng lại thôi.
– Hoàng thượng! Ngọc Trí ăn nói không phải phép. Xin người phạt hắn ba mươi trượng làm gương!
Ngọc Minh và Ngọc Trí tranh cãi nảy nửa. Bọn chúng đi theo trẫm lâu rồi, tuy đôi lúc quan điểm hơi khác biệt nhưng rất thân nhau và luôn suy tính thiệt hơn cho trẫm.
– Ý trẫm đã quyết, các ngươi khỏi nhiều lời.
Bọn chúng không dám bàn luận gì thêm. Thế nhưng, chứng kiến trẫm sau khi truyền nội công cho nàng bị thổ huyết, chúng liền rối rít truyền ngự y. Mặc dù ngự y nói không nguy hiểm đến tính mạng, trẫm cũng đã uống thuốc nhưng chúng vẫn mồm năm miệng mười nhận lỗi:
– Hoàng thượng! Ngọc Minh nói đúng! Là nô tài hồ đồ! Lẽ ra nô tài nên ngăn cản người! Nô tài tội đáng muôn chết, nhưng ngộ nhỡ chết rồi thì lại lo lắng cho người, sợ nhắm mắt không nổi.
– Nô tài cũng có tội thưa Hoàng thượng! Nô tài biết rõ Ngọc Trí phân tích ngu nhưng lại không ngay lập tức vả vào miệng hắn. Nô tài ngay từ lần đầu tiên gặp Hoàng thượng đã thương người như khúc ruột, hiện tại long thể của Hoàng thượng bất ổn, cõi lòng nô tài cực kỳ tê tái. Đường từ Ngô Nông trở về kinh thành muôn vàn hiểm trở, Hoàng thượng đã mấy ngày không ngủ rồi, xin người bảo trọng, chợp mắt một lát.
– Hoàng thượng! Ngọc Trí biết người lo lắng cho Đơn phi không ngủ được… vậy hay là… người cố ăn chút gì đó… được không?
Hai kẻ lắm lời, trẫm không đuổi chắc bọn chúng sẽ nhì nhèo đến tối. Giờ Thìn, tuyết bắt đầu tan dần, ngọc thể của nàng cũng ấm dần lên. Qua giờ Ngọ, ánh nắng rực rỡ tràn vào Tuệ Long điện, nàng mệt mỏi hé mắt. Trẫm mừng vui khôn xiết, ôm nàng trong lòng mà nước mắt rơi từ lúc nào không hay. Nàng ngược lại khá dè chừng, nàng đợi trẫm bình tĩnh lại mới nhẹ nhàng đẩy trẫm ra, từ tốn nói:
– Hoàng thượng! Thần thiếp hèn mọn… không xứng đáng ở trong vòng tay của người. Sự thấp hèn của thần thiếp đã làm bẩn long sàng… thần thiếp có tội… xin Hoàng thượng trách phạt.
Hai chữ “thất vọng” của trẫm hẳn đã hằn sâu trong tim nàng. Nàng đối với trẫm vạn phần xa cách, trẫm chua xót bày tỏ:
– Đơn Đơn! Là trẫm không tốt… trẫm…
Nàng gượng cười ngắt lời trẫm:
– Hoàng thượng! Đơn Đơn tự biết mình gây ra chuyện đáng hổ thẹn. Âu cũng tại thần thiếp… đã có tội còn mặt dày cầu xin Hoàng thượng đừng ghét bỏ… khiến Hoàng thượng khó xử…
Trẫm chủ động nắm tay nàng, ghé tai nàng thủ thỉ tâm tình từng chuyện một. Trẫm cứ ngỡ hiểu nhầm giữa chúng ta sẽ được tháo gỡ, nào ngờ nàng lại bi quan hơn:
– Hoàng thượng đừng vì Đơn Đơn trúng độc của Ngọc Băng hương mà thương hại. Người cũng tuyệt đối không nên vì thần thiếp từng cứu người mà thấy áy náy. Thần thiếp đã nghĩ thông rồi, một kẻ dám lợi dụng sự thương xót của Hoàng thượng để tính kế như thần thiếp có bị bỏ rơi cũng đáng.
