Ta Là Vua Giác Đấu - Chương 339 - Láo!
– Đáng tiếc, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá rồi.
Trong một quán trọ, Vũ Lôi Phong thở ra một hơi trọc khí, hắn vươn vai cảm nhận tu vi hiện tại.
– Ý Hồn Cảnh Thất Trọng, xem ra nhiệm vụ của Tiểu Na không khó đến vậy.
Nhiệm vụ của Tiểu Na yêu cầu hắn phải trong năm năm đột phá khỏi Ý Hồn Cảnh
đặt chân vào Hư Hồn Cảnh, mới một tháng thời gian trôi qua mà hắn đã là Ý Hồn Cảnh Thất Trọng, chỉ còn ba cảnh giới nữa là có thể vượt qua.
– Ngẫm lại thì… nhiệm vụ của hệ thống không thể dễ như vậy được, chắc
chắn có mục đích khác. Hoặc là… đột phá Hư Hồn Cảnh không đơn giản như
ta tưởng tượng!
Nhìn đống tro dưới chân, Vũ Lôi Phong khinh thường phủi nó bay đi:
– Xem ra đám người Tử Đỉnh Sơn vẫn một mực truy lùng mình, cũng may khi
đó ra tay trước, nếu không hẳn là sẽ có đại náo lớn, bọn này giỏi nhất
là kêu người đến, đánh hết thằng nhỏ thì thằng to chạy ra, chưa biết
chừng sẽ bị quần đến mệt chết.
Sau ba ngày, Vũ Lôi Phong
xuống trả trọ, chủ quán thấy hắn rộng rãi boa thêm vài trăm nghìn cho
chẵn tiền thì vô cùng niềm nở tiễn hắn ra tận cửa lớn.
– Vị
thiếu gia này khí phách bất phàm, hẳn là rồng trong loài người, nếu mai
sau có ghé đến trấn nhỏ này thì nhớ đến tìm chỗ này nhé.
Vũ Lôi Phong mỉm cười không trả lời, người ta khách khí như vậy hắn cũng không làm khó mà để hắn tiễn ra tận cửa.
– À mà, ta nhớ không lầm thì hôm trước người có dắt theo một người say rượu, sao giờ không có ai vậy?
Vũ Lôi Phong nhún vai
– Bằng hữu của ta tỉnh rượu liền rời đi, ta có chút việc nên giờ mới trả trọ thôi.
– Ra là vậy, thiếu gia đi thong thả.
– Đa tạ.
Vũ Lôi Phong rời đi một lúc lâu, chủ quán lại đón thêm một đợt khách mới.
– Ôi quý hóa quá! Không biết Lương Chấp sự Hoàng Lôi Tông ghé thăm tiểu
điếm này, lão phu có phần chậm trễ, mong Lương Chấp Sự thông cảm bỏ qua
cho.
Lương Chấp Sự nhìn quanh quán trọ, hắn hỏi:
– Hôm nay ta tới cũng không phải để nghỉ ngơi, chỉ muốn hỏi ngươi một chút thôi!
Chủ quán lập tức nghiêm túc
– Chẳng hay, Lương Chấp Sự có gì muốn sai bảo?
– Ngươi có từng thấy qua người này không?
Lương Chấp Sự đem ra một cuộn giấy, hắn liền xòe ra cho chủ quán xem. Bên
trong là một bức họa vẽ một trung niên, kẻ này để râu quai nón dài rất
dễ nhận ra.
Chủ quán nhìn bức họa lập tức nhíu mày
– Kẻ này hình như đã gặp qua ở đâu đó… À đúng rồi!
Thấy lão chủ quán suy tư xong bỗng sáng rực ánh mắt, Lương Chấp Sự liền hỏi dồn:
– Sao rồi, có ấn tượng gì không?
– Ba ngày trước có một thanh niên khôi ngô dìu một người khá giống trong bức họa đến quán ta nghỉ ngơi.
– Hắn đang ở phòng nào?
Chủ quán trả lời:
– Vừa nãy hắn đã trả phòng rời đi rồi, ta có hỏi thăm về người đi cùng hắn nhưng hắn bảo là người kia đã sớm rời đi.
Lương Chấp Sự liền nói:
– Hắn tên gì? Trông thế nào? Đi lâu chưa? Đi hướng nào?
Đối mặt với một tràng câu hỏi, lão chủ quán gãi gãi đầu:
– Ừm…ta không có lấy thông tin khách hàng nên không biết, bất quá hắn
khoảng hai mươi tuổi, tóc đen vuốt ngược, mặc áo đen bên ngoài áo đỏ bên trong. Lúc trả phòng ta thấy hắn hình như muốn rời khỏi thành!
– Đa tạ!
Cả đám người Lương Chấp Sự lập tức rời khỏi, cước bộ rất chi là vội vàng.
Lão chủ quán thở dài nhặt lấy hai tờ năm trăm Lương Chấp Sự để trên bàn:
– Chốn giang hồ chém chém giết giết, làm chủ quán trọ cứ dăm bữa nửa tháng lại có người đến hỏi thăm, chán thật!
