Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm - Chương 79: Kết thúc
“Linh trận duy trì sự sống cần phải có mạng người hiến tế, chỉ cần xem tâm đèn mệnh hồn có tắt không là biết ngay.”
Ánh sáng phát ra ngọn đèn rất yếu, ngọn đèn tượng trưng cho sự sống không chịu nổi sức mạnh của cơn gió, cuối cùng tắt ngúm.
Sau khi tắt, tâm đèn bay về một phía một đoạn cầu thang đá rất khó nhìn thấy trong góc ngục tối.
Ánh sáng yếu ớt tạo ra một vệt sáng dài trong bóng tối.
Lục Bất Quy và Lục Việt cùng nhìn tâm đèn, ngay cả cách cau mày khi suy nghĩ cũng giống hệt nhau.
Hai người cùng đi về phía chiếc cầu thang trong bóng tối, động tác của hộ như được đồng bộ hoàn toàn.
Điểm khác biệt duy nhất là trong lúc Tô Quân còn ngơ ngác, Lục Việt đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần.
Lòng bàn tay của Lục Việt có hơi ẩm ướt, hắn thấp giọng nói:
“Tiểu Quân, bên dưới có thể là linh trận giả, cũng có thể là linh trận thật…rất nguy hiểm, em nhớ theo sát anh.”
Tô Quân bị phân tâm, chân bước nhanh hơn để theo kịp tốc độ của Lục Việt.
Năm ngón tay dùng lực, cậu tự nhiên nắm tay Lục Việt.
Mười ngón tay đan chặt.
Cầu thang đá dài không có điểm cuối như được rút ngắn lại một nửa, nhịp tim tăng lên, ánh sáng yếu ớt phía trước dường như cũng rõ ràng hơn.
Sở phó Trần không dám làm bóng đèn chiếu sáng giữa Sở trưởng Lục và tiểu Nguyệt Lão nên lặng lẽ đi bên cạnh Lục Bất Quy, cố gắng hấp thụ nguồn không khí ít ỏi.
Điểm cuối cầu thang là ba cánh cửa đá màu xanh, trước hai cánh cửa, tâm đèn đã tắt không ngừng lao vào trong, cánh cửa còn lại vẫn nằm im lìm ở đó.
Lục Bất Quy không chút do dự, đôi chân dài bước tới trước đẩy cánh cửa ở giữa ra.
Lục Việt hiểu tính cách nóng nảy của Lục Bất Quy, hắn đưa tay ngăn Lục Bất Quy.
“Nắm chắc không?”
Lục Bất Quy thu tay về, hắn thờ ơ nhìn cánh cửa, hắn nhẹ giọng trả lời:
“Cần gì phải nắm chắc, xuất hiện con yêu quái nào thì giết nó là được rồi mà?”
Trong lúc hai người còn đang giằng co, một đôi mắt đỏ ngầu lén lút nhìn qua khe cánh cửa bên trái như muốn quan sát tình hình bên ngoài.
Tô Quân giật mình: “Cánh cửa bên trái có người!”
Gần như cùng lúc với tiếng kêu của Tô Quân, Lục Bất Quy quay đầu nhìn cánh cửa, sau đó hắn giơ chân đạp mạnh cánh cửa khiến nó vỡ ra thành từng mảnh.
Tiếng sụp đổ vang lên, bụi bay mù mịt đến nỗi đưa tay cũng không bắt lấy được một mảnh đá vỡ.
Một bóng người quen thuộc hoảng loạn chạy trốn, sau đó hòa dần vào bóng tối sau cánh cửa.
…Là người đã mạo danh Lục Bất Quy.
Sở phó Trần thận trọng nói:
“Sở trưởng, chi bằng chúng ta chia nhau ra hành động? Nói không chừng đây là kế điệu hổ ly sơn của Phỉ Dung.”