Trẫm không đành lòng tranh cãi qua lại, đành lệnh cho cung nữ đem cháo lên. Nàng vì trẫm mà cố gắng nuốt từng thìa nhỏ. Nàng rõ ràng khó chịu, nhưng lại lấy khăn che miệng, làm bộ như không có gì. Nàng đã không còn là cô nương hay dỗi hờn, thích làm nũng năm xưa nữa rồi. Chính sự lựa chọn và những ép buộc của trẫm đã bắt nàng phải thay đổi. Trẫm thở dài sai cung nữ mang thau đồng vào trong rồi nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Đơn Đơn! Ở trước mặt trẫm, không cần phải tỏ ra kiên cường.
Nàng bối rối đáp:
– Thần thiếp sợ bản thân thất lễ… làm bẩn mắt Hoàng thượng.
Sống mũi trẫm cay xè. Trẫm làm bộ lạnh lùng hạ lệnh:
– Đơn phi ở bên phu quân để ý đủ thứ tiểu tiết, tạo cảm giác xa cách mới chính là thất lễ.
Trẫm đã nói đến thế rồi mà nàng vẫn chần chừ. Có vẻ nàng muốn rời đi, nhưng bị trẫm ôm chặt nên chẳng còn lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ phải nôn mửa trước mặt trẫm. Trẫm nhìn thau đồng đỏ một màu máu, trái tim như bị thắt lại. Nàng không thấu tim trẫm, khép nép nói lời khách sáo:
– Thần thiếp đã thất lễ rồi, mong Hoàng thượng thứ tội.
Trái tim trẫm lại như bị thắt thêm một lần nữa… chặt hơn. Bắt đầu từ khi nào xuất hiện một vách ngăn vô hình giữa đôi ta, để tất cả những câu từ chúng ta nói với nhau đều chứa đựng sự xa cách?
– Hoàng thượng nếu như không còn gì sai bảo, thần thiếp xin phép được trở về Mẫu Đơn cung.
Không đợi trẫm ân chuẩn, nàng đã quay lưng rời đi. Bóng dáng nhỏ bé mong manh khiến trẫm nao lòng. Trẫm buột miệng hạ lệnh:
– Kẻ nào dám để Đơn phi rời khỏi Tuệ Long điện, ngay lập tức sẽ bị xử trảm.
Nàng khẽ thở dài, không oán trách, cũng không xin xỏ, chỉ lặng lẽ quay vào trong. Hồng Phước chẩn mạch cho nàng xong liền nói ngọc thể của nàng đã hồi phục được bảy tám phần. Trẫm thấy rõ sự ngạc nhiên trong ánh mắt nàng. Lần thứ hai trong chưa đầy một ngày, trẫm bị thổ huyết. Mặc dù trẫm đã cố tình giấu đi chiếc khăn dính máu, nhưng vẫn không thể tránh được sự nghi hoặc của nàng. Trẫm đứng ngay đây nhưng nàng lại chất vấn kẻ khác:
– Ngọc Minh! Hoàng thượng từ khi hồi cung vẫn chưa dùng bữa sao?
Ngọc Minh thấy trẫm lừ mắt nên không dám tiết lộ chuyện trẫm đã truyền nội công cho nàng, hắn chỉ đành gật đầu. Nàng tự ý hạ lệnh:
– Dâng ngự thiện!
Ngọc Minh cũng tự ý nghe lệnh của nàng, không thèm ngó nghiêng thái độ trẫm. Ngọc Trí còn vui vẻ cười tủm một cái. Trẫm vậy mà bị các ngươi qua mặt hết rồi. Trẫm bực bội ngồi xuống chiếc ghế tựa, giả bộ bận rộn suy tư chuyện triều chính, không buồn chấp các ngươi. Ngọc Minh và Ngọc Trí tỏ ra rất sốt ruột. Trái ngược với bọn chúng, nàng nhẹ nhàng nói:
– Có lẽ Hoàng thượng chưa muốn dùng bữa, để bổn cung giúp người thư giãn.
Nàng quỳ xuống bên trẫm, dịu dàng xoa bóp chân cho trẫm, còn không quên dặn dò:
– Hoàng thượng đi đường xá xa xôi, chắc chắn không tránh khỏi tê nhức. Chỗ nào thấy khó chịu, mong người ra dấu hiệu, thần thiếp sẽ nhẹ tay.
