0
Đánh giá của bạn
Xếp hạng
Hạng thứ ???, truyện có 43 lượt xem
Tác giả
Thể loại
Tình trạng
Đang ra
0 Bình Luận
Đánh Dấu
Tên Hán Việt: Ngã tại vị lai khai phong nhân viện
Tình trạng bản gốc: Hoàn 160 chương
Dịch: Y2T

Văn án

Phù Khanh là một nhân vật có tiếng trong giới y học vì tuổi còn rất trẻ đã là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, bề ngoài nhìn gầy yếu, tựa như mỹ nhân nhưng lại có thủ đoạn thuần phục cao siêu.

Dù là người điên cỡ nào, hung hãn cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào,…chỉ cần đối mặt với Phù Khanh, liền trở nên ngoan ngoãn, nghe lời.

Một giấc ngủ dậy, Phù Khanh xuyên đến một trăm năm sau, nơi mà cái ác lan tràn, trật tự sụp đổ, và bệnh viện tâm thần thành phố X cũng đã sớm bị bỏ hoang.

Phù Khanh: Cải tạo lại bệnh viện tâm thần, viện trưởng đạo nghĩa sao có thể chối từ.

Sau đó, những kẻ ác trên khắp thế giới đều có chung một mộng tưởng – muốn có một vị trí giường nằm trong bệnh viện tâm thần.

Nhà thôi miên đầu rắn mặc áo bành tô, nét mặt ngượng ngùng, nhẹ nhàng bò lên vai Phù Khanh: ” Viện trưởng, hai tiếng rồi, sao cậu không mắng tôi ~ ”

Bác sĩ búp bê bị trói bằng dây phẫu thuật, nửa đêm bẽn lẽn ngượng ngùng gõ cửa phòng ngủ của y: ” Viện trưởng, lại đem tôi trói chặt hơn chút đi ~ ”

Tên hề mặt máu dùng gatling làm cánh tay, vừa cười vừa điên cuồng nhảy múa trong vườn đêm mưa: ” Viện trưởng, giật điện tôi, mau giật điện tôi đi! ”

Phù Khanh: ” Xếp hàng lấy số, số thẻ sẽ được mở rộng cho mấy người, xin đừng thử bẻ cổ bệnh nhân ở hàng ghế đầu, ai vi phạm sẽ chịu hậu quả. ”

Mấy kẻ ác: QAQ

– —

Ác chủng chi vương chính là chó dữ hung tàn điên khùng nhất. Có lời đồn rằng, hắn ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ để tìm được ra ” viện trưởng “.

Khi hắn bước vào bệnh viện tâm thần, cả con người lẫn kẻ ác đều cảm thấy run bần bật. Chỉ có người thanh niên kia bình tĩnh mà đút tay vào áo blouse trắng, hờ hững, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào hắn ta.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, vòng eo thon gầy đơn bạc, phảng phất như chỉ cần đưa tay ôm chặt lấy, bị sức nặng đè lên đến cong eo nhỏ.

Đôi mắt quỷ dữ hung ác đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mạch máu dưới chiếc cổ tái nhợt của y một cách khao khát, sau đó —-

Thận trọng mà dâng lên dây xích trên cổ mình tới trước mặt Phù Khanh.

” Viện trưởng, tôi tới tái khám, có thể vào xếp hàng không? ”

– —

” Tôi đã tìm kiếm em, ước chừng cả trăm năm kể từ ngày em biến mất ở bệnh viện tâm thần. “