Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung - Chương 63 - Không đi
Châu Ân Hoan quỳ cả một đêm dài, hai chân tê dại chẳng còn chút cảm giác
nào. Đầu gối chống đất cũng đã không còn đau. Nàng muốn nhúc nhích xoay
người, nhưng hai chân như bị trói chặt trên nền đất khiến nàng chẳng thể nào di chuyển. Trước mắt vẫn còn hộp gỗ chứa canh gừng đã lạnh tanh từ bao giờ. Vài ba tên lính canh thay phiên nhau canh giữ, bọn họ cũng
không thèm đoái hoài tới. Chỉ đứng cho có lệ mặc kệ Châu Ân Hoan ra sao.
“Hoan Hoan!”
“Hoan Hoan!”
Tên nàng bị gọi dồn dập văng vẳng từ xa, Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn về
phía trước. Bóng dáng quen thuộc chạy như bay đến khiến nàng không khỏi
ngạc nhiên. Miệng nàng bất giác thốt lên: “Yên Yên!”
Cố Tử Yên lao như bay về phía nàng tựa như nhỏ đã vơ vét tất cả sức lực còn lại để
chạy đến bên Châu Ân Hoan. Hạ thân đau đớt khôn xiết, mỗi bước nhỏ đi đã đau muốn trào nước mắt huống hồ là chạy một mạch đến tận đây. Dù đau
đớn như thế nhưng nỗi đau này sao có thể bì kịp đau đớn trong lòng.
Trước mắt Cố Tử Yên là hình ảnh Châu Ân Hoan quỳ trên đất lạnh, xung
quanh quạnh quẽ không có mấy người, đầu tóc nàng rũ rượi, trên cánh tay
có vài vết cấu máu đã khô.
Cố Tử Yên sà xuống đất, nhỏ ôm chầm lấy Châu Ân Hoan.
“Hoan Hoan!”
Châu Ân Hoan được nhỏ ôm vào lòng, đột nhiên bao nhiêu cảm xúc kìm nén cả
ngày hôm qua lại dâng lên mất kiểm soát. Tất cả đau đớn, thất vọng, cô
đơn, ân hận khi tìm được bến bờ nương tựa sẽ hóa thành nước mắt tuôn rơi như mưa đổ. Nàng mất khống chế, khóc nấc lên thành tiếng. Hoàn toàn gỡ
bỏ hết thảy mọi lớp mặt nạ kiên cường.
“Tất cả là tại ta, ta không bảo vệ được ngươi. Ta là đồ vô dụng!”
Tiếng nấc lên của nàng như dao găm đâm vào lòng nhỏ, Cố Tử Yên cuống quít lắc đầu: “Ngươi không có lỗi, Hoan Hoan không có lỗi!”
Nước mắt Châu Ân Hoan lăn dài trên má, nàng ân hận. Nếu hôm qua nàng đi
cùng với nhỏ, thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Nàng thầm ước giá như
ngày hôm qua, nàng không để Cố Tử Yên cùng đọc thư, một mình nàng chịu
trận là đủ rồi. Tất cả vì nàng mà nhỏ phải gánh chịu liên lụy, mọi
chuyện đều là lỗi của nàng. Nàng là đồ vô dụng, năm lần bảy lượt không
thể bao vệ nhỏ, lời hứa trong lòng nàng hóa ra cũng chỉ là trò cười tự
tay nàng vẽ ra.
“Yên Yên hận ta đi, ta là đồ vô dụng! Đồ bất tài!
Ta… ta không thể bảo vệ ngươi… ta… ta… ngươi hận ta đi. Cố Tử
Yên hận ta đi!” Nàng khó khăn rít lên từng chữ một, cổ họng cứ nấc nghẹn mãi không thành câu.
“Châu Ân Hoan!” Cố Tử Yên quát lên.
Từng câu từng chữ của nàng thốt lên khiến Cố Tử Yên đau đớn. Châu Ân Hoan đã tiêu cực đến mức nào mới có thể nói ra những lời này. Nàng từ trước đến giờ luôn có một sự kiêu ngạo nhất định, Châu Ân Hoan luôn vui vẻ tin
tưởng vào khả năng của mình. Những câu tự trách tiêu cực thế này, chín
năm qua Cố Tử Yên chưa từng nghe từ miệng nàng. Đủ để nhỏ biết cả ngày
hôm qua nàng đac suy nghĩ nhiều đến mức nào, đã suy sụp ra sao.