Nàng rõ ràng vẫn quan tâm trẫm, nhưng lời nói, cử chỉ đều tỏ ra khách sáo. Không đành lòng nhìn nàng quỳ, trẫm bế xốc nàng dậy, ôm nàng gọn ghẽ trong vòng tay trẫm, dụi mặt vào cổ nàng, thở dài tâm tình:
– Trái tim trẫm rất khó chịu, thỉnh cầu Đơn phi giơ cao đánh khẽ.
Trẫm nhìn không ra nét vui vẻ trên gương mặt nàng như lúc trước. Trái tim nàng dường như đã đóng băng, dù trẫm nói bao nhiêu lời đường mật, nàng cũng chỉ cung kính với trẫm như một kẻ bề dưới đối với một người bề trên.
– Hoàng thượng! Nếu như người không cần thần thiếp xoa bóp, vậy thần thiếp to gan xin người cho phép thần thiếp hầu hạ người dùng bữa.
Trẫm hôn lên cổ nàng, u sầu cảm thán:
– Đơn Đơn! Nàng như vậy… trẫm nuốt không trôi.
– Hoàng thượng nếu như không cần thần thiếp hầu hạ thì giữ thần thiếp ở lại Tuệ Long điện làm gì?
Trẫm không lý sự nổi với nàng, đành ăn qua loa cho xong bữa. Qua giờ Thân, nàng kính cẩn dâng trà mời trẫm. Sang giờ Dậu, Ngọc Minh hồ hởi bẩm báo:
– Bẩm Đơn phi nương nương, phòng tắm đã được làm ấm, nô tài cũng đã cho thuốc giảm đau nhức cơ bắp vào nước thơm như lời nương nương dặn dò.
Nàng gật đầu, khẽ phẩy tay cho hắn lui. Nàng không chịu nhìn trẫm, chỉ cúi đầu, lễ phép mở lời:
– Bẩm Hoàng thượng, nếu người không chê thần thiếp nhân cách bẩn thỉu, hèn mọn thì thần thiếp xin được phép hầu hạ người tắm gội.
Từng câu từng từ đều hết sức chỉn chu nhưng lại như lưỡi giáo găm vào da thịt trẫm. Trẫm nặng nề đi tới phòng tắm. Trẫm ngồi trong bồn nước ấm, nàng ở bên trên tỉ mẩn giúp trẫm gội đầu, xong xuôi liền cẩn thận bước xuống dưới bồn, dịu dàng đề nghị:
– Hoàng thượng! Thần thiếp giúp người kỳ cọ.
Những ngón tay thon thả của nàng nhẹ nhàng chà sát trên bả vai rắn rỏi của trẫm. Đôi mắt nàng u sầu như ôm theo nỗi bi ai của vạn kiếp. Đôi mắt trẫm cũng như nhoè đi. Trẫm nắm lấy cổ tay nàng, u uất nói:
– Đơn Đơn… đủ rồi…
– Hoàng thượng… xin người để thần thiếp làm tròn bổn phận của mình…
– Bổn phận gì?
Trẫm cay đắng hỏi. Nàng nghẹn ngào đáp:
– Bổn phận của một phi tần, thưa Hoàng thượng.
Giữa chúng ta, chỉ đơn giản là quân vương và phi tần thôi hay sao? Sự lãnh đạm của nàng bức trẫm phát điên. Trẫm giận dữ hôn môi nàng. Nàng không hôn đáp trả, cũng không đẩy trẫm ra. Trẫm cố ý cắn nàng thật mạnh, nàng cũng không hề than vãn. Trẫm buồn bã khẩn cầu:
– Đơn Đơn… trẫm sai rồi… hai chữ thất vọng… trẫm ngàn vạn lần không nên nói ra… Đơn Đơn… làm ơn…
Nàng buồn bã quay mặt đi, tránh ánh mắt của trẫm. Trẫm vô thức siết chặt cổ tay nàng. Có lẽ trẫm dùng lực hơi mạnh, cũng có thể thái độ của trẫm khiến nàng mệt mỏi, nàng đột ngột lả đi. Trái tim trẫm như bị bóp nghẹt, trẫm hận bản thân luôn cố giữ nàng ở bên mình nhưng lại chẳng có cách khiến nàng bớt khổ đau.