Nhưng Lục Bất Quy đã nhanh chóng đuổi theo bóng người phía sau cánh cửa bên trái.
Lục Việt suy nghĩ đến việc phải tìm ra sổ Vận Mệnh càng sớm càng tốt.
“Được.”
Sở phó Trần do dự nhìn cánh cửa bên trái, Lục Bất Quy đã đuổi theo tên đó rồi, đằng sau cánh cửa giờ chỉ có bóng tối bao trùm.
“…Vậy Lục Bất Quy?”
Lục Việt lắc đầu: “Không cần lo cho nó, nó có thể tự bảo vệ mình.”
“Ta và Tô Quân vào cánh cửa ở giữa, ngươi vào cánh cửa bên phải. Chú ý an toàn.”
Sở phó Trần quỳ một chân xuống: “Rõ”
Cánh cửa đá ở giữa bị đẩy ra, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên chiếu vào mắt họ, Tô Quân choáng váng đến mức phải lấy tay che mắt.
Bàn tay đang nắm chặt tay cậu của Lục Việt bỗng buông lỏng.
Như thể mặt trời chói chang đột nhiên sà xuống, Tô Quân căn bản không mở nổi mắt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Tô Quân chớp mắt, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người quỳ một gối trong luồng sáng trắng vô tận.
Sau khi luồng ánh sáng yếu dần, bóng người càng lúc càng rõ ràng, hắn ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là Lục Việt.
“Lục Việt” tựa người vào thanh kiếm, dường như thanh kiếm sắp không chống đỡ nổi cơ thể hắn, hắn liên tục ho khan, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Sau lưng hắn cắm một thanh kiếm, máu từ đó chảy ra rơi xuống mặt đất thành một vũng máu nhỏ.
Hắn ngẩng đầu cười buồn, khó khăn gọi tên Tô Quân.
“Tiểu Quân, anh sợ mình không còn sống được bao lâu nữa, em có thể…ôm anh không?”
Nói xong hắn lại ho dữ dội, lồng ngực phập phồng, tiếng ho khó khăn đến nổi cảm tưởng như phổi của hắn sắp hỏng rồi.
Con ngươi của Tô Quân co rút, cậu nhìn xung quanh, tay trái lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm, đứng yên tại chỗ.
…Đây chắc chắn không phải là Lục Việt.
Lục Việt đôi lúc sẽ giả vờ đáng thương để nhận được sự thương cảm của cậu nhưng hắn luôn có chừng mực, sẽ không bao giờ làm ra vẻ yếu ớt thế này.
Có lẽ cậu đã rơi vào ảo cảnh.
“Lục Việt” thấy Tô Quân không nhúc nhích bèn đứng dậy, loạng choạng đi tới.
“Tiểu Quân, anh chết rồi, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tên giả mạo còn chưa nói xong, một tia sáng lạnh lẽo sắc bén xẹt qua bầu trời, một thanh trường kiếm chém nó làm đôi.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, hai nửa bị tách ra không phải là máu thịt, trong nháy mắt chúng hóa thành một linh hồn trong suốt, rồi bị hút đến nơi có tia sáng mờ nhạt ở phía xa.
Lục Việt thật đứng sau linh hồn đó, trên khóe môi có một vết máu nhỏ.
Thanh kiếm được tra vào vỏ, Lục Việt tiến đến ôm Tô Quân thật chặt như thể muốn khảm cơ thể cậu vào người hắn. Hắn dụi đầu vào vai cậu, giọng nói khàn khàn.
Hắn liên tục gọi tên Tô Quân, mái tóc ngắn chọc vào cần cổ mềm mại của Tô Quân.
“Tiểu Quân, tiểu Quân, em không sao là tốt rồi…”
Tô Quân nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an hắn, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Việt, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng hắn, lo lắng hỏi:
“Vừa nãy ảo cảnh đã tạo ra tâm ma phải không?… A Việt, anh đã nhìn thấy gì?”
