Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên - Y Đái Tuyết - Chương 27: Kẻ trăng hoa
“Mấy chuyện vặt vãnh này cũng không cần lo lắng! Ngươi cảm thấy màu trắng nào hợp ý hơn?”
Sau khi đi dạo quanh chợ để mua những thứ mình cần, Ân Gia đã kéo Nam Nhan đến tiệm quần áo.
Áo bào của Tu Giới tương đối tinh xảo. Mặc dù không rắn chắc như áo giáp; nhưng nếu chế tạo tốt, có thể tăng tốc độ niệm chú của tu sĩ, hoặc ổn định linh lực và các tác dụng thần kỳ khác.
Nam Nhan từ khi xuất quan đến nay đều bận rộn chém giết. Với Thất Phật nghiệp thư, nàng rất ít gặp phải đối thủ cùng cấp bậc. Nàng cũng không để ý những thứ này, nàng liếc mắt nhìn từ trái qua phải những chiếc áo mà Ân Gia đang chọn và nói một cách sững sờ: “Không phải tất cả đều màu trắng sao?”
“Làm sao giống nhau được? Đây là trắng ánh trăng, đó là màu tuyết trắng, kia là màu băng trắng, này là màu trắng ấm, chênh lệch rất lớn, ngươi có thể nhìn lại.”
Nam Nhan không thấy có gì khác biệt, nghiêm mặt nói: “Hình dạng, âm thanh, màu sắc đều là ngoại vật. Tu sĩ tu đạo Phật chỉ cầu có y phục mặc, cơm ăn no bụng..”
Ân Gia chán ghét nói: “Bế quan mười năm, sau này đừng gọi mình là nữ tu nữa!”
Nam Nhan: “Thế gọi là gì?”
Ân Gia: “Là ni cô.”
Cuối cùng, Ân Gia buộc nàng phải chọn một chiếc áo trắng ánh trăng, thêu hoa văn hình sếu sẫm màu, và buộc nàng phải thay bộ đồ đó.
“Mau thay y phục dính đầy khí tức thiền sư đi. Thần Châu là một nơi giàu có trong giới tu luyện, ăn mặc đẹp sẽ đỡ phiền toái rất nhiều.”
Hắn nói một cách chắc chắn, tựa hồ biết bầu không khí Thần Châu có chút đặc biệt.
Nam Nhan ôm y phục đi tới phòng thay quần áo. Vừa mới thay y phục xong thì linh thức có động. Nàng giật mình đứng dậy dựa vào cửa sổ khẽ hé một khe.
Bên cạnh cửa hàng áo quần này là một gian hàng pháp khí. Lúc này, có hai người đang đứng ở bức tường phía sau của gian hàng, chính là tên họ Chử và Mộng Oánh.
Nam Nhan khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thôi thúc thần thức của mình, vậy mà trực tiếp đột phá cảnh giới. Chỉ xét riêng cường độ thần thức mà nói, nàng đã tương đương Kết đan sơ kỳ rồi.
Con người có sáu giác quan là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và thức. Nói một cách chính xác, Chương Nhận Tội trong Thất Phật Nghiệp Thư không phải là giỏi tấn công, mà thông qua sự gia tăng mạnh mẽ của sáu giác quan làm cho sự hiểu biết của Nam Nhan đã được cải thiện rất nhiều. Và bên cạnh đó, nàng thường có thể nhận thấy một số điều mà người bình thường không thể.
Ví dụ như tình hình lúc này.
Dưới sự bao phủ của thần thức trong giai đoạn đầu Kết Đan, kết giới linh thức nông cạn do hai đệ tử Dương Nguyệt phái thiết lập là vô dụng.
“.. Người đã hẹn trước, sao không tới? Thứ này ở trong tay chúng ta đã lâu, muốn buông tay càng sớm càng tốt.” Tên họ Chử mở miệng nói.
Nam Nhan không rõ sự tình. Nhưng mặc dù tên họ Chử này đã trưởng thành, nàng vẫn có thể mơ hồ nhận ra khuôn mặt đê tiện của hắn lúc nhỏ.
Chử Kinh.
Lúc này, khóe mắt hắn hơi giật giật, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đảo qua một vòng, tựa hồ làm sai chuyện gì.
Ngược lại, Mộng Oánh ở bên cạnh lại có vẻ bình tĩnh hơn, nói: “Sư huynh, xin hãy an tâm, đừng nóng vội, tông phái sẽ bị lật đổ chỉ trong một đêm, đó không phải là điều chúng ta mong muốn. Chúng ta chẳng qua là giữ lửa cho tông môn tồn tại mà thôi, chúng ta không phải mang theo bảo vật bỏ trốn đúng không?”
