Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm - Chương 82: Chuẩn bị cho hôn lễ
Đột nhiên, hàng nghìn cánh hoa hồng bay ra từ tờ giấy nhỏ, khắp văn phòng đều là màu đỏ rực của hoa hồng.
Những cánh hoa hồng nhanh chóng xếp thành nhiều hình thù khác nhau.
Đầu tiên là hình trái tim với vòng cung hoàn hảo, sau đó chúng tản ra rồi lại xếp lại thành hình một bông hoa Nhân Duyên.
Sau khi lơ lửng trên không trung chúng liền tập hợp lại, lao về phía Tô Quân.
Tô Quân nhìn chằm chằm những cánh hoa hồng đang lao về phía mình, cậu nín thở, nghĩ rằng mình sẽ bị cánh hoa hồng làm ngộp thở.
Lục Việt dang tay ôm lấy cậu, cúi đầu hôn cậu thật sâu, xung quanh hai người những cánh hoa hồng như đang nhảy múa.
Tô Quân căng thẳng nhắm mắt, đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập.
Đến khi hai người tách nhau ra Tô Quân mới từ từ mở mắt, Lục Việt tay nâng niu một bông hoa, nhìn cậu cười dịu dàng.
Đóa hoa Nhân Duyên đã nở hoàn toàn.
Những cánh hoa đỏ rực bao bọc lấy nhụy hoa màu trắng, màu sắc cánh hoa nhạt dần theo từng lớp, màu đỏ rực rỡ thể hiện cho một tình yêu nồng nhiệt, vĩnh cửu.
Giữa bông hoa có cài một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Nhưng chiếc nhẫn đó không quan trọng.
Quan trọng là lời thề hôn nhân ẩn chứa trong viên kim cương.
Lời thề hôn nhân là lời thề thiêng liêng nhất của Thiên Đình.
Xét về tác dụng của lời thề hôn nhân, nói đơn giản thì là chia sẻ quãng đời còn lại với bạn đời, còn sâu sắc hơn thì khi phản bội đối phương người lập lời thề sẽ bị trừng phạt.
Đây là một lời thề đơn phương.
Xét về độ phức tạp thì lời thề hôn nhân phức tạp hơn linh thuật thông thường rất nhiều, xét về độ chân thành thì nó đáng giá hơn bất cứ chiếc nhẫn kim cương nào.
Nhưng ở Thiên Đình rất ít người lập lời thề hôn nhân, không phải vì không chung thủy với bạn đời mà bởi vì lời thề này rất khó nhớ và vì không đủ linh lực để thi triển nên mọi người dần quên mất sự tồn tại của lời thề này.
Thấy Tô Quân chỉ đứng ngơ ngác nhìn bông hoa Nhân Duyên mà không cầm lấy, tay trái Lục Việt siết chặt, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Kể từ sau khi giải quyết xong vụ án của Phỉ Dung, Lục Việt luôn nghĩ xem dùng thứ gì cầu hôn mới thể hiện được hết tâm ý của hắn.
Theo thông lệ của Thiên Đình, mọi người thường tặng một vài thứ làm bằng linh thạch, hoặc đơn giản hơn nữa là trực tiếp tặng linh thạch.
Tần Vô Duyên có rất nhiều kinh nghiệm cầu hôn khi còn ở nhân gian, y gợi ý cho Lục Việt:
“Sở trưởng, dưới nhân gian có một thứ rất hay dùng để cầu hôn, là nhẫn kim cương.”
Lục Việt: “Không có giá trị.”
Tần Vô Duyên bình tĩnh nói: “Quan trọng là thành ý, có giá trị hay không không quan trọng. Hơn nữa ngài cũng định tặng hết núi linh thạch cho Tô Quân mà, lễ vật cầu hôn không có giá trị cũng không sao.”
…Nhưng bây giờ Tô Quân vẫn chần chừ chưa đồng ý, chẳng lẽ em ấy không thích nhẫn kim cương của nhân gian?
Hắn giải thích: “Anh nghe nói thứ đá vô giá trị này rất được ưa chuộng dưới nhân gian nên đã mua một viên về. Bên trong là lời thề hôn nhân của anh.”
Hốc mắt Tô Quân ươn ướt, cậu quay mặt sang chỗ khác, hít sâu mấy hơi nhưng nước mắt vẫn dâng lên.