Lưng Lục Việt cứng đờ, hắn hồi lâu không đáp lời tựa hồ như không muốn nhớ lại khung cảnh vừa rồi. Một lúc sau, môi hắn mới cử động, hắn nhẹ giọng đáp:
“…Em biến mất.”
Vừa nãy khi vữa đẩy cánh cửa ra, “Tô Quân” đột nhiên vùng khỏi tay hắn, ngơ ngác đi về phía ánh sáng trắng.
Trong lúc mất cảnh giác, Phỉ Dung đột nhiên xuất hiện tóm lấy cổ “Tô Quân”, thậm chí gã còn dùng dao diệt hồn để đánh tan hồn phách cậu, lưỡi dao tàn nhẫn xuyên qua trái tim “Tô Quân”.
“Tô Quân” ngã xuống.
Hồn phách đã bị hủy diệt, không còn khả năng cứu vãn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, Lục Việt chỉ còn biết trơ mắt nhìn “Tô Quân” ngã xuống vũng máu.
Toàn thân hắn như bị rút cạn sức lực, bên tai chỉ có âm thanh mơ hồ.
Hai mắt Lục Việt đỏ như máu, tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng, mọi lời nói như bị sự sống và cái chết ngăn cách.
Kể cả tiếng gọi “Tiểu Quân”.
Tô Quân nghe Lục Việt kể lại, cậu cảm thấy có hơi hoang đường.
Cậu nhéo cánh tay Lục Việt, nghi ngờ hỏi:
“A Việt, chuyện đó có thể lừa được anh sao? Anh có phải hàng thật không đấy?”
…Dựa vào thực lực của Sở trưởng Lục sao có thể dễ dàng tin ảo cảnh do yêu quái tạo ra được?
Lục Việt cẩn thận hôn lên tai Tô Quân, hắn thì thầm:
“La thật, không tin em hôn anh một cái thử xem.”
Cảnh tượng “Tô Quân” tim ngừng đập nằm trong vũng máu dần đông đặc, cơ thể ngày càng lạnh đi đã đánh thẳng vào đại não hắn khiến hắn không còn suy nghĩ được gì nữa.
Cho dù chỉ là ảo cảnh hắn cũng không muốn nhớ lại.
Tô Quân vừa đau lòng vừa buồn cười, cậu bất mãn:
“Với lại em đâu có yếu ớt như vậy, hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh ngã? Ít nhất em cũng sẽ đánh lại hắn một, hai chiêu chứ.”
Cậu hỏi thêm: “Vậy anh làm thế nào mà thoát khỏi ảo cảnh?”
“Trong ảo cảnh, kẻ giết em chính là linh hồn giả thành Phỉ Dung, anh giết nó là có thể thoát ra.” – Lục Việt nhẹ nhàng trả lời.
Tô Quân nhìn con đường tăm tối trước mặt, ánh sáng trắng đã biến mất, ảo cảnh vỡ tan làm lộ ra hình ảnh thật sự sau cánh cửa đá.
Vì sự phẫn nộ vừa rồi của Lục Việt, gạch xanh đã xuất hiện vài vết nứt rất sâu giống như vừa trải qua một trận động đất lớn.
Trải qua chuyện vừa rồi khiến Lục Việt như chim sợ cành cong, hắn nắm chặt tay Tô Quân, vừa sợ cậu buông tay hắn ra vừa sợ cậu bị thương.
Tay Tô Quân bị Lục Việt siết chặt mấy lần cảm giác như xương cốt bị nghiền nát nhưng nhìn bộ dạng mất cảm giác an toàn của Lục Việt cậu chỉ có thể vỗ về an ủi hắn.
Cuối cùng cậu bắt đầu hoài nghi liệu Lục Việt có lại đang diễn vẻ đáng thương để lừa cậu hay không.