Môn phái bị lật đổ chỉ sau một đêm? Có phải môn phái Dương Nguyệt bị tiêu diệt?
Nam Nhan đang dựa vào cửa sổ, dùng ngón tay xoa xoa hạt châu. Dương Nguyệt phái được coi là một giáo phái lớn. Trong sáu tháng qua, nàng rong ruổi khắp phía nam Phàm Châu để trừ ma. Nếu nó bị diệt trừ, nàng cũng không thể không biết.
Đang suy tư, Nam Nhan đột nhiên cứng người lại, trong phạm vi linh thức của nàng đột nhiên xuất hiện một người.
Với sức mạnh linh thức cùng cấp bậc tu vi của nàng, không có khả năng có người đi vào phạm vi linh thức của nàng mà không bị phát hiện.
Ngay lúc đó, Nam Nhan kiềm chế khí tức và tập trung chú ý, nàng nhìn thấy đó là một tu sĩ khoác áo choàng đen, dáng người mảnh khảnh, từ trong sân bước vào như một người thong thả dạo chơi. “Đạo hữu là người mua do Từ lão giới thiệu?”
Người áo đen ừ một tiếng, ném ra một cái túi càn khôn.
Chử Kinh hai tay nhận lấy trước mặt Mộng Oánh, không kịp chờ đợi liền mở túi ra xem, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Đạo hữu thật hào phóng! Mời sư muội!”
Mộng Oánh khẽ gật đầu, bước lên trước, gõ vào túi càn khôn của mình, lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra. Bên trong có một cái đầu người!
“Không biết ngươi muốn cái này làm gì. Ta cùng sư huynh muốn đi thượng châu, không thể không đổi lấy một chút chi phí đi lại.”
Cái đầu trong hộp gỗ bị tóc bạc bao phủ, Nam Nhan cau mày nhìn hồi lâu, mới chợt nhớ ra cái đầu đó là ai.
Nàng đã nhìn thấy người đàn ông này khi nàng làm việc trong phòng luyện đan của Giáo phái Dương Nguyệt, ông ta là.. giáo chủ của Giáo phái Dương Nguyệt.
Lúc này, hắc bào nam tử lên tiếng, thanh âm tựa hồ có thể đã ngụy trang, rất thấp, khàn khàn: “Giáo chủ của các ngươi chết do lôi đình trừng phạt. Hiện tại trong các thượng châu hẳn là chỉ có Chính Pháp điện Tử Châu luyện công pháp này. Lúc đó các ngươi có được cho xem pháp lệnh không?”
“Không!” Chử Kinh vẻ mặt bối rối nói: “Những người kia đều có tu vi Nguyên Anh. Khi bọn họ tới, nói tông môn của chúng ta bị nghi chứa chấp người chiếm thân. Trưởng lão còn chưa kịp nói, những người đó đã giáng xuống một tia sét. Mọi người trong giáo phái đã bị bắt.”
Người mặc áo choàng đen lại hỏi: “Ngươi làm sao chạy thoát?”
“Ta..” Chử Kinh đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo toàn thân, ánh mắt có chút lạc thần, tựa hồ đang muốn nói cái gì.
Ánh mắt Mộng Oánh ở bên cạnh lóe lên, nàng ta mím môi nói: “Sư huynh.. Khi đó tình đầu ý hợp với ta. Chưởng môn lại định gả con gái cho sư huynh, nên sư huynh đã cùng ta bỏ trốn..”
Chử Kinh nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Bầu không khí giữa hai người này rất kỳ lạ. Chử Kinh có vẻ thiếu tự tin, khi gặp chuyện nguy cấp lại luôn ỷ vào Mộng Oánh, không giống một đôi tình nhân.
“Ồ?” Người áo bào đen tựa hồ cười khẽ một tiếng, vươn tay cầm hộp gỗ, nói: “Ta còn có việc khác, không quấy rầy nữa.”
Khi hắn ta duỗi tay ra, có một tiếng máy móc rất nhỏ vang lên. Nam Nhan giật mình, sau đó nhìn thấy bàn tay hắn ta đưa ra, mặc dù đeo găng tay màu đen, nhưng chỉ có phần ngón trỏ của bàn tay phải là thật. Những ngón tay còn lại là được tạo thành từ những mảnh gỗ và kim loại, trông linh hoạt nhưng.. những ngón tay thật hẳn đã bị gãy.
Ngón tay gãy.. sự hủy diệt của phái Dương Nguyệt..