Cố Tử Yên cuối cùng cũng bật khóc, nhỏ vấp ngã có thể không khóc, bất mãn
không khóc, tức giận không khóc, gièm pha không khóc. Nhưng Châu Ân Hoan khóc, nhỏ nhất định sẽ khóc theo.
Châu Ân Hoan không có lỗi gì
cả. Chính nàng còn không biết đó là một cái bẫy, người giăng bẫy mới là
kẻ đáng hận tội ác tày trời. Châu Ân Hoan cũng chỉ là nạn nhân của ả mà
thôi, nếu hôm nay người trong lều là Châu Ân Hoan, chắc chắn nàng đã
mất mạng từ lâu, Cố Tử Yên may mắn được Vương gia cứu giúp. Nếu lúc đó
người trong lều là nàng, thì ai sẽ cứu giúp nàng đây?
“Hoan Hoan,
bình tĩnh lại đi. Ngươi không có lỗi, người gây ra chuyện này không phải ngươi. Nếu như ngươi cứ tự trách như thế này, ta mới cảm thấy ta là
người có lỗi.”
Nàng đỡ đẫn nhìn về phía trước, nước mắt không
ngừng rơi, nàng chẳng thể kìm nén được, nàng cũng chẳng đủ sức để che
đậy cảm xúc trong lòng.
Sự im lặng của Châu Ân Hoan càng làm Cố Tử Yên lo lắng hơn, nhỏ buông nàng ra. Hai tay ghì chặt vai nàng, mặt đối
mặt, Cố Tử Yên nhìn thẳng xoáy sâu vào mắt nàng.
“Chuyện hôm qua là ta cam tâm tình nguyện, không phải bị cưỡng đoạt.”
Hai mắt Châu Ân Hoan mở to bộc phát sự kinh ngạc đến mức kinh hoàng.
“Cam… tâm… tình nguyện…” Nàng sốc đến mức nói không tròn câu.
Cố Tử Yên gật đầu chắc nịch, khẳng định đó chính là sự thật, nhỏ vương tay lau đi nước mắt tiếp tục nói: “Ngươi vì ta mà bị phạt, ta quỳ cùng
ngươi.”
Nói xong nhỏ mặc kệ cơn đau dưới hạ thân, lê gối quỳ bên
cạnh nàng. Hai người nàng và nhỏ, có phước cùng hưởng có họa cùng chia,
Cố Tử Yên tuyệt đối không để nàng chịu phạt một mình, có phạt thì cùng
phạt.
“Yên Yên, không được! Ngươi đi đi, mặc kệ ta.” Châu Ân Hoan biết Cố Tử Yên còn rất yếu, nhỏ không thể quỳ cùng nàng được.
“Ta không đi!” Cố Tử Yên dứt khoát. Nhỏ cố kìm cơn đau, cả người ê ẩm không còn sức lực. Cả người chao đảo nhưng lại sợ nàng phát giác ra, Cố Tử
Yên cố gồng mình siết chặt tay không cho bản thân nghiêng ngả. Thế nhưng đầu nhỏ vẫn đau như bổ đôi, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Châu Ân
Hoan vương tay quệt ngang dòng nước mắt rơi trên má, nàng cố gắng gượng
không cho nước mắt tuôn. Châu Ân Hoan nhẹ giọng: “Ngươi quay về đi, khi
nhận phạt xong ta sẽ trở về với ngươi.”
“Không!”
“Cố Tử Yên, sao ngươi cứng đầu thế hả?” Nàng quay phắt người sang nhìn nhỏ, đồ ngốc này sao hôm nay lại cứng đầu như thế chứ.
Cố Tử Yên cũng chẳng vừa, nhỏ hất mặt lên toan đáp trả Châu Ân Hoan. Bỗng
dưng mí mắt nặng trịch kéo sụp xuống phủ một lớp tắm tối lên đôi mắt.