Con đường sau cánh cửa vốn dĩ có một vài tiểu yêu và ác quỷ ẩn nấp nhưng thấy Sở trưởng Lục bọn chúng không dám tác oai tác quái chỉ biết tìm chỗ trốn thật kỹ.
Đôi lúc Tô Quân ngẩng đầu nhìn thấy một con ma treo trên bức tường thè cái lưỡi dài đỏ như máu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì con ma đã sợ hãi rụt lưỡi lại, nó rơi bộp xuống đất, vừa chạy trối chết vừa kêu cha gọi mẹ.
Nếu cậu không cẩn thận giẫm phải đuôi một con yêu quái thì nó chỉ kêu lên đau đớn, không dám phàn nàn mà kéo cái đuôi về.
Tô Quân: “…….”
Nếu vừa rồi Lục Việt để lộ thân phận lính canh thì nói không chừng đám yêu quái ở thế giới này sẽ chạy tán loạn như đến ngày tận thế mất.
Trong lối đi có rất nhiều ngã rẽ như mê cung, Lục Việt đi theo dấu vết của tâm đèn nên không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đằng trước vốn chỉ có một đốm sáng nhỏ như một con đom đóm, sau khi rẽ vào một ngã rẽ, ánh sáng liền soi chiếu cả con đường.
Ba con đường đều hướng về một nơi.
Lục Bất Quy và Sở phó Trần tình cờ gặp nhau, sau khi đi đến cuối, cả ba đều tập trung về một điểm.
Sở phó Trần không biết đã trải qua chuyện gì, trông y nhếch nhác như vừa bước ra từ hiện trường một vụ nổ, mặt y tối sầm, tóc tai rũ rượi.
Quần áo rách rất nhiều chỗ và dính đầy gai xương rồng.
Lục Bất Quy đã bắt được con tiểu yêu nghe lời xúi giục của Phỉ Dung mạo danh hắn, là một con hồ ly với bộ lông mượt mà óng ả.
Con hồ ly bị Lục Bất Quy biến thành một cái bao tay sưởi ấm rồi ném nó vào lòng nhóc con. Nó nghe thấy Lục Bất Quy nói: “Con hồ ly này nên để làm quần áo hay làm khăn quàng nhỉ?” liền khóc lóc xin tha mạng.
Ba người nhìn nhau, Lục Bất Quy vuốt bộ lông mềm mại của con hồ ly.
“Đều đưa đến một nơi mà còn làm ra ba cánh cửa làm gì không biết?”
Sở phó Trần: “…Giết thời gian?”
Lục Việt nhìn vào trong cái hố lớn đã bị đào, hắn cau mày, lấy Tiểu Long đang ngủ gật trong túi áo ra.
“Phun lửa.”
Long Dự đã trả lại một Tô Quân bình an vô sự cho Lục Việt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nó liền chui vào túi áo Lục Việt cuộn tròn mình ngủ nướng.
Đáng tiếc mộng đẹp chưa kéo dài được bao lâu thì Lục Việt lại lôi nó ra như lôi một bật lửa.
Long Dự nhảy xuống mặt đất, uể oải biến về nguyên thân để đám người Lục Việt leo lên lưng, sau đó nó đưa bọn họ bay lên không trung.
Phía trên tựa như có một bức tường vô hình ngăn cản bọn họ.
Phun lửa cần tiêu hao nhiều linh lực vì thế Long Dự húc đầu vào bức tường vô hình trước. Sau khi đầu óc choáng váng và suýt rơi xuống đất, nó nhận ra bức tường không hề nhúc nhích, bèn phun ra một ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa có khả năng thiêu cháy vạn vật khiến bức tường dày trong suốt nứt ra một lỗ hổng, sau đó cả bức tường sụp đổ.
Sau bức tường chính là thứ mà bọn họ muốn tìm – linh trận duy trì sự sống.
Linh trận được khắc trên một bệ đá lơ lửng giữa không trung, hàng ngàn tâm đèn đã tắt vây xung quanh nó, bên dưới là một biển máu đang sôi sùng sục.