“Ngoài ra, lễ vật cầu hôn vẫn còn một vài thứ nữa…”
Lục Việt bất an lấy một chiếc túi đỏ ra đặt vào tay Tô Quân.
Tô Quân lúng túng cầm lấy chiếc túi, cậu vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh của những viên linh thạch có độ tinh khiết cao làm cậu lóa mắt.
Bên trong là vô số những viên linh thạch tinh khiết.
Quả thực là không thể đếm xuể.
Lục Việt đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Tô Quân, sau đó đeo chiếc nhẫn vào tay cậu.
“Tiểu Quân, em không nói gì thì anh sẽ coi như em đồng ý nhé?”
Chiếc túi đỏ trong tay rơi xuống đất, Tô Quân kiễng chân ôm lấy cổ Lục Việt, đặt lên môi hắn một nụ hôn, giọng nói run run:
“Được, Lục Việt, em đồng ý.”
*
Hôm sau, cả Thiên Đình nổ tung vì một tin tức.
“Sở trưởng Lục thực sự chuẩn bị kết hôn rồi!!!”
Báo giải trí của Thiên Đình còn dùng nguyên một trang chấm than để bày tỏ sự bất ngờ về việc này.
Lần đầu tiên, tin đồn mà họ đưa tin trở thành sự thật.
Câu đầu tiên của bài báo là “Theo nguồn tin tình báo từ sở Nguyệt Lão và sở Bách Hoa, hôn lễ của Sở trưởng Lục và Tô Quân sẽ được tổ chức tại đại điện của Sở trưởng Lục.”
Câu thứ hai là “Ngoài ra, xe rước sẽ do con rồng cuối cùng của Thiên Đình kéo, nó sẽ bay vòng quanh Thiên Đình để các tiểu tiên có thể chiêm ngưỡng…”
Tờ báo giải trí vừa ra lò đã bị các tiểu tiêu tranh nhau giành lấy.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một buổi sáng tin tức này đã lan ra khắp Thiên Đình, ngay cả sở Hoang Dã ở xa xôi cũng biết.
Nhân viên sở Giám Phạt vốn trầm tính, ít khi buôn chuyện cũng sôi nổi bàn tán về tin tức này.
Sở trưởng Lục cuối cùng cũng kết hôn rồi! Bọn họ cuối cùng cũng được nghỉ rồi!! Song hỷ lâm môn!!!
Sở Giám Phạt vốn yên tĩnh và trang nghiêm giờ chỉ thiếu điều đốt pháo để báo hỷ cho chúng tiên ở Thiên Đình.
Lần đầu tiên Sở phó Trần cởi bỏ bộ y phục đen, thay vào đó là bộ y phục đỏ cứ như thế hôm nay y là chú rể vậy.
Y cầm lễ vật mừng hôn đã chuẩn bị sẵn đến chúc mừng Lục Việt.
“Sở trưởng Lục, chúc mừng, chúc mừng.”
Tâm trạng của Lục Việt rõ ràng đã chuyển từ mây mù sáng nắng ấm, số lượng bút gãy trên bàn cũng giảm đi.
“Cảm ơn.”
Sau khi tặng quà mừng, Sở phó Trần liền dè dặt hỏi Lục Việt vấn đề mà y quan tâm nhất.
“Sở trưởng, ngày mà ngài kết hôn, sở Giám Phạt…”
Lục Việt nhướng mày: “Hả?”
Sở phó Trần gian nan nuốt nước bọt: “…có được nghỉ không?”
Lục Việt nheo mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy sao?”
Sở phó Trần lập tức đứng thẳng người, ngay khi y định bày tỏ lòng trung thành của mình “Thần nhất định sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho sở Giám Phạt” thì đột nhiên cánh cửa mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào.
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu vui vẻ lắc lư.
“A Việt, em tới rồi.”
Là Tô Quân đến làm thêm.
Sự lạnh lùng trong mắt Lục Việt lập tức biến mất, hắn nhẹ giọng nói:
“Vậy cả sở nghỉ 3 ngày.”
Sở phó Trần như vừa được uống một liều thuốc hồi sinh, cả cơ thể tràn đầy sinh lực.
Y thật lòng hy vọng Sở trưởng Lục và Tô Quân có thể bên nhau mãi mãi, như vậy thì sở Giám Phạt sẽ được yên bình.