Đầu óc đau đớn quay mòng mòng, cả người Cố Tử Yên choáng váng ngã ập
người xuống nền đất, bao nhiêu sức lực như bị rút cạn. Trước mắt nhỏ là
một mảng tối đen, bên tai Cố Tử Yên văng vẳng tiếng thét xé trời của
Châu Ân Hoan, nàng hốt hoảng gọi tên nhỏ. Cố Tử Yên nghe thấy chứ, nhỏ
nghe rất rõ là đằng khác nhưng nhỏ chẳng thể nào lên tiếng trả lời nàng. Nhỏ dần dần rơi vào vô thức.
Chính mắt Châu Ân Hoan trông thấy Cố Tử Yên ngả xuống đất ngất lịm đi. Nàng sợ hãi miệng gọi tên nhỏ liên
tục, nhưng nhỏ đã bất động. Châu Ân Hoan chìm vào nỗi sợ hãi, cả người
nàng run lên, nàng dồn hết sức mình nhấc hai gốc tê dại mất đi cảm giác.
“Yên Yên, người đâu! Cố tiểu thư ngất rồi, mau đến cứu người!” Châu Ân Hoan
hét lên, lê lết đôi chân trên nền đất, lết đến như muốn đỡ Cố Tử Yên vào lòng.
Nhưng chân nàng tê dại, sức lực chẳng có chẳng thể nào kéo
nổi Cố Tử Yên trở dậy. Châu Ân Hoan hoang mang tột độ, miệng liên tục
kêu: “Các ngươi mù hết rồi sao, mau đến cứu Cố Tử Yên! Mau đến đây!
Nhanh lên!”
Châu Ân Hoan hét đến khan cả cổ họng, như ba tên lính
canh chỉ đứng chôn chân tại chỗ chẳng buồn động đậy một chút nào. Mặc kệ Cố Tử Yên nằm sõng soài trên đất, mặc kệ tiếng thét gào của Châu Ân
Hoan, họ chẳng thèm đoái hoài tới. Bọn họ đã nhận bạc của chủ tử, quyết
không để tâm đến Châu Ân Hoan. Còn nữ nhân nằm trên đất là ai, bọn họ
cũng chẳng biết.
Nàng lo lắng đến phát rồ, không biết sức lực từ đâu trỗi dậy.
Châu Ân Hoan dồn hết sức vào chân mình, vội vàng đứng bật dậy mặc kệ hai đầu gối đau đến nín thở. Nhưng nàng chẳng thể nào đứng vững, hai chân
vừa nâng người lên lập tức khuỵu xuống ngã ập xuống đất. Quỳ một ngày
một đêm, đôi chân nàng không còn cảm giác, thậm chí không duỗi thẳng ra
nổi.
Lúc này ba tên lính canh mới chịu động đậy, bọn họ tiến đến
bên cạnh Châu Ân Hoan. Thô bạo xách hai tay nàng lên, ấn nàng quỳ trở
lại vị trí cũ. Gã quát lên: “Đừng có lắm chuyện, quỳ ở đây đúng ba ngày
không được nhúc nhích.”
Châu Ân Hoan vùng vẫy muốn thoát những
cánh tay thô bạo kia, miệng nàng liên tục kêu la: “Cứu Cổ Tử Yên! Cứu cô ấy, làm ơn! Làm ơn kêu người đến đây!”
“Ta xin các người!”
Bọn họ vẫn vờ như không nghe không thấy, nàng càng vùng vẫy bọn họ càng
siết chặt cánh tay nàng tựa như muốn bẻ gãy nó ra làm đôi.
“Cố Tử Yên!”
Bóng dáng cao lớn không biết từ đâu thình lình xuất hiện, người nọ chạy như
bay đến đỡ Cố Tử Yên vào lòng. Ba tên lính canh trông thấy người này,
mặt mũi họ tái xanh vội vàng buông nàng ra mà quỳ mọp trên đất hành lễ.
“Thỉnh an Vương gia.”
Châu Ân Hoan được buông ra, nàng vội vàng lết đến tóm lấy vạt áo Bắc Viễn,
nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt tựa bao giờ: “Vương gia… cứu Yên
Yên. Ta xin ngài… ta xin ngài đưa tỷ ấy đi. Làm ơn!”
Bắc Viễn
vội vàng bế thốc Cố Tử Yên lên, nàng cũng buông tay ra khỏi vạt áo y.