Trên bệ đá có hàng ngàn quyển sổ Vận Mệnh, ánh sáng vàng nhạt vốn bao phủ quyển sổ nay đã biến thành màu máu.
Phỉ Dung đứng trên sổ Vận Mệnh, trường bào phấp phới, ánh mắt hắn quét từ Lục Việt ở bên trái sang Lục Bất Quy ở bên phải, cuối cùng dừng lại ở Lục Bất Quy.
“Sở trưởng Lục, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi.”
“Nhưng mà quá muộn rồi.”
Ngọn lửa mà Long Dự vừa phun ra xuyên qua bức tường dày bén lên sổ Vận Mệnh, những quyển sổ Vận Mệnh ở phía dưới đã bắt đầu bốc cháy.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, hàng ngàn quyển sổ Vận Mệnh chìm trong biển lửa, lửa còn bén vào ống tay áo tung bay của Phỉ Dung.
Phỉ Dung không hề chú ý, gã nhẹ giọng nói:
“Lửa bình thường không thể đốt cháy sổ Vận Mệnh, ta nghĩ đi nghĩ lại, thiên hạ chắc chỉ có duy nhất lửa của rồng mới làm được điều này. Cảm tạ các ngươi đã giúp ta một tay.”
Đồng tử của Lục Việt co rút, hắn đưa tay thu hồi ngọn lửa đang đốt cháy sổ Vận Mệnh.
“Thì ra là vậy, ngươi thực sự không muốn sống nữa.”
Hắn quả quyết: “Ngươi đang chờ sự trừng phạt của Thiên Đạo.”
Đáng tiếc những quyển sổ Vận Mệnh ở dưới đã bị thiêu thành tro, những tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Phỉ Dung đã quen đeo chiếc mặt nạ mỉm cười, ngay cả trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, gã cũng không nhịn được khẽ cười.
“Sống có gì tốt? Chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay kẻ khác.”
“Năm đó Úc Yến hút linh lực của đại yêu ở Yêu giới để gia tăng tu vi, ngươi không hề ra tay, ta còn tưởng ngươi sẽ không quản chuyện ở Yêu giới. Sau đó ta mới nhận ra, ta đã quá ngây thơ.”
Biểu cảm trên mặt gã cuối cùng cũng trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu như rỉ máu.
“Chẳng qua là ngươi muốn mượn tay Úc Yến tiêu diệt tất cả thế lực ở Yêu giới, sau đó ra tay giết kẻ mạnh nhất là Úc Yến. Trai cò đánh nhau, ngươi làm ngư ông đắc lợi.”
Lục Việt không phủ nhận, chỉ thờ ơ nghe gã nói hết.
“Có lẽ ngươi đã đoán được Thiên Đình có nội gián nên đã dụ ta tập kích ngươi, sau đó lại xuống nhân gian khiến người khác nghĩ rằng Thiên Đình có nhiều lỗ hổng.”
Lục Việt cau mày nhìn Phỉ Dung, cắt ngắn phân tích của gã:
“Phỉ Dung, ta biết ngươi muốn thay Úc Yến chịu hình phạt của Thiên Đạo, đến lúc sắp chết ngươi sẽ hiến mạng mình cho Úc Yến hồi sinh…”
Đôi mắt Lục Việt sâu hun hút, hắn từng chữ từng chữ hỏi:
“…Nhưng ngươi chết rồi, cho dù Úc Yến có được sinh mệnh mới hắn cũng có thể sống tiếp sao?”
Môi Phỉ Dung mấp máy nhưng lời chưa kịp thốt ra gã đã nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang.
Nếu sổ Vận Mệnh bị đốt cháy, quy luật của thiên địa bị phá hủy, Thiên Đạo đương nhiên sẽ trừng phạt rất nặng.
