Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm - Chương 76: Gọi Lục Bất Quy cút ra đây
- Trang Chủ
- Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm
- Chương 76: Gọi Lục Bất Quy cút ra đây
Cậu nhẹ giọng hỏi:
“A Việt, anh vào bằng cách nào vậy?”
“Anh đi tìm Lục…”
Lời còn chưa nói xong, tên lính canh chịu trách nhiệm phát thẻ đồng dường như đã phát hiện ra gì đó.
Hắn bước tới, tiếng giày ma sát trên mặt đất đập vào màng nhĩ mọi người.
Nhưng khi lên tiếng, giọng nói lại nhuốm vẻ lo lắng:
“Sở trưởng, thời gian để xe tù vào trong có hạn, không nên chậm trễ nữa.”
Tên lính canh ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang mặt nạ sắt đó chính là Sở phó Trần.
Lục Việt gật đầu: “Được.”
Hắn quay đầu dặn dò Tô Quân.
“Tiểu Quân, em vào trước, anh sẽ theo ngay sau.”
Tô Quân ngẩng người, sau đó rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ tất cả lính canh trong đấu trường này đều đã bị thay thế thành người của sở Giám Phạt?
Giống với những chiếc xe trước, Sở phó Trần ném vào trong một chiếc thẻ đồng, nhưng lần này lực ném đã nhẹ đi nhiều.
Ngay khi tấm thẻ đồng rơi vào xe ngựa, chiếc xe như được kích hoạt cơ chế tự động, chầm chậm tiến vào đấu trường.
Chiếc xe ngựa cuối cùng là chiếc xe chở Lọng Dự.
Long Dự cho dù có đeo gông ở cổ cũng không chịu ngồi yên, nó giả vờ nghiêm chỉnh chào hỏi Lục Việt:
“Xin chào, Sở trưởng Lục.”
“Ngài đến đây đúng lúc như vậy, thực sự là đi tìm Lục Bất Quy sao?”
Lục Việt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, hắn bước vào đấu trường, sau đó quay đầu nói với Sở phó Trần:
“Tất cả xe chở tử tù đã vào hết trong này, chuẩn bị phong tỏa.”
Long Dự trố mắt: “Này, Lục Việt! Này này, ít nhất cũng phải cho ta vào trong chứ! Này này này, ngươi làm thật đấy à?”
Nhân lúc Lục Việt không để ý, Long Dự đã tự điều khiển xe vào trong, còn không quen làm mặt quỷ với Lục Việt.
Thái dương Lục Việt giật liên hồi: “……..”
Hắn đã nuôi con rồng này 3, 4 nghìn năm, càng nuôi thêm một năm hắn lại càng cảm thấy con rồng này như đi lùi về lớp mẫu giáo, càng nuôi càng ngu ngốc.
Còn không bằng trồng hoa trồng cây, ít ra thì nhìn cũng đẹp hơn con rồng ngu ngốc này.
*
Bên trong và bên ngoài đấu trường như hai thế giới khác nhau.
Bên ngoài đất trời ngập cát vàng, giữa sa mạc mênh mông không một bóng người. Từ ngoài nhìn vào đấu trường chỉ là một tòa kiến trúc bình thường, chiều cao của bức tường vừa đủ che đi khung cảnh bên trong.
Nhưng từ bên trong đấu trường nhìn ra, bức tường cao vút như chạm đến mây, đảo mắt quanh chỉ thấy những xác chết treo trên bức tường, tiếng gào thét xen lẫn với tiếng vũ khi va chạm như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Cảnh tượng này đã giết chết hoàn toàn hy vọng chạy trốn của những ai đã bước chân vào đây.
Sân thi đấu hình tròn nằm ở trung tâm, lối lên sân hẹp thi đấu hẹp và nguy hiểm như những bậc thang lên trời, cắm đầy những lưỡi dao sắc nhọn.
Khán giả ngồi xung quanh đấu sân thi đấu.
Khán giả đeo những chiếc mặt nạ kỳ dị để che giấu thân phận, giống như những con bạc tuyệt vọng ném tiền mong có được món hời.
Tô Quân cẩn thận quan sát tình hình trong sân thi đấu, thầm ghi nhớ vị trí.
Sau khi xuống xe, cả nhóm người bọn họ được một lính canh dẫn xuống nhà tù dưới sân thi đấu.
Khi đi ngang qua một số tên lính canh say rượu, đột nhiên có một tên thấy chướng mắt khi nhìn các tử tù di chuyển chậm chạp.
Rượu đã làm hạn chế cử động, gã loạng choạng, cung roi lên, vừa vụt vào lưng một tử tù vừa hét lên giận dữ:
“Nhanh lên! Chết đến nơi rồi còn lề mề!”
Tiếng roi va vào da thịt phát ra âm thanh chói tai, sắp rơi vào người Tô Quân.
Vì đang cải trang thành tù nhân nên Tô Quân không thể tránh, cậu cũng không nghĩ là cái roi ấy có thể làm mình bị thương.