“Cảm ơn Sở trưởng! Vậy thần xin đi trước…”
Mặc dù lúc này ánh mắt của Lục Việt chỉ đặt lên người tiểu Nguyệt Lão nhưng Sở phó Trần vẫn vô cùng vui vẻ cáo lui.
Kỳ nghỉ đầu tiên của sở Giám Phạt cuối cùng cũng đến rồi!
Việc này hoàn toàn có thể ghi vào lịch sử!
Sở phó Trần vừa đi Tô Quân đã ngồi ở đầu bàn bên kia, tay chống cằm, buồn phiền nhìn cuộn giấy.
“Mẹ em đã chọn được ngày lành rồi.”
Lục Việt xoa đầu Tô Quân: “Là anh nói với mẹ chọn ngày càng sớm càng tốt.”
Lần đầu tiên Tô Quân đưa Lục Việt về nhà, Hoa Cẩm suýt chút nữa bị một tiếng gọi “mẹ” của Lục Việt làm cho ngất xỉu.
Bà không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy. Bà hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, nở một nụ cười hiền từ của một “mẹ vợ” tiêu chuẩn.
Nhưng dù thế nào bà cũng không dám gọi Lục Việt một tiếng “Tiểu Việt”.
Lần đầu tiên bà không biết phải xưng hô thế nào, lần thứ hai bà gượng gạo gọi “Lục Việt”, lần thứ ba bà dứt khoát gọi “Sở trưởng Lục”.
Đồng thời bà cũng hy vọng Lục Việt cũng sẽ không gọi bà là “mẹ” khi chỉ có hai người.
Bởi vì bà cảm thấy mình sẽ tổn thọ nếu Lục Việt gọi bà là “mẹ”, hơn nữa nghe như vậy thì bà sẽ già đi mấy trăm tuổi.
Nên những lúc Tô Quân Lục Việt sẽ gọi bà là “mẹ” còn những lúc không có Tô Quân, Lục Việt sẽ gọi bà là “Sở trưởng Hoa”.
Tô Quân trừng mắt nhìn Lục Việt, cậu tháo mặt nạ của hắn ra, véo má hắn thật mạnh.
“Nhanh như vậy để làm gì? Em vừa mới quay về sở Nguyệt Lão được mấy ngày, giờ lại xin nghỉ, Sở trưởng nhất định sẽ…”
Lục Việt không phản kháng, trong mắt ngập tràn ý cười để mặc cho Tô Quân véo má.
“…Tần Vô Duyên nói gì với em?”
Lục Việt bổ sung: “Nếu hắn dám có ý kiến gì, em chỉ cần nói với hắn rằng anh biết hắn đã mang Bạch Ly lên Thiên Đình.”
Tô Quân buồn cười.
“Em mà dám nói vậy với Sở trưởng thì ngày hôm sau anh sẽ không thấy em ở sở Giám Phạt nữa đâu.”
Lục Việt lạnh lùng nói: “Vậy thì hắn cũng sẽ không thấy Bạch Ly ở Thiên Đình nữa.”
“Không sao đâu tiểu Quân, anh giúp em xin nghỉ.”
Tô Quân cảnh giác hỏi: “Anh định xin nghỉ bao lâu?”
“Một năm?”
…Một năm qua đi, bãi bể cũng hóa nương dâu.
Tô Quân lạnh mặt thoát khỏi vòng tay Lục Việt.
“Không được, nhiều nhất là nửa tháng.”
“Được được, nửa tháng thì nửa tháng.”
Ngoài mặt Lục Việt gật đầu đồng ý với Tô Quân nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách để Tô Quân được nghỉ nhiều hơn.
“A Việt, anh báo cho em trai anh chưa?”
“Hình như cậu ấy đã nhận một cậu nhóc đồ đệ, gần đây phải dạy linh thuật cho cậu ta, không biết có thời gian rảnh không?”
Tô Quân gật gù trầm tư.
“Đợi xác định được ngày, chúng ta phải đến Yêu Giới một chuyến phát thiệp mời.”
“Được, coi như anh đưa em đến Yêu Giới chơi.”
Tô Quân bị Lục Việt ôm trong lòng, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng mơn trớn da thịt.
Lục Việt mất tự nhiên dịch chuyển cơ thể.
Tô Quân đột nhiên nhớ lại một chuyện, nhẹ giọng nói:
“A Việt, có một vài quyển sách rất thú vị, chúng ta có thể giao lưu trao đổi một chút.”
