Ta Tại Nhân Gian Thành Tiên (Ngã Tại Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên) - Q.1 - Chương 17: Thiên Nguyên!
- Trang Chủ
- Ta Tại Nhân Gian Thành Tiên (Ngã Tại Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên)
- Q.1 - Chương 17: Thiên Nguyên!
Quá trình Tố Linh vô cùng kỳ diệu, khi Phương Vọng tưởng tượng ra bảo linh hình kiếm mà mình mong muốn, hắn tiến vào một trạng thái nội thị kỳ lạ, hắn nhìn thấy trong cơ thể mình xuất hiện một vùng màu đen, trong vùng màu đen kia có ngọn lửa đang thiêu đốt, dần dần ngưng tụ thành hình một thanh kiếm.
Phương Vọng tập trung sự chú ý vào thanh kiếm, lúc này, suy nghĩ của hắn dường như biến thành hai bàn tay vô hình có thể chạm vào thanh kiếm ấy.
Khi hắn đắm mình vào đó, ngọn lửa xung quanh thân dâng lên đỉnh đầu và ngưng tụ thành một quả cầu lửa.
Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử, Chu Hàng Thế đứng ở hành lang quan sát.
”Công pháp tu hành của đồ nhi ngươi không đơn giản, lần đầu tiên ta thấy người có linh lực cháy bỏng như vậy đấy.” Quảng Cầu Tiên khen ngợi.
Dương Nguyên Tử không nói gì, kỳ thật hắn đối với Phương Vọng cũng không hiểu biết cho lắm.
Chu Hàng Thế nhớ tới trận chiến trước khi nhập môn, hắn vừa mới cùng Phương Vọng trao đổi chiêu thức, liền phải dưỡng thương trong vòng một tháng, đến bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Niềm vui khi tạo nên Huyền Nguyên Bảo Linh trong hắn lúc này đã phai nhạt đi, hắn nhìn chằm chằm vào nguyên mẫu Bảo Linh phía trên đầu Phương Vọng, trực giác mách bảo hắn, phẩm giai Bảo Linh của Phương Vọng nhất định cao hơn hắn.
Dưỡng Khí Cảnh thất tầng có thể càn quét bản thân cùng với năm mươi vị tu sĩ khác, hắn không biết Phương Vọng sẽ tạo ra loại bản mệnh bảo linh nào.
Trong gia tộc hắn đã nghe rất nhiều truyền thuyết về thiên tài, nhưng Phương Vọng là thiên tài đáng sợ nhất mà hắn từng thấy.
Gạt thực lực sang một bên, tiểu tử này mới mấy tháng trước mới đạt tới Dưỡng Khí Cảnh thất tầng, hiện tại đã đuổi kịp hắn bắt đầu Tố Linh…
Trong lòng Chu Hàng Thế run lên, ánh mắt nhìn Phương Vọng càng trở nên phức tạp.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nửa giờ sau.
Bảo linh trên đầu Phương Vọng đã bắt đầu hóa thành hình một thanh kiếm, ngọn lửa xung quanh càng ngày càng lớn, giống như hỏa xà quấn quanh người, nước trong ao bắt đầu sôi lên, từng đợt sương mù nóng bỏng bốc lên.
Quảng Cầu Tiên vuốt râu, cười nói: “Ít nhất đến Huyền Nguyên rồi.”
Dương Nguyên Tử ánh mắt ngưng trọng, nói: “Ở giai đoạn này, có thể đạt đến Huyền Nguyên phẩm giai, e rằng thật sự có thể đạt đến Địa Nguyên phẩm giai.”
Ánh mắt hắn không khỏi liếc nhìn Chu Hàng Thế, khiến tim Chu Hàng Thế đập loạn, hắn đột nhiên hối hận ở lại nhìn, nhưng hiện tại muốn rời đi, hắn lại không thể rời đi nữa rồi.
Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm Phương Vọng, cười đắc ý nói: “Theo sau Viễn Quân, còn có một Phương Vọng khác. Thế thì tại sao phải lo Thái Uyên Môn không hưng thịnh?”
