Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung - Chương 61 - Quỳ ba ngày
Đồng Ninh hưởng trọn một cú tát bất ngờ giáng xuống như trời giáng một
đòn nặng tay. Ả ngã nhào xuống đất, bọn nha hoàn bên cạnh chỉ biết thốt
lên những tiếng kêu sững sờ.
Châu Ân Hoan như mất hết lí trí,
nàng nhào vào người Đồng Ninh vừa ngã ngửa ra đất tóm lấy cổ áo bằng lụa siết chặt, tay còn lại không ngừng giáng những cú tát đau thấu trời
xanh.
Tiếng chan chát vang lên khiến tất cả mọi người tái mặt, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Châu Ân Hoan và ả Đồng Ninh này.
“Tiện tì Châu Ân Hoan, buông ta ra… á… á… buông ta ra. Ả điên này!”
Đồng Ninh vùng vẫy, má phải liên tục nhận những cú tát giáng xuống,
miệng ả không ngừng la hét, tiếng hét như xé toạc trời xanh.
Nha
hoàn trông thấy nàng mất hết lí trí, điên cuồng đánh vỡ mặt Đồng Ninh.
Bọn họ cũng sợ hãi không kém chẳng ai dám đến kéo nàng ra.
Châu
Ân Hoan vẫn cứ tát từng tròn thật mạnh, lòng bàn tay nàng sưng đỏ. Miệng nàng không ngừng kêu lên: “Ngươi phải trả giá. Hôm nay ta phải tát nát
mặt ngươi!”
Chát!
Chát!
Chát!
Đồng Ninh
không ngừng vùng vẫy, hai tay nàng ta siết chặt tay giữ cổ áo của nàng.
Hung hăng dùng đầu móng tay sắc nhọn bấu vào da thịt rỉ máu đỏ tươi. Ả
ta dồn hết sức mình hất Châu Ân Hoan ra, Đồng Ninh điên lên bật dậy
nhanh như chớp đá vào bụng nàng mấy cái liền. Ả ta gào lên: “Mẹ kiếp, ả
đàn bà điên dám đánh ta! Vô duyên vô cớ đánh ta, ngươi nghĩ Đồng Ninh ta dễ dàng bị ngươi cưỡi cổ sao?”
Châu Ân Hoan bị đá mấy cước vào
bụng, nàng lúc này chẳng biết đau đớn là gì. Chỉ đinh ninh trong đầu một tia ý niệm, nhất định phải đánh chết Đồng Ninh đền tội với Cố Tử Yên.
Nàng tóm chặt lấy bàn chân đang đá vào người nàng, dùng hết sức quật ả
xuống. Một lần nữa nàng chiếm thế thượng phong, giáng thêm một cú tất
dứt điểm khiến khóe môi ả bật máu, đôi môi bầm dập sưng vù vù lên, má
phải đỏ ửng sưng táy.
“Ngươi ba lần bảy lượt hãm hại bọn ta đủ
điều, bọn ta đã làm gì ngươi? Hôm nay ngươi hại Cố Tử Yên đến đường này, vậy thì đừng trách ta liều mạng với ngươi. Giới hạn cuối cùng của ta
không còn, thì mạng ngươi đừng hòng giữ!” Châu Ân Hoan gằn giọng, mặt
mũi lúc này chẳng khác Diêm Vương đòi mạng là bao.
“Hỗn xược! Dừng tay!” Giọng nữ trầm đầy uy quyền vang lên.
“Các ngươi đứng đó làm gì, giữ cô ta lại!”
Thái hậu tức giận bước lên phía trước, ném ánh mắt thiêu đốt lên người Châu
Ân Hoan. Bà ghét nhất là loại nữ tử hung hăng chẳng có phép tắc. Trước
mặt Thái hậu dám ngang nhiên ra tay tự mình trừng trị tú nữ khác. Nữ
nhân này tự cho mình là đất trời hay ỷ vào nhà mẹ đẻ quyền khuynh thiên
hạ mà làm càn.
Châu Ân Hoan nhanh chóng bị ba bốn cung nữ ghìm tay siết chân buộc quỳ xuống.
Đồng Ninh lồm cồm bò dậy, nước mắt trào ra như mưa: “Thái hậu làm chủ cho thần nữ, cô ta phát điên hành hung thần nữ!”
“Ngẩng mặt lên cho ai gia!” Thái hậu cau mày quát lên.
Châu Ân Hoan bị ma ma thô bạo nâng cầm lên.
“Hóa ra là nữ nhi của Châu Thừa tướng, nhiều năm qua Châu Văn Quyền dạy dỗ
ngươi ra sao? Để hôm nay ngươi xem nhẹ ai gia, tự cho mình là trời, thay trời hành đạo!” Thái hậu nở nụ cười trào phúng, thẳng thừng trách mắt
Châu Ân Hoan.