Đối với thần tiên mà nói, vết thương do vũ khí bình thường gây ra chỉ giống như vết muỗi đốt, chỉ hơi ngứa.
Ngay khi chiếc roi chuẩn bị rơi xuống người Tô Quân thì tên cai ngục đã nắm lấy.
Một lớp băng mỏng lập tức lan nhanh trên thân roi.
Tên cai ngục buông tay, lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng làm loạn.”
Tên lính canh say rượu loạng choạng lùi lại vài bước, giận dữ quát:
“Ngươi là kẻ nào?”
Tô Quân đã đoán được.
Cai ngục chắc chắn là Lục Việt.
Chỉ là cậu chưa đoán ra được Lục Việt làm thế nào có thể biến ra nhiều thân phận như vậy trong thời gian ngắn.
Tô Quân đột nhiên có ảo giác rằng Lục Việt ở khắp mọi nơi.
Cảm giác “cậu gặp 3 người, người nào cũng là Lục Việt” ban đầu đột nhiên quay trở lại.
Lục Việt không thèm quay đầu, chỉ lấy tấm ngọc bài bên hông ra, đưa cho tên say rượu.
Tên say rượu cười khẩy lại gần, đôi mắt vẫn còn ngà ngà men say.
“Thứ đồ chơi rẻ tiền gì đây, dám khua qua khua lại trước mặt ông đây…”
Sau khi nhìn rõ cái tên trên ngọc bài, toàn thân gã cứng đờ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hai hàm răng đập vào nhau một hồi lâu không nói được lời nào.
Giống như đột nhiên bị dội một xô nước đá vào đầu giữa mùa đông lạnh, cơn say trong người liền tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi đã ngấm vào xương tủy.
Mãi đến khi ý thức quay về, gã lập tức quỳ xuống dập đầu với Lục Việt.
Mặt đất đã xuất hiện vài vết máu, trán gã bầm tím nhưng gã không dám dừng lại.
Gã điên cuồng quỳ lạy, run rẩy xin tha:
“…Là tôi có mắt như mù không nhận ra thành chủ. Là lỗi của tôi, tôi đáng bị cắt lưỡi…”
Trên tấm ngọc bài khắc ba chữ rồng bay phượng múa.
Lục Bất Quy.
Tô Quân thò đầu ra, vừa nhìn thấy ba chữ đó, mấy sợi tóc ngốc kinh hãi dựng thẳng dậy.
Đây không phải là kẻ giết yêu quái không thấy xác, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức khiến người già và trẻ con ở Yêu giới phải sợ hãi không dám ra ngoài vào ban đêm sao?
Tại sao Lục Việt lại có ngọc bài của Lục Bất Quy?
Dù Yêu giới và Thiên Đình cũng không đến nỗi ở hai thế đối lập như lửa và nước nhưng tuyệt đối không phải là kiểu có thể chung sống hòa thuận.
Tô Quân bối rối, nghĩ ra nhiều loại khả năng.
Cậu biết Lục Việt có một người em trai tên Lục Kích, đã bị bắt cóc đến Yêu giới, bây giờ vẫn chưa có tung tích gì.
Chắc không phải sau khi Lục Kích đến Yêu giới đã đổi tên thành Lục Bất Quy đấy chứ?
Lục Viết cất ngọc bài đi, dẫn tử tù vào trong, chỉ lưu lại một câu nói:
“Nếu ngươi đã xúc phạm đến thành chủ thì tự giác đến tìm đội trưởng nhận tội đi.”
Không may cho gã là, đội trưởng đội lính canh cũng chính là Lục Việt.
Dưới ngục giam lạnh lẽo và ẩm ướt, những đám cỏ dại thấm đẫm máu mọc rải rác trên hành lang.
Tử tù bên trong thấy ánh sáng chiếu vào liền biết cai ngục đang dẫn tử tù mới vào, bọn họ đồng loạt sợ hãi, co ro lùi vào trong góc.
Nhà tù chật kín người nhưng không ai dám lại gần song sắt.
Tất cả bọn họ đều dán chặt vào tường, trốn vào trong góc.
Cô bé đang rấm rứt khóc được bố mẹ ôm chặt vào lòng.
Nước mắt nóng hổi của đứa trẻ không ngừng chảy xuống, cổ họng nó chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đầy bất lực.
Sau khi cai ngục đứng bên cạnh Lục Việt đưa đám người Tô Quân vào trong, họ quay lại nhìn đứa trẻ đang khóc, mất kiên nhẫn quát:
“Khóc gì mà khóc, trận tiếp theo là đến lượt nhà các ngươi rồi, mau ra ngoài.”
Lục Việt khẽ cau mày, đi đến lối đi dài và hẹp dẫn lên sàn đấu, nhìn vào sàn đấu đẫm máu.
Một tử tù có ý thức, một người bị yêu quái điều khiển, một con quái vật điên loạn.
Ba bên bước vào sàn đầu từ ba lối khác nhau và chiến đấu bằng tay không.
Quy tắc rất đơn giản.
Người thắng cuộc sẽ được sống.