Đầu óc Nam Nhan nhất thời trống rỗng, khi nhìn lại thì người đàn ông đã biến mất. Không nói một lời, nàng lao ra khỏi phòng thay đồ, lao vào con phố chính, tìm kiếm tung tích của người đàn ông đó. Người qua đường đi xung quanh bị nàng đụng phải, tức giận quay đầu lại, đang định lên tiếng mắng đối phương gây ra va chạm, nhưng khi nhìn rõ mặt nàng, tất cả đều trợn tròn mắt.
Nam Nhan đi thẳng qua nửa con phố, không thấy bóng dáng của kẻ kia, lông mày cau lại có chút khó chịu.
Có lẽ nàng đã bị choáng váng thôi.
Khẽ thở dài, Nam Nhan đang định quay người đi về thì có người gọi từ phía sau:
“Vị nữ đạo hữu này.. Là đệ tử Phật gia?”
Nam Nhan quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo lụa màu xanh lục, là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Khi nàng xoay người, hắn không khỏi kinh ngạc.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán:
“Thật xinh đẹp!”
“Nhìn quần áo của nàng ấy, ta nghĩ nàng ấy xuất thân từ một gia môn nổi tiếng.”
“Đáng tiếc, là đệ tử Phật gia..”
Khắp nơi đều là kinh ngạc cùng thở dài. Nam Nhan chưa từng trải qua loại hoàn cảnh này, nhưng ưu thế của người tu Phật là không kinh ngạc, bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt mọi người. Nàng lần tràng hạt, nhàn nhạt nói: “Bần ni đúng là tu Phật, đạo hữu muốn trừ quỷ gọi hồn hay độ người thân?”
“…”
Đúng vậy, người tu Phật không giống với những người tu luyện khác, lĩnh vực đan dược cùng bùa hộ mệnh rất yếu, không có cách nào kiếm được linh thạch, chỉ có thể dựa vào trừ quỷ triệu hồn trấn yêu, hoặc tụng kinh cầu siêu, và thu một số tiền phúc lợi.
Tu sĩ kia có ý đồ trăng hoa, thấy nàng lộ ra tu vi cảnh giới tiền Kết đan, cũng không thèm để ý việc nàng gọi hắn là đạo hữu, bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Tại hạ là Viên Phong, luôn quan tâm đến Phật giáo. Biển người bao la, có thể gặp được Phật hữu trên chiếc thuyền cá voi này cũng là một cơ duyên. Ta có thể mời Phật hữu đến nơi ở của ta uống một tách linh trà không?”
Nam Nhan nghĩ, theo cách nói của người này, nàng nhất định có duyên với hơn 10.000 tu sĩ trên thuyền cá voi hôm nay. Nếu mọi người lấy cớ này để mời uống trà, chẳng phải sẽ say đến tận óc sao!
Nam Nhan nói: “Được đạo hữu rất coi trọng, cho nên không dám từ chối, nhưng trong phòng còn có một ca ca bệnh, đang chờ tiểu muội lấy thuốc về. Thực sự không có thời gian. Ta sẽ gặp lại đạo hữu một ngày nào đó khác.”
Viên Phong thở dài: “Phật hữu thật là tình nghĩa. Không biết ca ca của Phật hữu đang mắc bệnh gì? Ta là thiếu chủ của thành Hải Kiêu ở Thần Châu, và ta sẵn sàng thử giúp một lần.”
Nam Nhan vô cùng đau khổ nói: “Ca ca của ta nghiện đồ phụ nữ.”
Viên Phong: “Đạo hữu, đừng đùa nữa, sao có thể mắc loại bệnh này?”
Sau khi hắn ta nói xong, một người đàn ông từ bên kia đường đi đến, tay trái cầm một chiếc váy màu hoa sen, tay phải cầm một hộp son môi màu hoàng hôn được ưa chuộng nhất, hùng hổ lao về phía Nam Nhan.
“Muội đi đâu vậy? Làm gì mà còn chưa mua hết đồ đã chạy rồi? Xem cái váy này có hợp với hộp son môi này không?”
Người xem cùng Viên Phong: “…”
Ân Gia bối rối hỏi: “Sao vậy?”
Nam Nhan chắp tay với Viên Phong và nói: “Bần ni sẽ đưa ca ca trở về uống thuốc, một ngày nào đó ta sẽ gặp lại.”
Vừa nói, nàng vừa lợi dụng lúc những người xung quanh vẫn còn ngẩn ngơ, kéo Ân Gia với vẻ mặt bối rối rời đi.
Sau khi nàng rời đi, tu sĩ tên Viên Phong trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, quay người trở lại tửu lâu bên kia. Vừa đi lên, hai bên trái phải đều có người bóp vai cho hắn, và một số ngồi trên đùi hắn.