Nghe vậy, Dương Nguyên Tử lắc đầu, hừ lạnh: “Chưởng môn, ta khuyên người không nên quá khích, nhưng cũng đừng quên bi kịch của Thái Thanh Môn. Thái Uyên Môn dùng thiên tài tới hấp dẫn những thế gia tu tiên, có thể dẫn đến các môn phái khác đố kị. Một vị Lục Viễn Quân có thể sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà thêm một vị, thì không chắc.”
Khi Quảng Cầu Tiên nghe thấy điều này, nụ cười của hắn dần dần biến mất.
Nghe vậy, Chu Hàng Thế càng hối hận, bắt đầu suy nghĩ xem một lát nữa nên ứng phó như thế nào.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua từng phút.
Bảo linh hình kiếm trên đầu Phương Vọng không ngừng ngưng tụ lại, thậm chí có thể nhìn thấy được một số đường nét chi tiết, không những vậy, bảo linh này còn bắt đầu hấp thụ linh khí thiên địa xung quanh.
”Địa Nguyên!”
Quảng Cầu Tiên phun ra hai chữ, đặc tính của Địa Nguyên Bảo Linh là có thể hấp thu linh khí của thiên địa khi Tố Linh.
Chu Hàng Thế trong lòng có cảm giác lẫn lộn, nắm chặt hai tay.
”Không có gì ngạc nhiên khi một thiên tài như hắn đã tạo ra Địa Nguyên Bảo Linh. Tại sao ta lại phải so sánh với hắn…” Chu Hàng Thế tự an ủi.
Bảo Linh của Phương Vọng vẫn đang cô đọng lại, khiến Quảng Cầu Tiên không thể giữ bình tĩnh và cau mày.
Dương Nguyên Tử nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bảo linh của Phương Vọng.
Lúc này, Phương Vọng vẫn đang nội thị trong bảo linh bản mệnh của mình, trong vùng bóng tối đó, bảo linh bản mệnh của hắn đã ngưng tụ thành hình thanh kiếm mà hắn mong muốn, lưỡi kiếm và chuôi kiếm dường như được quấn quanh lại bởi một con hồng long thần thánh, uy vũ và bá khí.
Cầm một thanh kiếm như thế này thật ngầu biết bao!
Phương Vọng rất hài lòng với thẩm mỹ của bản thân, đang thưởng thức bảo linh của mình, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, tầm nhìn theo bản năng hướng lên trên.
Một ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong bóng tối phía trên, và Thiên Cung của hắn xuất hiện.
Đây là……
Ngay lúc Phương Vọng đang nghi hoặc, cánh cửa Thiên Cung đột nhiên mở ra, một chùm ánh sáng bắn ra toán loạn, lao xuống, đập thẳng vào bản mệnh bảo linh của hắn.
Oanh!
Bảo linh hình kiếm của hắn trong nháy mắt bị tiêu diệt, cùng lúc đó, ở thế giới bên ngoài, Quảng Cầu Tiên và ba người còn lại chứng kiến bảo linh phía trên Phương Vọng đột nhiên nổ tung, một làn sóng lửa lan tràn.
Quảng Cầu Tiên giơ tay, dùng linh lực ngăn cản làn sóng lửa, lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Dương Nguyên Tử cau mày, trầm giọng nói: “Thất bại? Làm sao có thể? Chỉ có Hoàng Nguyên Bảo Linh mới có thể thất bại…”
Chu Hành Thạch nhìn thấy cảnh tượng này, vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối, một thiên tài như vậy nếu không ngưng tụ được bản mệnh bảo linh thì sẽ từ trên mây rơi xuống dưới đất, tận đáy lòng vẫn rất mong chờ xem Phương Vọng sẽ mạnh mẽ đến mức nào, trở thành như thế nào sau khi Tố Linh. Nếu thành công, hắn có thể sẽ chứng kiến sự trỗi dậy của truyền thuyết đương thời.
Đáng tiếc!
Ở dưới trạng thái nội linh ảnh, Phương Vọng nhìn Thiên Cung, sửng sốt.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Vì sao Thiên Cung lại hủy diệt bảo linh của hắn?