Trên sàn đấu, con người không chỉ phải chiến đấu với quái vật tàn bạo mà còn phải chiến đấu với những người không kiểm soát được bản thân.
Mọi tử tù lên sàn đấu đều ý thức được rằng kẻ bị yêu quái điều khiển có thể đổi phe và tấn công họ bất cứ lúc nào.
Sự tuyệt vọng của những tử tù còn tỉnh táo trên sân đấu giống như một loại ma túy cực mạnh kích thích tất cả giác quan và sự hưng phấn của người xem.
Chỉ cần có đủ linh thạch, khán giả thậm chí có thể dựa vào sự kích thích của mình để khống chế tình hình trên sàn đấu.
Trận đấu vừa kết thúc, trên sàn đấu chỉ còn một con gấu điên cuồng cắn xé hai cái xác trên mặt đất.
Khuôn mặt xác chết đã bị cắn xé đến mức máu thịt mơ hồ, không còn nhận ra danh tính.
Cô bé dùng mu bàn tay bẩn thỉu lau mắt, tấm lưng gầy gò run rẩy, không ngừng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
“Anh ơi, anh ơi…”
Tên cai ngục thô bạo kéo cô bé và bố mẹ cô bé ra ngoài.
“Đến lượt ngươi và bố mẹ ngươi lên rồi.”
Lục Việt rũ mắt, suy nghĩ xem làm thế nào để cứu cô bé tội nghiệp và gia đình cô.
Tô Quân, cổ vẫn đang đeo gông đã giơ chân lên đạp tên cai ngục ngã sõng soài ra lối đi.
Thỏ tức giận cũng biết cắn người.
Khán giả không ngờ lần này cai ngục lại lên sàn đấu, âm thanh la hét càng cuồng nhiệt, dội lên từng đợt như cơn sóng thần.
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!…”
Tên cai gục loạng choạng đứng dậy, cố gắng tìm cách quay trở lại hầm ngục nhưng cánh cửa đã bị đóng lại, gã chỉ có thể run rẩy quay người lại đối mặt với con quái vật đói khát.
Đôi mắt con quái vật đỏ ngầu, thòm thèm nhìn con mồi được đưa đến, miệng nó lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn đầy máu, nước bọt không ngừng tuôn ra.
Để trận đấu trở nên thú vị hơn, lũ yêu quái trên khán đài ra sức tra tấn tinh thần tên cai ngục.
“Ta ra giá 50 linh thạch! Đưa cho tên cai ngục một bình nước gây ảo giác!”
“100 linh thạch! Đưa cho tên cai ngục một con dao cùn, trên cán có răng cưa!”
Tiếng la hét của tên cai ngục vang vào trong hầm ngục.
Cô bé tạm thời thoát khỏi cơn nguy hiểm vẫn chưa có cảm giác an toàn, con bé bịt tai lại vì sợ hãi, nức nở khóc.
Một tên cai ngục khác muốn cầm kiếm giết Tô Quân, tức giận nói:
“Ngươi làm gì thế!”
Một tên cai ngục khác ngăn hắn ta lại, hung ác nhìn Tô Quân:
“Giết nó thì lại quá dễ dàng cho nó rồi, để lát nữa ném nó lên thi đấu, để nó nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”
Sắc mặt Lục Việt tối sầm, hai tay siết chặt.
Lên sàn thi đấu chính là điều mà Tô Quân mong muốn, nhân lúc người khác không để ý, cậu lén nắm tay Lục Việt trấn an:
“Không sao đâu, em đi câu giờ một chút thôi mà.”
Lục Việt không đồng ý: “Không được, không thể là em được!”
Nhưng lúc này cánh cửa lại lần nữa mở ra, xác của tên cai ngục vừa bị đạp ra ngoài đã bị phân thành mấy mảnh.
Tô Quân kiên quyết nói với Lục Việt:
“Em có thể!”
Nói xong, cậu hiên ngang bước ra ngoài.
Sở phó Trần đến muộn, tìm một góc khuất báo cáo với Lục Việt.
“Sở trưởng, đây là tòa thành dưới lòng đất của Thái Tử, sau đó rơi vào tay của các vị lãnh chủ ở Yêu giới, cuối cùng bị Lục Bất Quy cướp đi.
“Nhưng Lục Bất Quy không biết tình hình ở đây, càng không biết sự tồn tại của đấu trường này…Bây giờ ngài ấy đang đến đây rồi.”
Lục Việt cau mày nhìn Tô Quân bước ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Hắn không thể nào làm ra chuyện này được, chắc chắn là có kẻ mạo danh hắn thao túng đấu trường này.”
“Nếu như Lục Bất Quy đến đây, vậy thì dễ xử lý. Thiên Đình không thể can thiệp vào chuyện ở Yêu giới, mục đích của chúng ta chỉ là tìm kiếm linh trận duy trì sinh mệnh và sổ Vận Mệnh.”
Sở phó Trần lại lo lắng hỏi:
“Vậy Tô Quân…”
Lục Việt nhắm mắt, nghiến răng nói:
“Mau gọi Lục Bất Quy cút ra đây.”