Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên - Y Đái Tuyết - Chương 26: Vượt biển
Ân Gia cũng cảm thấy như vậy: “Ừ, đẹp thật!”
Vị Phật nữ này quả nhiên vô cùng đẹp, như bước ra từ một bức tranh phong cảnh Thiền tông. Khi gió trong thung lũng thổi, áo cà sa thùng thình cũng khó mà che giấu dáng người của nàng. Ngay cả tư thế mà nàng lấy túi càn khôn từ máu thịt của ma tu, cũng không có vẻ gì là phàm tục.
Phần lớn chiêu thức của Phật môn đều là bảo vệ tính mạng, có lực phòng ngự kinh người, được mệnh danh là kim thân Như Lai. Tàn nhẫn cho nổ tung một ma tu như vậy là chưa từng có.
Ân Gia chậc chậc hai tiếng, phi thuyền tới gần, nói với Phật nữ: “Vị Bồ tát này, giết hắn cũng được, nổ tung thì quá đáng.”
Khuôn mặt dưới chiếc mũ vải của Phật nữ khẽ ngẩng lên, lặng lẽ nhìn Ân Gia qua tấm mạng trắng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Vạn vật đều có thuyết vật linh. Nếu hắn bị nổ tung, cỏ cây có thể hấp thụ tốt hơn.”
Người cũng đẹp, giọng cũng hay, nhưng đáng tiếc đã xuất gia.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, hồ ly lại càng có. Ân Gia cho rằng trong bán kính trăm dặm chỉ có một tông môn Phật giáo là Bồ Đề, vậy người này hẳn là từ nơi khác đến, liền tích cực nói chuyện làm quen: “Chỉ là một ma tu, chết thì chết vậy! Nữ Bồ Tát đi đâu? Ta thả hai người này xuống, cho ngươi đi nhờ.”
Họ Chử sắc mặt khó coi, Mộng Oánh trợn tròn mắt, nhưng lại nói: “Đạo hữu, chờ một chút! Không biết vị Bồ Tát này có phải đi tới bến Bình Phong để theo thuyền cá voi hay không?”
Phật nữ nhìn chằm chằm Mộng Oánh và tên họ Chử hồi lâu, chậm rãi nói: “Đúng rồi. Đạo hữu có gì chỉ giáo?”
Phật nữ cũng không giấu giếm tu vi của mình. Giữa những người ở đây, tu vi của nàng cao nhất, lại còn là cảnh giới tiền Kết Đan. Chỉ kém một bước nữa, hai người kia đều sẽ phải gọi nàng là tiền bối.
Mộng Oánh không dám lỗ mãng, nói: “Ta không dám chỉ giáo, nhưng ngày 15 tháng 8 là lần cuối cùng thuyền cá voi khởi hành trong năm nay, đi qua khu vực biển ở ngã ba với Thần Châu và Tị Châu, các tu sĩ ngồi trong thuyền nhưng họ vẫn có nguy cơ bị các ma tu cướp và giết; để có thể bình an vô sự qua bờ bên kia, tại sao chúng ta không thành lập một đội ba hoặc bốn người? Chúng ta có thể lo liệu cho nhau. Cho dù hành trình bình an vô sự, chúng ta cũng sẽ không bị những người đồng hành ức hiếp.”
Trong thuyền cá voi, cảnh giới thấp nhất là Trúc Cơ; vì những người mới tới Luyện Khí không thể chịu được áp lực của bão tố trên biển, trừ khi họ có một chỗ dựa vững chắc bảo vệ họ. Tu vi của hai huynh muội này mới ở Trúc Cơ giai đoạn đầu, chỉ có thể nói là thấp nhất trong thuyền cá voi, cũng cần phải thu phục người lập đội mới có thể sinh tồn.
Ân Gia không quá tin tưởng người lạ, nghĩ rằng sau khi tìm thấy Nam Nhan, hai người sẽ chăm sóc lẫn nhau, và nhiều nhất là mang theo nữ Bồ Tát xinh đẹp này..
Chỉ là Ân Gia càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lại lần nữa nhìn chằm chằm tràng hạt quấn quanh tay Phật nữ, tâm tình dần dần sụp đổ.
“Ta đến từ Phàm Châu, có thể đi cùng với các ngươi.” Sau khi Phật nữ đồng ý, thấy hai huynh muội kia vui mừng khôn xiết, nàng lại nói: “Chỉ là ta mang tiếng xấu; nếu các ngươi cảm thấy phiền phức thì đừng để ý, ta tự mình rời đi.”