Bắc Viễn lúc này chỉ một lòng lo lắng cho Cố Tử Yên đang mê man bất
tỉnh, y sải bước thật nhanh mang nhỏ rời đi. Cách đây hai khắc trước,
khi y quay trở về thì không thấy nhỏ đâu. A Liên và A Tố chạy loạn khắp
nơi đi tìm, Bắc Viễn vô cùng lo lắng. Thái y nói Cố Tử Yên rất yếu không nên vận động nhiều vậy mà trở về nhỏ đã chạy biến đi mất. Bắc Viễn cũng vội vã chạy đi tìm, mất một lúc y mới nhận ra Cố Tử Yên chỉ có một
đường là chạy đến bên cạnh Châu Ân Hoan mà thôi. Lúc y đến, nhỏ đã nằm
bất động trên đất. Từ xa đã nghe thấy tiếng gào khóc của Châu Ân Hoan.
Bắc Viễn càng lúc càng lo lắng, đôi cánh tay bế nhỏ càng siết chặt hơn, dần dần đôi chân không còn bình tĩnh nữa mà chạy như bay rời khỏi nơi này.
Châu Ân Hoan dõi theo hình bóng Cố Tử Yên không rời mắt dù chỉ một chút, mặc kệ cho ba tên lính canh kéo vào về chỗ cũ, một lần nữa thô bạo ấn hai
đầu gối nàng chống đất.
Một nơi cách đó không xa.
“Ba tên
lính này nghe lời thật đấy!” Nữ tử phe phẩy quạt tròn trên tay, nhẹ
nhàng đung đưa tạo ra từng đợt gió man mát. Nàng ta nở nụ cười sảng
khoái, vui vẻ đứng một gốc xem vở bi kịch sướt mướt đáng thương này.
“Dạ, ba tên này là người của chúng ta gài vào. Nô tì đã căn dặn bọn họ mặc
kệ Châu Ân Hoan. Nắng mưa không cần che ô, thức ăn cũng không cần mang
tới.” Nô tì đứng bên cạnh khom người bẩm báo.
“Ngươi đúng là thông minh khôn khéo, rất hợp ý ta.” Nụ cười trên môi nữ tử kia càng đậm,
nàng ta hài lòng thỏa ý, quạt trên tay đung đưa không ngừng.
“Đa tạ chủ tử khen ngợi.”
“Về thôi!” Nữ tử kia nhẹ nhàng xoay người bước đi, làn váy dài lướt trên
đất tựa như từng bước lướt qua đau khổ của những kẻ ngán đường, giẫm lên đau đớn tiến đến vinh hoa.
Nửa canh giờ sau, trong lều riêng của Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
A Liên ngồi cạnh giường không ngừng vương tay chậm mồ hôi trên trán nhỏ.
“Rõ ràng ngươi nói nàng ấy không có trở ngại, tại sao lại ngất?” Vương gia chau mày chất vấn Chung thái y.
Chung thái y trông thấy bộ mặt đòi mạng của Vương gia, trán ông lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Bẩm Vương gia, quả thật là tiểu thư không còn trở ngại… tiểu thư ngất là vì…”
Bắc Viễn quắt mắt: “Vì cái gì?”
Chung thái y vội vàng thưa: “Vì chén thuốc thái hậu mang đến ạ.”
Vương gia ngẩn người, Cố Tử Yên có uống thuốc mà mẫu hậu mang đến nữa ư?
Nhưng mà mẫu hậu mang đến thuốc gì, ở đây chẳng phải đã có Chung thái y
phụ trách bốc thuốc sắc thuốc rồi sao.
Y không hiểu thế nên hỏi ngay: “Thái hậu mang đến thuốc gì? Chỗ bổn vương không có?”
Chung thái y lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ông đáp: “Bẩm, Thái
hậu mang thuốc thụ thai đến. Thuốc này có tác dụng rất tốt, bách phát
bách trúng tuy nhiên nó có nhược điểm gây buồn ngủ, cơn buồn ngủ đến rất nhanh ngủ rất sâu.”
Thuốc thụ thai…
Thụ… thai…
Mẫu hậu à! Có cần gấp đến mức này không?