Lúc này hắn đang rất luống cuống, mặc dù có Thiên Cung ở đó, nhất định phải có đường ra, nhưng hắn không muốn chơi trò giả lợn ăn hổ. Bên trong Thái Uyên Môn, bản mệnh bảo linh sẽ quyết định tư chất cùng với đãi ngộ của ngươi.
Ngay lúc Phương Vọng đang ngơ ngác, cửa Thiên Cung còn chưa đóng lại, trong cửa xuất hiện ánh sáng, càng ngày càng chói mắt.
”Đó là……”
Phương Vọng nhìn ánh sáng rực rỡ trong Thiên Cung, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo.
…
”Thất bại!”
Quảng Cầu Tiên trầm giọng nói, trên mặt tràn đầy thất vọng, thật sâu nhìn Phương Vọng một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại.
Trong con mắt của ba người hiện lên ánh lửa, ngọn lửa xung quanh Phương Vọng dâng trào, áo bào của hắn đốt thành tro, nước trong ao bốc hơi với tốc độ cực nhanh, hơi nóng tràn ngập tới hành lang của Thủy Uyên Điện.
Dương Nguyên Tử lộ vẻ xúc động, Chu Hàng Thế trợn tròn mắt.
Dưới cái nhìn của ba người, Phương Vọng đã biến thành một người rực lửa, ngọn lửa rực cháy dâng lên đỉnh đầu và ngưng tụ lại với nhau.
”Đây là… lần nữa ngưng tụ bảo linh? Làm sao có thể!”
Dương Nguyên Tử thốt thất thanh, không thể bình tĩnh được nữa.
Quảng Cầu Tiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, đồng tử phóng đại, hít một hơi thật sâu nói: “Truyền thuyết nói, khi bảo linh bản mệnh ngưng tụ, có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng niết bàn trùng sinh. Điều này thường xuất hiện ở thiên chi kiêu tử, bảo linh bản mệnh có thể niết bàn trùng sinh lại… Đó là thiên mệnh!”
Vừa nói xong, hắn nhìn về phía Chu Hàng Thế bên cạnh, chỉ thấy trên đầu Chu Hàng Thế có một chiếc quạt đen ngưng tụ.
”Bảo Linh của ta… Vì cái gì mất khống chế…”
Chu Hàng Thế hoảng sợ hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, hy vọng có thể được chưởng môn giúp đỡ.
Tuy nhiên, Quảng Cầu Tiên phớt lờ hắn ta, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Phương Vọng trong ao nhỏ.
Bên kia.
Cố Ly đang ngồi đả tọa trong động phủ đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu cau mày nhìn, liền thấy một thanh kiếm bạc xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Đó chính là bảo linh bản mệnh của cô ấy!
”Chuyện gì đã xảy ra ……”
Cố Ly tự lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy bất an vô hình vì không thể thu hồi bản mệnh bảo linh, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy kể từ khi Tố Linh.
Không chỉ có nàng, mà ngay cả các đệ tử Tố Linh Cảnh đang phi hành giữa đỉnh Thái Uyên Môn cũng gặp phải tình huống này, bản mệnh bảo linh ngưng tụ trên đầu, có một số đệ tử dừng lại, hoặc là khẩn trương hoặc là sợ hãi.
Bên trong Thủy Uyên Điện.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử, Chu Hàng Thế, ba người đều bị kinh ngạc, không thể bình tĩnh.
Dương Nguyên Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta bản mệnh bảo linh cũng đang sợ…”
Quảng Cầu Tiên vẻ mặt âm trầm không nói gì, nhưng trong lòng cũng vô cùng bất an.
Họ nhìn thấy hình dáng của một loại pháp khí dần dần ngưng tụ trong ngọn lửa rực cháy phía trên đầu Phương Vọng, đó không phải là một thanh kiếm mà là một thanh trường binh!
Lúc này, Phương Vọng cũng nhìn thấy thanh trường binh này đang ở trạng thái nội thị.
Oanh!
Bóng tối tan vỡ, ý thức của hắn bỗng vụt một cái, hắn đột nhiên cảm giác được chân mình chạm đất, hắn mở mắt ra nhìn, kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong Thiên Cung.
