Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm - Chương 77: Lục Bất Quy
Khi Tô Quân bước vào sàn đấu cậu có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh của sân thi đấu.
Đối với những người tử tù, con đường dài và hẹp đi lên sàn đấu chính là trở ngại đầu tiên.
Lối đi giống như một cây cầu độc mộc găm đầy những con dao, lưỡi dao lóe lên tia sáng sắc bén, trên đó còn bôi một thứ thuốc màu xanh không biết là thuốc gì.
Bên cạnh là vực sâu vạn trượng.
Nhìn về phía bên kia, người bị yêu quái điều khiển đang bước vào sân đấu từ một lối đi khác.
Con đường đi rất suôn sẻ, không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Con quái vật bò vào sàn đấu, thân người uốn cong như một con báo, miệng phát ra tiếng gầm gừ, nhìn hai đối thủ phía đối diện.
Có vẻ nó đang nghĩ thịt của ai mềm hơn.
Những tên yêu quái trên khán đài muốn nhanh chóng kết thúc trận thi đấu nhàm chán này, liên tục la ó:
“Ném tên oắt con đó xuống vực đi!”
Nháy mắt, hai lối đi không hề liên quan đến nhau lập tức được kết nối với nhau.
Cậu bé bị yêu quái điều khiển, đôi mắt vô hồn, lảo đảo bước về phía Tô Quân.
Tô Quân bị núi kiếm bị bao vây phía trước và phía sau, bên cạnh là một vực sâu không thấy đáy.
Tô Quân chỉ đứng yên chờ cậu bé đi tới, không trốn tránh cũng không tiến về phía trước.
Đám yêu quái thấy Tô Quân không phản ứng, cười chế nhạo:
“Tử tù kia không phải là một tên ngốc đấy chứ? Vậy mà cứ đứng đó không bỏ chạy, chẳng lẽ định chờ đến lúc bị xé tan xác mới hối hận?”
Cậu nhóc đột nhiên khựng lại, cúi đầu, gầm lên một tiếng như dã thú, lao nhanh về phía Tô Quân.
Con yêu quái điều khiển cậu nhóc muốn cậu ta và Tô Quân cùng ôm nhau chết chung.
Tô Quân hít một hơi thật sâu, nhằm đúng lúc cậu nhóc lao tới gần thì đâm một nhát dao vào cổ họng cậu ta, nhát dao đi nhanh dứt khoát.
Đôi mắt cậu nhóc trợn to, đôi đồng tử đờ đẫn như tìm thấy ánh sáng, ý thức đã quay về.
Sau đó cơ thể cậu ta như mất hết sức lực, ngã vào lòng Tô Quân ngủ thiếp đi.
Mọi chuyện đúng như Tô Quân mong đợi.
Tô Quân cõng cậu bé trên vai, chính xác bước vào những khe hẹp giữa mũi dao, tiến về phía trước.
Cậu vô cùng bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào.
Những tiếng chế nhạo của đám yêu quái trên khán đài nhỏ dần rồi biến mất, cả đấu trường yên tĩnh lạ thường.
Đến khi Tô Quân thành công bước lên sàn đấu, gần như ánh mắt của đám yêu quái đều đổ dồn vào cậu.
Cậu ngước mắt về phía bục nhảy.
Trên sàn đấu người và thú đang tranh giành sự sống từng phút một, tiếng kêu gào thảm thiết thấu trời xanh, đôi khi chân trần còn dẫm phải những miếng thịt chưa được làm sạch.
Nhưng trên bục nhảy, một con hồ ly trắng biến thành hình người uốn éo cơ thể, nhảy múa, chỉ có một tấm vải mỏng manh che trên cơ thể quyến rũ của nó.
Người bên cạnh cúi đầu đánh đàn, hắn chơi một bản nhạc khiến người ta chìm sâu vào vực thẳm dục vọng.
Hai thế giới khác nhau được ngăn cách bởi một đoạn cầu thang ngắn.
Vực thẳm tuyệt vọng và đỉnh cao khoái lạc.
Chủ thành “Lục Bất Quy” trong truyền thuyết đang ngồi đằng sau bục nhảy, khuôn mặt được thuộc hạ che lại bằng một chiếc quạt gấm, đang nhàn nhã hái nho trên cơ thể lõa lồ của người đẹp.
Tiếng gầm của con quái vật ngày càng gần, Tô Quân thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh từ miệng nó.
Cậu quay đầu, đặt cậu bé đang ngủ sang một bên.
Sau đó, cậu không thèm quay đầu, vươn tay ra sau, chính xác tóm lấy cổ con quái vật.
Tiếng gầm hoàn toàn bị nghẹn lại trong cổ họng nó.
Sau một phút giãy giụa, đôi mắt nó dần mất tiêu cự, cái đầu gục xuống, không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tô Quân chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói:
“Ta thắng rồi.”
Cả khán đài im lặng.
Không khí u ám và bức bối như trước lúc cơn mưa rào mùa hạ đổ xuống.
Ai có thể ngờ rằng có người có thể sống sót trên sàn đấu tỉ võ.
Mà lại còn bóp chết con quái vật như bóp một con kiến.