Tiếng sấm vừa vang lên, ngay sau đó, một tia sét sáng trắng giáng xuống người Phỉ Dung.
…….
Tiếng sấm sét rền vang bên tai, Úc Yến mơ hồ mở mắt.
Là một nơi xa lạ.
Trước mắt y tối đen, nếu dựa vào âm thanh xung quanh thì có lẽ đây là một tầng hầm.
Úc Yến khẽ gọi: “Vanh…”
Không lời hồi đáp.
Y cố gắng chống đỡ cơ thể, chỗ bị Phỉ Dung đánh trên cổ vẫn nhói đau.
Cổ họng y khô khốc đến mức dường như chỉ cần cất tiếng nói là nó sẽ rách toạc ra.
Úc Yến loạng choạng đứng dậy, y xoa hai thái dương đau nhói, thử gọi lại:
“Vanh, ngươi ở đâu? Đây là chỗ nào?…”
Một tia sáng mờ ảo lóe lên trong lòng bàn tay y, y dựa vào tia sáng này tiến đến gần thứ đồ duy nhất trong căn hầm – chiếc bàn gỗ.
Trên bàn là một ít lương khô và nước, dưới bình nước là một lá thư Phỉ Dung để lại cho y.
Úc Yến nhìn chằm chằm chữ ký trên phong thư, trái tim y vô đập mạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng loạn vô cớ.
Y cầm bức thư lên, đôi tay run rẩy đến nỗi làm rơi bình nước xuống, bình nước va chạm với sàn nhà rồi lăn ra xa.
Úc Yến không để tâm, y nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc trên trang giấy, lần lượt đọc từng chữ.
“A Yến, xin lỗi, chuyện năm đó ta hứa với ngươi, ta không thể thực hiện được.”
Trái tim treo trên lồng ngực như bị rơi mạnh xuống đất, vỡ tan.
Dường như y đã đoán được mọi chuyện, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Đây vốn dĩ là sinh mệnh của ngươi, nay ta trả lại cho ngươi. Nhưng thứ ta nợ ngươi không chỉ là một sinh mệnh, số nợ còn lại chỉ có thể hy vọng kiếp sau gặp lại, ta sẽ dùng cả đời để bồi đắp.”
“Kiếp này có hai điều khiến ta hối hận, một là không thể ngăn cản ngươi hy sinh mạng sống vì ta, khiến cho vô số sinh mệnh vô tội vì chúng ta mà chết. Hai là sau khi ngươi chết, ta lại giống như ngươi, phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ.”
“Tất cả mọi chuyện đều là vì cái chết của ta, nay Thiên Đạo trừng phạt cũng là báo ứng.”
“Ta đã không còn mong cầu cũng không còn nuối tiếc nữa, chỉ hy vọng ta có thể thay ngươi chuộc lại hết lỗi lầm mà ngươi phạm phải, để ngươi bình an sống hết đời còn lại…”
Úc Yến ôm ngực, miệng phun ra máu.
Bức thư bị y vò nát, ném đi.
Nhưng rồi y lại sợ phá hủy mối liên hệ cuối cùng giữa mình và Phỉ Dung nên y lại run rẩy nhặt bức thư lên, cố gắng vuốt phẳng nó ra. Những lời cuối cùng Phỉ Dung viết lại cho y vang lên bên tai, từng từ từng chữ…
Úc Yến không dám nhìn thêm, loạng choạng rời khỏi căn hầm.
“Vanh!…”
*
Đối mặt với cái chết, Phỉ Dung ngược lại bình thản đến lạ, chỉ có hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt của gã, hắn thì thào:
“A Yến, ta đi rồi, ngươi…bảo trọng…”
Lục Việt không hề ngắn cản gã, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tất cả những chuyện này, rồi lặng lẽ đưa tay ôm lấy Tô Quân.