Trước mặt hắn là một cây trường kích dài gần mười thước, một con Thương Long lờ mờ bao quanh cây trường kích, hai bên đầu cây kích khảm những lưỡi loan đao cong cong, dài bằng một phần ba cây kích, ở giữa hai lưỡi đao là thân kích hình rồng. Thân kích như một con rồng cuộn tròn thân mình, miệng rồng hướng lên trời phun ra lưỡi đao, đuôi kích như một đoản kiếm, cực kỳ sắc bén, thân kích đen nhánh, hiện lên u quang.
Thật là một cây trường kích uy vũ!
Phương Vọng theo bản năng giơ tay lên cầm cây trường kích, trong nháy mắt, Huyền Dương Chân Hỏa trong cơ thể hắn trào ra, quấn lấy cây kích, những loan đao và lưỡi kiếm cùng dấy lên ngọn lửa mạnh mẽ, ngay cả mũi nhọn ở chuôi kích cũng dấy lên ngọn lửa. Từng ngọn lửa cháy mạnh mẽ bao trùm quanh thân kích, làm cho nó tăng thêm sắc thái, càng trở nên thần khí
Trong khoảnh khắc cầm trường kích, Phương Vọng không hiểu sao cảm thấy nó như một bộ phận cơ thể của mình.
Có một cảm xúc mãnh liệt thúc giục hắn đặt tên cho cây kích này, hắn chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: “Thiên Cung Kích!”
Lấy Thiên Cung làm tên!
Trong nháy mắt, ý thức của hắn trở về hiện thực, thân thể theo bản năng đứng dậy.
Dưới con mắt chăm chú của Quảng Cầu Tiên và những người khác, Phương Vọng, người được bao phủ trong ngọn lửa rực cháy đứng dậy, tay phải cầm chặt đầu của bảo linh hình kích. Lúc này, dáng vẻ của hắn ta giống như một vị chiến thần, đỉnh thiên lập địa, so với trước đây, hắn nhìn hoàn toàn khác hẳn.
Dương Nguyên Tử không khỏi quay đầu nhìn về phía Quảng Cầu Tiên hỏi: “Huyền Nguyên Bảo Linh có thần quang, Địa Nguyên Bảo Linh có thể thôn phệ thiên địa linh khí. Vậy… có thể niết bàn trùng sinh, lại làm cho các bảo linh bản mệnh khác phải sợ hãi thì là phẩm giai gì?”
Trong lòng hắn mơ hồ đoán được, nhưng lại không dám nói ra.
Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm Phương Vọng thân ảnh, thốt ra hai chữ: “Thiên Nguyên!”
Chu Hàng Thế ngơ ngác đứng ở nơi đó, không chú ý tới ánh mắt sát khí của Dương Nguyên Tử hướng về phía mình.
Cùng lúc đó, tất cả ngọn lửa xung quanh Phương Vọng đều chui hết vào Thiên Cung Kích, lộ ra thân hình của hắn, Thiên Cung Kích dài mười thước trong tay hắn tỏ ra cực kì bá khí.
Phương Vọng thuận thế cắm đuôi Thiên Cung Kích vào đáy ao, một làn sóng khí tức kinh khủng quét qua, buộc Quảng Cầu Tiên lần nữa phải ra tay, lần này ngay cả Thủy Uyên Điện cũng phải lung lay.
”Chưởng môn, bản mệnh bảo linh của ta là phẩm giai gì?”
Phương Vọng nhìn Quảng Cầu Tiên hỏi, hắn đè nén hưng phấn, rõ ràng cảm giác được trong cơ thể linh lực đang sôi trào, bản chất của linh lực đang biến hóa.
Tố Linh Cảnh!
Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm Thiên Cung Kích, nói: “Ta không biết Địa Nguyên Bảo Linh phía trên là cấp bậc nào, bởi vì ta còn chưa nhìn thấy Thiên Nguyên Bảo Linh…”
Ánh mắt hắn theo cái nhìn nghiêng qua Chu Hàng Thế.
Chu Hàng Thế cảm nhận được sát ý, lập tức tỉnh lại, lùi lại về sau hai bước, vội nói: “Ta… ta sẽ không bao giờ nói cho ai biết!”