“Hôm nay ai gia sẽ cho ngươi biết, thế nào là phép tắc. Để xem ngươi càn rỡ đến đâu!”
Ma ma từ trong lều bước ra đến bên cạnh Thái hậu đợi tâu chuyện. Thái hậu
trông thấy những người này, bà lập tức đưa mắt nhìn bọn họ.
Các ma ma hiểu ý ngay, bọn họ bẩm: “Bẩm Thái hậu, chuyện đó đúng là đã xảy ra thật.”
“Thật ư? Ai gia qua đó xem tình trạng con bé thế nào.” Thái hậu bị thu hút
bởi một chuyện khác, bà nhanh chống để ma ma thân cận dìu đi, vội vã di
chuyển đến một nơi khác. Trước khi đi không quên dặn dò Ngũ công chúa
vừa đến một câu: “Con thay ai gia trừng trị loại hống hách kiêu ngạo
kia. Ai gia cho con toàn quyền xử lý.”
Nói rồi Thái hậu lập tức
di gót, Ngũ công chúa ngoan ngoãn nhận lệnh. Đợi Thái hậu khuất bóng,
nàng ta tiến lên trước mặt Châu Ân Hoan. Bắc Ly Nguyệt lúc này vừa hay
lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nàng ta nghe được tin đồn từ Quận chúa.
Người trong lòng Châu Ân Hoan là Cố Hạc Hiên, người này năm lần bảy lượt cố ý thi trượt còn ép buộc Thừa tướng sắp đặt liên kết giao hảo bằng
việc gả nàng cho Cố Hạc Hiên. Hóa ra ả Châu tiểu thư này từ lâu đã có
tình ý với A Hiên ca ca. Cách đây chẳng bao lâu, Bắc Ly Nguyệt tận mắt
chứng kiến Châu Ân Hoan câu dẫn cười đùa lấy lòng A Hiên ca ca. Xem ra
Châu Ân Hoan này tâm tư không tồi, sau lưng dám câu dẫn chen chân vào
hai người bọn họ. Càng nghĩ càng tức điên người, mặt mũi Bắc Ly Nguyệt
lạnh băng: “Cho người mang roi gai lên đây, phạt đánh hai mươi roi gai.
Quỳ ba ngày trước lều Đồng tiểu thư, tước quyền dự tranh tài!”
“Tú nữ của trẫm đến lượt muội tước quyền?” Giọng nam trầm vang lên.
“Thỉnh an Hoàng thượng!”
Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, ngay cả bọn cung nữ đang kìm chặt nàng cũng phải buông tay vội quỳ.
Chỉ riêng mình Châu Ân Hoan ngẩn người, trước mắt như phủ một làn sương
mỏng, trái tim giật thót siết chặt từng hồi. Thiên tử khoác long bào
trước mắt chẳng phải ai xa lạ, là người từ lâu đã in sâu bóng hình trong tim. Trình Hải mà nàng yêu, hắn tình cờ xuất hiện trước mặt nàng rất
nhiều lần, trên người là y phục của một thị vệ nhỏ nhoi. Luôn miệng gọi
nàng là “Châu tiểu thư”. Hôm nay gặp lại, người vẫn vậy thế nhưng khoác
lên người áo rồng vàng óng, dáng vẻ tùy hứng mỗi ngày thay bằng tấm lưng thẳng tắp, uy nghiêm áp bức kẻ khác. Châu Ân Hoan khó lòng có thể tin
được những gì mình thấy, mặt đất như ghì chặt đôi chân nàng, chôn chặt
tại chỗ.
Trình Hải trông thấy dáng vẻ người không ra người, ma
không ra ma của nàng mà không khỏi đau lòng. Ánh mắt tê dại thất thần
của Châu Ân Hoan khiến tim hắn mất nhịp, hắn không dám nhìn thẳng nàng,
vội nghiêng đầu né tránh. Sớm biết có này hôm nay, nhưng đến lúc đối
diện vẫn không có đủ dũng khí.
“Hoàng huynh, Châu Ân Hoan ngang
tàng hóng hách, tự tiện ra tay, vô cớ đánh tú nữ khác, xem thường mẫu
hậu. Muội cho rằng, nàng ta xứng đáng nhận phạt.” Ngũ công chúa được
miễn lễ, vội vàng đứng dậy tâu.
Hoàng đế bệ hạ nghe những lời Bắc Ly Nguyệt nói không khỏi nhướng một bên mày.
“Muội đã cho người điều tra đầu đuôi ngọn ngành sự việc chưa?”
Bắc Ly Nguyệt ngập ngừng đáp: “Muội… muội… chưa…”
Hắn lại nói: “Vậy muội dựa vào đâu mà quy tội nàng ấy vô cớ đánh người? Trong khi muội chẳng thèm tra án?”