Trên đường lớn, Vũ Lôi Phong thong thả đi dạo, hắn thử qua hầu hết những món ăn lề đường tại thành nhỏ này, bởi tâm hồn ăn uống của Vũ Lôi Phong rất phong phú, mặt khác mỗi vùng đều có đặc sản riêng nên Vũ Lôi Phong muốn thử để mở mang kiến thức nấu ăn của mình.
– Chấp Sự, đúng như miêu tả! Thanh niên áo đỏ đen mà lão chủ trọ nhắc đến!
Đi bên cạnh Phương Chấp Sự, một tên lính vội chỉ tay về một quán bún ven
đường, chỉ thấy một thanh niên đang bưng bát bún húp rột rột ngon lành.
– Chủ quán! Người có gia vị gì đặc biệt mà món bún này lại thanh mát đến thế?
– Chà! Cậu còn trẻ nhưng xem ra rất sành ăn, nhưng bất quá đây là công
thức kiếm cơm của lão nên không thể chia sẻ cho ngươi được! Thông cảm
nhé!
Vũ Lôi Phong không ngừng tấm tắc khen ngon, thanh âm húp nước sùn sụt khiến chủ quán càng nghe càng thấy thanh niên này thuận
mắt. Đối với người làm nghề nấu nướng, khách ăn món nước phát ra âm
thanh càng lớn càng chứng tỏ khách đang khen tài nghệ của người làm bếp
như họ.
– Tiểu tử, ngươi có phải vừa từ quán trọ Sầm Nhíu đi ra không?
Vũ Lôi Phong nghe có người gọi mình, hắn nhìn sang phía thanh âm phát ra.
Hơn hai mươi người đứng nghiêm nghị, đi đầu là một đại hán mặc khôi giáp hoàng kim rất chói mắt, trên ngực hắn là một biểu tượng tia chớp rất
bắt mắt.
– Bái kiến Lương Chấp Sự!
Chủ quán bún và hàng chục người xung quanh đó thấy đại hán này lập tức giật mình quỳ một gối hành lễ.
– Là ta! Có gì không?
Mặc kệ mọi người xung quanh sợ hãi uy thế của kẻ vừa đến thế nào, Vũ Lôi
Phong vẫn thản nhiên vét mấy miếng bún dưới đáy tô, món này ngon đến mức hắn không nỡ bỏ sót dù chỉ là một cọng bún.
Lương Chấp Sự thấy kẻ này vậy mà không để ý đến uy thế của mình, hắn liền không vui quát lớn:
– Tiểu tử! Thấy bổn chấp sự sao không hành lễ!
Vũ Lôi Phong đặt tô bún xuống bàn hỏi Lương Chấp Sự:
– Tại sao ta phải hành lễ ngươi?
Tên lính nghe thế liền bước ra quát:
– Hỗn láo! Đây chính là Chấp sự của Hoàng Lôi Tông!
– Ờ! Nhưng ta đâu phải người của Hoàng Lôi Tông, đâu có trách nhiệm phải hành lễ với hắn?
Thấy Vũ Lôi Phong vẫn không xem người trước mắt vào đâu, đám người xung quanh bắt đầu chế nhạo
– Rồi, hẳn là một tên thiếu gia nào đó xem trời bằng vung nữa. Ở Hoàng
Lôi Thành này, Hoàng Lôi Tông chính là bá chủ, tên thanh niên kia vậy mà dám không chú ý đến Lương Chấp Sự, phen này hắn đẹp mặt rồi!
Lương Chấp Sự rất muốn lập tức bẻ cổ thằng nhóc hỗn láo này, nhưng đại sự còn trước mắt, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho đã.
Một cuộn giấy trải ra, bức họa kẻ kia lại hiện lên trước mắt Vũ Lôi Phong
– Có phải ba ngày trước! Ngươi dìu người trong bức hoa vào quán trọ Sầm Nhíu đúng không?
– Ừa!
– Hắn đâu rồi!
Vũ Lôi Phong tỉnh bơ đáp:
– Tỉnh rượu liền rời đi rồi.
– Hắn đi đâu ngươi biết không?
– Không.
Vũ Lôi Phong hỏi một đáp một, chút ý thừa cũng không có, khiến Lương Chấp Sự càng hỏi càng khó chịu.
– Lời của ngươi khá mơ hồ, không có ai xác nhận ngươi nói thật cả, hiện
tại đi theo chúng ta về Hoàng Lôi Tông! Người đi cùng ngươi hôm đó đã
mất tích, manh mối duy nhất trên người ngươi!
Vũ Lôi Phong lắc đầu, hắn tiếp tục thưởng thức tô bún của mình.
– Á đù thằng này láo! Chấp sự! Để ta dạy cho tên này một bài học!
– Nhẹ tay thôi! Ít nhất để nó còn nói chuyện được!
Tên lính được Lương Chấp Sự cho phép, hắn liền đi lên muốn đập cho Vũ Lôi
Phong một trận tội vô lễ, thằng này nãy giờ thái độ lồi lõm khiến hắn đã ngứa mắt lắm rồi.
– Tiểu tử! Vốn định thoải mái với ngươi để hỏi thăm tung tích của Trưởng Lão, không ngờ tự ngươi lại mua dây buộc mình!
…