Sau khi từng luồng ánh sáng rút đi như thủy triều, ảo cảnh đã sụp đổ dưới sức mạnh tuyệt đối của sấm sét. Những quyển sổ Vận Mệnh còn lại đã được Lục Việt thu về.
Ảo cảnh bị phá hủy, bọn họ quay trở về nhân gian.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Hình ảnh từng đợt sấm sét dường như vẫn hiện ra trước mặt, Tô Quân nắm lấy áo Lục Việt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó cậu hỏi:
“Phỉ Dung, hắn…hắn tự sát rồi?”
“Không phải tự sát mà là vì cứu Úc Yến. Kết cục của hắn đã định sẵn là cái chết nên thay vì chết dưới tay người của sở Giám Phạt hắn thà chọn bị Thiên Đạo trừng phạt để cứu lấy mạng của Úc Yến…”
Lục Việt còn chưa kịp nói xong thì đã bị nhân viên của sở Chưởng Mệnh vây lấy.
Để kịp thời cứu sổ Vận Mệnh, Hề Hoán và các nhân viên đã nằm gai nếm mật ở nhân gian trong suốt thời gian dài.
Vừa nhìn thấy Lục Việt, y liền chạy đến, vừa hy vọng vừa lo lắng hỏi:
“Sở trưởng Lục, ngài có lấy được sổ Vận Mệnh về không?”
Lục Việt lắc đầu: “Bị thiêu mất hơn 2000 quyển.”
Tô Quân khó tin nhìn Lục Việt.
Lúc đó Lục Việt đã lập tức thu hồi lửa rồng về, cậu rõ ràng nhìn thấy chỉ có mấy chục quyển bị thiêu cháy, sao giờ con số đã nhảy lên đến hơn 2000 quyển rồi?
Đầu Hề Hoán như muốn nổ tung, y nhất thời không hình dung ra được con số hơn 2000.
Y ngơ ngác nhìn Lục Việt, ánh mắt thất thần, đầu óc trống rỗng, ngực tức nghẹn.
Các nhân viên vội vàng đến gần để chuẩn bị đỡ Hề Hoán đang chuẩn bị ngã xuống bất cứ lúc nào. Mặc dù trái tim rỉ máu nhưng họ chỉ có thể cắn răng động viên Sở trưởng của mình.
“Sở trưởng, không phải là chỉ có 2000 quyển thôi sao? Chúng ta mỗi ngày viết bù một quyển, chỉ cần 1…1000 ngày là được rồi.”
Nhiệm vụ viết bù sổ Vận Mệnh quá lớn, các nhân viên càng nói càng thấy tuyệt vọng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Lục Việt như nhớ ra gì đó liền bổ sung:
“Còn có 2000 quyển bị cháy mất vài trang, cũng cần bổ sung.”
Hề Hoán càng tuyệt vọng hơn, môi y mấp máy như muốn nói gì đó.
Các nhân viên càng bàng hoàng: “Không sao đâu Sở trưởng! Sở trưởng ngài hãy đứng vững! Nhiều năm qua sở Chưởng Mệnh chúng ta có sóng gió nào mà chưa từng trải qua! Sóng…sóng gió này chẳng qua chỉ là vài nghìn quyển sổ Vận Mệnh, có…có là gì!”
Mắt thấy Hề Hoán sắp ngất xỉu đến nơi, Lục Việt mới chậm rãi nói:
“Xin lỗi, ta nhầm. Thật ra chỉ có hơn 50 quyển bị thiêu cháy, số còn lại ta đã lấy về rồi.”
Hề Hoán lập tức vùng vẫy thoát khỏi cánh cửa tử thần mang tên tăng ca, y hít một hơi thật sâu, tay lau mồ hôi trên trán, cố giữ bình tĩnh nói:
“…Cảm ơn Sở trưởng Lục.”
Tô Quân nhìn Lục Việt mặt không biến sắc lấy cớ là mình nhầm để nói dối.
“……..”