Hai người chợt nhớ tới ma tu trước khi chết gọi nàng là “Huyết thủ Quan Âm”. Họ Chử chột dạ, vội vàng nháy mắt với Mộng Oánh một cái. Nàng ta tiến lên, ôn nhu nói: “Chúng ta cũng đã nghe danh Huyết thủ Quan Âm trừ ma. Thật may có đạo hữu ở đây, người dân và tu sĩ cấp thấp ở Phàm Châu đã ít bị ma tu quấy rầy hơn. Mà vừa rồi ma tu này đã làm gì vậy?”
“Người này vào một ngôi làng trên núi, lấy danh nghĩa tu tiên để lừa dân làng hiến trẻ em. Trên thực tế, hắn lợi dụng trẻ em để luyện công. Dưới tay hắn đã chết vô số mạng, hắn đã phạm trọng tội giết nhiều người. Nếu ta không độ hắn, những tu sĩ khác sớm muộn gì cũng tìm và trừng phạt hắn ta.”
Ân Gia có chút bối rối khi nghĩ đến lời nhắn lưu lại trên bùa truyền âm lúc trước: “Chân Viên sư thúc đi giải quyết vụ ma tu bắt trẻ em để tu luyện. Ta e rằng Chân Viên sư thúc sẽ đến bến Bình Phong muộn. Nếu Chân Phương sư thúc đến đó, có thể phải đợi một thời gian.”
Hắn nhìn Phật nữ, chỉ thấy nàng giống như tiên, dù nhìn thế nào cũng không thể liên hệ tới được cô nàng béo cùng hắn gặm chân gà.
Có một sự im lặng kỳ lạ trên con thuyền.
Sau nửa canh giờ, Ân Gia nghe thấy nàng truyền âm:
“Nhị ca, ta đã dùng Đại Cô đan, ngươi chưa dùng sao?”
Ân Gia đập tay vào lan can của con thuyền, khiến huynh muội Dương Nguyệt phái sợ hãi run lên.
“Ân đạo hữu, sao vậy?”
“Không sao, ta có chút tẩu hỏa nhập ma.”
Ân Gia lại truyền âm trong khi thiền định: “Nam Nhan?”
Huyết thủ Quan Âm – Phật nữ Chân Viên – Nam Nhan thân thiết chào hỏi: “Nhị ca, đã lâu không gặp.”
Ân Gia: “Ngươi chiếm thân đấy à?”
Nam Nhan: “Ta không đi chiếm thân, mà là thời gian đã lấy đi thịt của ta.”
Ân Gia: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào khi nhìn vào gương lần đầu tiên sau khi bế quan?”
Nam Nhan: “Không dám tin. Ta giống như lạc vào giấc mơ của mình.”
Nửa năm trước, Nam Nhan từ trong bế quan tỉnh lại, toàn thân phát ra một cỗ linh lực mềm mại, nàng đột phá đến cảnh giới tiền Kết Đan, chỉ thiếu chút nữa liền có thể ổn định thành Kết Đan. Khi đứng dậy, cảm thấy cơ thể mình khác lạ, nàng triệu hồi gương nước ra để soi, và sợ đến mức ngã mạnh xuống.
Nàng vội chạy ra ngoài xác nhận, quả nhiên vẫn đang ở chùa Bồ Đề; rửa đi rửa lại thấy khuôn mặt này giống mẹ đến 7 phần, chợt nhận ra tuổi thơ của mình đã bị lãng phí.
“Hồi đó mẹ ta thật sự không nói dối, lớn lên ta giống bà ấy.”
Ân Gia: “Cởi mũ ra đi.”
Nam Nhan đáp một tiếng, thật sự cởi mũ che mặt ra. Nhưng chỉ trong tích tắc, mấy người bên cạnh đều sững sờ tại chỗ. Ân Gia vội vàng đội lại mũ che mặt nàng.
“Cứ đội thế đi! Mặt ngươi sắp gây họa mất!”
Khi đó Ân Gia nghĩ ra đủ loại lời hoa mỹ để mắng Nam Nhan.
Tu hành Phật môn rất đặc biệt, bọn họ có thể trở lại phàm tục tìm đạo lữ; nhưng sau khi trở lại phàm tục, rất có thể sẽ tổn hại một phần tu vi, nghiêm trọng thì thậm chí cảnh giới còn sa sút.
Vì vậy, tất cả đệ tử Phật giáo sẽ không kết đạo lữ, nói rằng như vậy là xúc phạm đến Phật.
Ngay khi đang mơ về việc uống thuốc hối hận, Ân Gia lại nghe thấy tiếng gọi trìu mến của Nam Nhan:
“Nhị ca, chúng ta xa nhau mười năm rồi.”
“Ừm, đã lâu không gặp.”
Nam Nhan tiến lại gần, nghiêm túc nói: “Ngươi có thể trở về thân thể thật của ngươi, cho ta hít một hơi không?”
“Cút..”