Ngũ công chúa bị vặn ngược, nàng ta không tránh khỏi ấp úng: “Muội… muội… tuy muội chưa tra ra…”
Trình Hải cất giọng lạnh tanh, ánh mắt sắc như dao nhìn Bắc Ly Nguyệt: “Trẫm
cần chứng cứ nguyên nhân, trẫm không cần chữ tuy của muội.”
“Một
lần nữa, trẫm hỏi muội, dựa vào đâu muội vào động cơ nào trong khi án
chưa rõ mà dám ngang nhiên tước quyền tú nữ của trẫm?”
Ngũ công
chúa biết rõ hoàng huynh đang tức giận, trước giờ hắn chưa từng chất vấn nàng ta như thế. Bắc Ly Nguyệt tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể không sợ quyền uy của hoàng huynh. Nàng ta vội vàng nói: “Là do
muội làm việc không phân minh, nhưng nàng ta bất kính trước mặt mẫu hậu
không thể không phạt. Nếu hôm nay bỏ qua chuyện này, mẫu hậu nhất định
sẽ không vui.”
Trình Hải trầm ngâm đôi chút, quả thật trong
chuyện này Hoan Hoan quá xúc động gây ra những chuyện lỗ mãng. Cung quy
không thể không theo, nếu hôm nay hắn hóa giải hết mọi thứ bỏ qua cho
nàng dễ dàng. Sau này nàng cũng chẳng thể sống yên thân với Thái hậu,
còn mang theo nhiều điều tiếng không hay. Tạm thời hắn chỉ có thể hóa
giải bảy phần, suy cho cùng ngày hôm nay không thể không phạt nàng.
“Phạt nàng ấy quỳ ở đây ba ngày.” Hoàng thượng không nhìn nàng, ánh mắt xa xăm vô định, lệnh tuôn ra chắc như đinh đóng cột.
“Chuyện bê bối hôm nay, đích thân trẫm sẽ điều tra.” Hắn tiếp tục nói.
Bắc Ly Nguyệt chẳng thể nói thêm, nàng ta chỉ có thể khụy gối thốt lên: “Hoàng thượng anh minh.”
Châu Ân Hoan vẫn chưa khỏi thất thần, bên tai văng vẳng câu nói chắc nịch của hắn.
Quỳ ở đây ba ngày.
Hoàng thượng không dám nhìn nàng, hắn nói xong lập tức xoay gót bước đi.
Trong tâm hắn không hề muốn phạt nàng một chút nào, nhưng để tránh khỏi
mối họa về sau, hắn không thể không làm. Lệnh hắn tự thốt ra tựa như
chủy thủ tự đâm vào tâm mình đau đớn vô cùng.
Châu Ân Hoan dõi
theo bóng hắn rời đi, một thoáng chốc nàng chợt nhận ra. Người nàng đem
lòng yêu là thiên tử cao quý, có rất nhiều chuyện hắn không thể không
làm. Trong lòng phát lên cơn đau tê tái, nàng quỳ ngay tại đó. Trước mặt Đồng Ninh, trước nụ cười kẻ chiến thắng. Bắc Ly Nguyệt ném cho nàng một cái lườm sắc lạnh rồi đủng đỉnh bỏ đi. Đám người tụ tập cũng tan biến
đi mất. Xung quanh chỉ còn bốn bề tĩnh lặng cùng vai ba tên lính canh
chừng ở lại.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng tựa như trải
qua một cơn ác mộng dài dẵng. Cố Tử Yên gánh họa thay nàng mà mất đi một đời tự tại. Người nàng yêu cũng là người nàng không muốn ở bên cạnh
nhất. Cuối cùng, nàng là một con ngốc. Nàng sống trong chốn này, mà vẫn
một lòng ngây thơ tin vào câu “nước sông không phạm nước giếng”, ta
không động người, người không màng ta.
Nàng nhếch môi cười trào phúng chính mình.
Hóa ra nàng đã quá ngây thơ, quá nhân từ với kẻ ác.
Quỳ ba ngày? Được thôi nàng sẽ quỳ đủ ba ngày không thiếu một giây. Để rồi
sau ba ngày này, chuỗi ngày tận số của Đồng Ninh sắp bắt đầu, kể cả kẻ
trong tối kia. Đã đến lúc lôi nàng ta ra ngoài, đấu một trận ra hồn.
Cố Tử Yên là giới hạn cuối cùng của nàng, hôm nay bọn họ động tới nhỏ.
Ngày sau nàng sẽ từng bước trả lại lễ lớn này, chẳng sót kẻ nào. Quỳ ba
ngày là bài học để nàng nhớ sự lương thiện của nàng đặt không đúng nơi
thì hậu họa vô cùng đáng sợ.