“Thiếu gia, nhìn rõ ràng chưa? So với chúng ta tốt hơn sao?”
“Lời nói và hành động có chút cổ quái, nhưng nàng ấy quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân..” Viên Phong uống mấy hớp rượu, tựa hồ nhớ tới bóng dáng nàng, càng thêm tiếc hận nói: “Bổn công tử chơi hết đủ loại nữ tu, nhưng chưa từng chơi qua ni cô. Hôm nay ta lần đầu tiên nhìn thấy một ni cô để tóc tu hành, thật sự rất thú vị.”
Mỹ nhân bất mãn xoa xoa trong lòng hắn, nói: “Không phải đều là ni cô trọc đầu sao, cái gì mà để tóc, có thể so với thân thể âm đỉnh sao?”
“Ngu xuẩn! Ni cô để tóc tu hành là ni cô vĩnh viễn không quy y cửa Phật. Phàm nhân không dứt, tóc đen không ngừng, chính là biểu thị đời này không phải trường sinh, mà là diệt yêu ma. Một số đại sư ở Mao Châu mới chọn loại tu hành này. Không so được với âm đỉnh, nhưng.. Nghĩ đến sự trong sáng và thánh thiện của nàng ấy bị phá hủy và có phản ứng với nam nhân, làm cho trái tim ta ngứa ngáy..”
Mỹ nhân thấy hắn có hứng thú, vòng tay ngọc ngà ôm lấy cổ hắn, nói: “Trong phòng ta có chút đồ tốt.”
“Ồ? Thứ tốt gì?”
“Ma yêu hương, bí mật mua từ Tị Châu. Phật Tổ ngửi được cũng liền sinh lòng tham.. Nhưng, nếu phá hoại việc tu Phật của người khác, đó là tội ác.”
“Không sao, sau này nếu nàng ấy nghe lời ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy. Nếu nàng ấy thật sự ngoan cố..” Viên Phong đè lên người mỹ nữ, ánh mắt tàn nhẫn, “Vài người thỉnh thoảng biến mất trong ma giới cũng là chuyện bình thường..”
Sau đó, căn phòng đắm chìm trong tiếng hoan lạc nồng đậm. Không có ai phát hiện ra, ngoài cửa sổ có một bóng người trong suốt, giống như u linh ở âm phủ, lặng lẽ trôi vào trong phòng theo khe cửa sổ.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Nhan sau khi ngồi cả đêm lĩnh ngộ chương Tẩy tội, vừa mới ngộ ra thì có người gõ cửa. Nam Nhan còn tưởng là Ân Gia lại lôi kéo mình đi mua sắm, nàng có chút cáu kỉnh. Vừa mở cửa liền nhìn thấy ba bốn tu sĩ chấp pháp trên thuyền cá voi. Trong đó có một vị lão giả mặc áo bào màu vàng, là Kết Đan hậu kỳ.
Uy áp khiến Nam Nhan khẽ run lên. Nàng chắp hai tay lại, nói: “Các vị tiền bối, có chuyện gì vậy?”
“Không cần hoảng hốt.” Một vị chấp pháp trong số đó nhàn nhạt nói, “Đạo hữu là đệ tử Phật giáo sao?”
“Chính xác.”
“Ngày hôm qua, ngươi từng gặp một tu sĩ tên Viên Phong sao?”
“Tình cờ gặp trên phố.”
“Sau đó ngươi đã bao giờ quay lại tìm hắn chưa?”
“Không hề. Ta cùng đồng môn trở về phòng.” Nam Nhan thấy khó hiểu, “Có chuyện gì sao?”
Tu sĩ chấp pháp quay đầu nhìn về phía lão giả áo vàng ở sau lưng. Người đó nhìn chằm chằm Nam Nhan một lát, sau đó lắc đầu nói: “Nàng ta không nói dối.”
Tu sĩ chấp pháp lấy ra một miếng ngọc phù ghi lại cuộc nói chuyện của họ, rồi nói: “Tối hôm qua, hình như có một ma tu đã phạm tội. Viên Phong là thiếu gia của thành Hải Kiêu ở Thần Châu. Hôm nay, phát hiện hắn và tất cả thị thiếp đều bị giết, cả người vô khí, gọi hồn cũng không được, chỉ sợ đã bị rút hồn rồi, đây nhất định là tác phẩm của ma tu. Trước khi thành chủ của thành Hải Kiêu tìm đến, chúng ta cần kiểm tra từ trên xuống dưới thuyền cá voi. Nếu có manh mối gì, xin lập tức liên hệ với chúng ta.”