Trên khán đài, một tiếng gầm xé toạc bầu không khí.
“Thả thêm vài con quái vật lên! Giết chết hắn!”
Chiếc quạt gấm che mặt hắn chậm rãi dịch sang một bên, “Lục Bất Quy” đứng dậy, thản nhiên thả một quả nho vào miệng.
“Ý hay.”
Tô Quân cố gắng bảo vệ cậu bé đang ngủ say trên sàn đấu, cậu cắn môi dưới hai tay siết chặt, đầu ngón tay đâm vào da thịt.
Tim cậu đập thình thịch đầy bất an.
Quả nhiên quy tắc gì đó chỉ là vật trang trí đối với đám yêu quái.
Nháy mắt mấy con quái vật được thả ra, chúng gầm lên, quây thành vòng quanh Tô Quân.
Tô Quân nín thở, đầu tiên đá con quái vật gần rìa xuống vực, sau đó bắt đồ đối phó với những con yêu quái còn lại.
“Gian lận! Nhất định là gian lận!”
Đám yêu quái trên khán đài dường như đã nhận ra điều bất thường.
“Gian lận, tên đó chắc chắn không phải người bình thường!”
“Lục Bất Quy” hứng thú nhìn Tô Quân trên sàn đấu.
“Không phải người bình thường thì là gì? Chắc không phải là…thần tiên chứ?”
Một tràng cười nhạo vang lên từ khán đài.
Đợi đến khi tiếng cười dứt, “Lục Bất Quy” chậm rãi nói:
“Nghe nói ở nhân gian có một loại tra tấn gọi là mưa đao, ta đã tốn nhiều thời gian để học hỏi, cuối cùng cũng luyện được linh thuật tạo ra mưa đao, nay mời các vị thưởng thức.”
Cơ hội để sử dụng linh thuật đã đến, Tô Quân đã chuẩn bị sẵn sàng.
Động tác của “Lục Bất Quy” dường như bị tua chậm, miệng hắn khẽ lẩm bẩm.
Hắn nói: “Trời mưa rồi.”
Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, từng luồng ánh sáng sắc bén như cuồng phong rơi xuống, không thể tránh khỏi.
Cậu nhóc trước khi bước vào sàn đấu đã phải chịu nhiều trận tra tấn, trên cơ thể đầy vết sẹo.
Tô Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tấm chắn bảo vệ trong suốt dần được hình thành.
Khi từng tia sáng rơi xuống, một tiếng cười nhẹ vang lên từ dưới sàn thi đấu.
“Linh thuật mưa đao này cũng hay đấy, tiếc là không phải hàng thật.”
Là giọng nói của Lục Bất Quy.
Từng tia sáng lơ lửng giữa không trung, dưới sàn đấu đột nhiên xuất hiện một con đường.
Lục Bất Quy gấp chiếc quạt gấm lại, chậm rãi đi lên.
“Ta nghe nói, có kẻ lợi dụng danh nghĩa của ta tác oai tác quái ở đây.”
Tên “Lục Bất Quy” vốn ngồi chỗ bục nhảy đã chuồn mất ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Bất Quy.
Cả đấu trường lặng ngắt như tờ.
Lục Bất Quy bế cậu bé bị thương trên tay, không chút do dự bước lên sàn đấu đẫm máu.
Mỗi khi hắn một bước, trên sàn đấu liền xuất hiện một vết nứt.
Lục Bất Quy nở một nụ cười nguy hiểm nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng không chút ý cười.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn đám yêu quái trên khán đài, cười nhạo:
“Sao, tên của ta dễ lợi dụng nhỉ? Chỉ cần đem tên ta ra là có thể khống chế được nửa Yêu giới? Vậy thì khéo đem chân dung của ta treo trên cửa là có thể cầu tài lộc, xua đuổi tà ma, cầu bình an nhỉ?”
“Nếu các vị đã sùng bái ta đến thế, xem ra nếu ta đề nghị thu phí bảo vệ tính mạng chắc các vị cũng sẽ đồng ý nhỉ? Cũng không đắt lắm đâu, mỗi người chỉ có 100 nghìn linh thạch thôi.”
Một con đại yêu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nó đứng dậy gầm lên:
“Làm gì có cái phí bảo vệ tính mạng đó? Quy định của Yêu giới đâu có ghi như vậy!…”
Lục Bất Quy nheo mắt, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn khán đài đang la ó phản đối, cười nói:
“Yêu giới không có quy định thì đã sao? Lời ta nói chính là quy định.”
Lời nói giống như một chiếc lá rơi trên mặt hồ, đầu tiên chỉ tạo ra một đợt sóng nhẹ, sau đó bùng nổ thành một làn sóng dữ dội.
Con đại yêu vừa lên tiếng dường như bị một bàn tay vô hình bóp cổ.
Nó bị nhấc lên không trung rồi bị ném mạnh vào bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó ngã xuống đất, hộc máu chết tươi.
Khóe môi Lục Bất Quy nhếch lên.
“Còn ai muốn nói chuyện quy định với ta nữa?”
“Ta sẵn sàng rửa tai lắng nghe.”