“Ví dụ như những quyển sách “vận động” anh giấu dưới đầu giường ấy.”
Lục Việt giật mình:
“…Sách “vận động”?”
Tô Quân bình tĩnh lấy một quyển sách mà Lục Việt giấu dưới đầu giường ra.
“Chẳng hạn như quyển “Sở trưởng, nhẹ một chút!” hoặc là “Xin Sở trưởng * tôi!”…”
Trên trán Lục Việt đổ mồ hôi lạnh, hắn cố gắng giải thích:
“…Mấy quyển sách này đều là người khác đưa cho anh.”
Tô Quân gật đầu, trịnh trọng lấy một quả sầu riêng đầy gai ra.
Đến lúc tính sổ hết nợ cũ nợ mới rồi.
Đầu bút sắp chạm vào cuộn giấy của Lục Việt bỗng khựng lại, đầu gối chợt thấy đau nhức.
“Anh xem quả sầu riêng này vừa to vừa tròn…”
Tô Quân giả vờ tự nói chuyện với mình.
“Mình nên tách vỏ như nào thì tốt nhỉ?”
“Tiểu Quân, anh sai rồi…”
Lục Việt liền biết điều quỳ trên quả sầu riêng, hối hận nhìn Tô Quân.
Tô Quân buộc một sợi dây màu đỏ lên trượng Vấn Duyên để làm một cái roi nhỏ. Cậu giơ lên cao rồi hạ xuống, không quên tạo âm thanh cây roi chạm vào da thịt.
Nghe tiếng thì có vẻ rất đau nhưng thực chất sợi dây rất nhẹ, căn bản không gây ra bất kỳ vết thương nào cho Lục Việt.
“Nói mau! Anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Bên ngoài, một nhóm nhân viên đang túm năm tụm ba áp sát tai vào cửa, cố gắng nghe xem trong phòng Sở trưởng đang xảy ra chuyện gì.
Sở phó Trần nhìn thấy cảnh này liền nghiêm mặt đi tới, phê bình bọn họ:
“Các ngươi không muốn nghỉ phép nữa à? Hay không muốn sống nữa? Mau đi làm việc!”
Khi tất cả nhân viên vội vàng chạy đi, Sở phó Trần hừ lạnh, giả vờ đi ngang qua cửa, giả vờ vô tình áp tai vào cửa.
Bên trong chỉ có vài tiếng thở mạnh của Sở trưởng cùng vài tiếng vút vút mơ hồ.
Âm thanh này kéo dài mấy tiếng đồng hồ, y “vô tình” đi ngang qua đó mấy lần, bên trong vẫn phát ra những âm thanh lạ thường.
Sở phó Trần cảm khái.
Đúng là Sở trưởng, sức bền thật đáng kinh ngạc, “chiến đấu” mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt.
Bái phục bái phục.
*
Lục Việt và Tô Quân hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc tổ chức hôn lễ nên hai người đã thuê bộ phận tổ chức hôn lễ của sở Nguyệt Lão lên kế hoạch.
Mặc dù sở Nguyệt Lão có kinh doanh tổ chức hôn lễ nhưng Tô Quân không làm trong bộ phận đó nên không hiểu nó bao gồm những quá trình nào.
Hai tháng trước ngày cưới, bà mối của sở Nguyệt Lão đến nhà của Lục Việt và Tô Quân để bàn chuyện tổ chức hôn lễ.
Tô Quân gọi Lục Việt dậy, sau đó xỏ đôi dép bông ra tiếp bà mối.
Cậu mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ dễ thương, đôi tai thỏ màu hồng rủ xuống, cổ tay quấn một sợi tơ hồng.
Bên cạnh Sở trưởng Lục vẫn mặc bộ đồ màu đen thêu chỉ vàng, hắn đang chăm chú nghịch tóc Tô Quân.
Ngón tay hai người đan chặt.
Bà mối không dám nhìn Sở trưởng Lục, bà cúi đầu theo Tô Quân vào bên trong.
Đại điện trống trải, những bức tường vàng đơn giản thể hiện sự trang trọng, cách trang trí này rất phù hợp với tính cách lạnh lùng ít nói của Sở trưởng Lục.
Nhưng đại điện rõ ràng đã có sự biến đổi.
Bởi vì Tô Quân chuyển đến, đại điện vốn lạnh lẽo nay có thêm nhiều món đồ trang trí ấm áp, giản dị.
Một chiếc đồng hồ hình hoa hướng dương trên tường, một tấm chăn mềm mại dệt bằng tơ hồng phủ trên mặt ghế, vài chiếc cốc sứ do chính tay Tô Quân làm đặt trên bàn cà phê.
Một trong số đó được đánh dấu độc quyền bởi Sở trưởng Lục.
Bà mối mở cuộn giấy ghi chép ra, cẩn thận hỏi từng câu hỏi mà bà đã chuẩn bị sẵn.
“Sở trưởng Lục, Tô Quân, hai người hy vọng hôn lễ sẽ được tổ chức theo phong cách nào?”
Sở trưởng Lục nhìn Tô Quân đang trầm tư suy nghĩ, hắn nhấc cái tai thỏ lên.
“Tiểu Quân, em thích phong cách nào?”
Tô Quân lạnh lùng đánh vào tay Lục Việt, tay trái nắm lấy tay hắn để hắn không tác oai tác quái nữa.
Thật ra Tô Quân cũng không hiểu mấy chuyện phong cách này lắm nên chỉ cậu có thể đơn giản trả lời:
“Chuyện hôn lễ, tôi cảm thấy chỉ cần tổ chức như những hôn lễ bình thường thôi. Cũng là một loại nghi thức, không cần quá cầu kỳ.”
Lục Việt lại rảnh tay, hắn cẩn thận vuốt lại mái tóc cho Tô Quân, cuối cùng ngứa tay nhéo má Tô Quân.
Bà mối cảm thấy không khí đã tràn ngập bong bóng trái tim, còn mình đã biến thành một cái bóng đèn công suất lớn.
Hoàn toàn không dám nói chen vào.
Tô Quân hít sâu một hơi, cậu nheo mắt cảnh cáo:
“Thu cái móng của anh vào.”
Ánh mắt bà mối nhích lên một chút, bà mơ hồ nhìn thấy Sở trưởng Lục ngoan ngoãn thu tay về.
Sau đó là một cảnh bạo lực gia đình.
Tô Quân nghiêm mặt, giơ tay đánh vào tay Lục Việt.
“Còn dám nghịch nữa không?”
Tô Quân đánh hắn mấy cái nhưng sấm sét to mà mưa thì nhỏ, lòng bàn tay Lục Việt cũng chẳng đỏ lên.
Hoàn toàn là kiểu tán tỉnh của mấy cặp đôi mới yêu.
Sau khi bị đánh vào lòng bàn tay mấy cái, Lục Việt mới chịu ngồi yên.
Sau đó bà mối có hỏi gì thì chỉ cần Tô Quân đồng ý Lục Việt sẽ không có ý kiến.
Cuối cùng, bà mối hoàn toàn bỏ qua Lục Việt, chỉ tập trung hỏi Tô Quân.
Sở trưởng Lục chỉ nhàn nhã ngồi bên cạnh ngắm Tô Quân, thỉnh thoảng lại chen một vài câu “Tô Quân nói rất đúng”, “Ý tưởng của Tô Quân rất hay”.
Ngoài những lúc đó ra, Sở trưởng Lục không cho thêm ý kiến nào cả.
Có đôi khi hai con mèo Vượng Tài và Cẩu Đản sẽ tranh giành sự sủng ái của Lục Việt.
Hai con mèo sẽ vô tư chạy tới chỗ Tô Quân, nằm ngửa dưới chân cậu, cái bụng trắng mềm lộ ra, móng vuốt níu lấy ống quấn cậu làm nũng.
Tô Quân sẽ yêu thương ôm chúng lên, nhẹ nhàng vuốt ve chúng đồng thời trả lời câu hỏi của bà mối.
Còn về Sở trưởng Lục ngồi bên cạnh…cậu coi như không tồn tại.
Sau một hồi đau đầu cuối cùng hai người cũng quyết định được hỷ phục và thiệp mời, bà mối cũng rời khỏi đại điện.
Bà đã nhìn thấu rồi.
Trong nhà này, Tô Quân là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, cậu nói gì thì tất cả đều phải nghe theo.
Còn Sở trưởng Lục, vì hai con mèo mà địa vị trong gia đình đã rớt xuống đáy.
Thậm chí bà còn nghi ngờ rằng Sở trưởng Lục sắp rơi vào tình trạng phải giấu quỹ đen.
Bà mối lắc đầu cảm khái.
Đáng thương, quá đáng thương.