* * *
Khi thuyền hạch đào cập bến Bình Phong, ở đây đã có mấy vạn tu sĩ chờ đợi. Khi mặt trời ngả về tây, một bóng đen khổng lồ lơ lửng ở phía biển xanh xa xa, uy áp cực lớn.
Khi đó, một con cá voi khổng lồ không thể tả, da xanh sẫm có đốm xám, giống như cõng trên lưng một tòa thành nhỏ, từ bờ biển bên kia chậm rãi bơi tới. Sóng to gió lớn cũng không đánh trúng hay phân tán hiệu quả bơi của nó.
Đây là chiếc thuyền lớn nhất và mạnh nhất trên thế giới.
“Con cá voi này, chỉ sợ tu sĩ Nguyên Anh mới có thể đánh được.. Không, cho dù là Nguyên Anh, chỉ sợ cũng không dám đối đầu!”
Khi cá voi đến gần hơn, trong số hàng vạn tu sĩ trên bờ, rất nhiều tu sĩ Luyện Khí đều nôn ra máu rút lui, vẻ mặt kinh hãi, trong khi những tu sĩ Trúc Cơ cười không ngớt.
“Tu sĩ Luyện Khí mà muốn vượt biển rộng lớn sao? Ngay cả khí tức của thuyền cá voi cũng chịu không nổi.”
“Có thuyền cá voi bảo vệ, hải thú trong biển rộng không dám tới gần. Nếu đổi sang loại thuyền nhỏ khác, không ra được khỏi hải vực Phàm Châu sẽ bị nuốt chửng!”
“Nếu như ngươi có năng lực bay.. Ồ, nhưng có quỷ điểu bay lượn trên bầu trời.”
Cá voi chậm rãi tới gần bờ. Từ tòa thành nhỏ mà nó cõng bay ra mấy trăm tu sĩ tay áo thêu vảy vàng, tất cả đều có tu vi Kết Đan, thần sắc lạnh lùng.
“Tu sĩ ở cảnh giới dưới Trúc Cơ không được lên thuyền! Các tu sĩ đáp ứng yêu cầu, nộp ba ngàn linh thạch có thể lên thuyền. Ngoài ra, gặp ma tu, giết không tha!”
Ba ngàn linh thạch cũng không phải là số lượng nhỏ, khó trách Thần Châu giàu có nhất trong các thượng châu. Tu sĩ mặc dù đau lòng, nhưng nếu đã tới, nhất định phải đi, bởi vì niềm khao khát với thượng châu.
Nam Nhan trước đó đã kiếm được rất nhiều trong Uế Cốc, và bây giờ nàng có hàng vạn viên linh thạch. Sau khi nộp xong, vừa lên thuyền cá voi, nàng đã nhìn thấy tu sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra mọi người lên thuyền đánh một tu sĩ Trúc Cơ ra.
“Muốn lừa dối ư, ảo tưởng!”
Tu sĩ Phàm Châu đó hét lên: “Thần Châu có thể vu khống người ta sao?”
Tu sĩ Kết Đan đến từ Thần Châu cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, đuổi giết không thương tiếc. Người kia cũng lộ ra tu vi Kết Đan.
Nhưng ngay cả như vậy, có hàng chục tu sĩ Kết Đan của Thần Châu ở gần đó, và họ đã giết ma tu giả vờ làm tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt.
“Bùa ẩn khí tức ư? Ta đã thấy qua không ít thủ đoạn của các ngươi!” Tu sĩ Kết Đan phá vỡ một đạo phù trên người ma tu, rồi trở về vị trí tiếp tục kiểm tra.
Các tu sĩ Phàm Châu chuẩn bị lên thuyền đều im lặng.
“Kiểm tra thật sự nghiêm ngặt! Trên thuyền cá voi này hẳn sẽ không có bất cứ ma tu nào.”
Lúc đầu, Nam Nhan lo lắng rằng Ân Gia là yêu tu, sẽ bị ngăn lại. Nhưng khi tu sĩ Kết Đan kiểm tra Ân Gia, hắn ta chỉ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cho lên thuyền. Thì ra chủ nhân của Thần Châu là một gia đình họ Ngao, nghe nói gia tộc này mang trong mình dòng máu của chân long; chân long đã từng là chủ nhân của muôn thú.
Tòa thành trên thuyền cá voi được chia thành ba phần, một là nhà khách cho các tu sĩ ở, phần thứ hai là khu vực buôn bán, và phần còn lại thuộc về chủ nhân của thuyền cá voi.
Bọn Nam Nhan đã trả nhiều linh thạch hơn, thuê một gian tương đối yên tĩnh và rộng rãi để ở. Vào ban đêm, thuyền cá voi có thể bắt đầu rời khỏi Phàm Châu.
Đêm nay trời quang mây tạnh, thủy triều nhẹ, bọn họ sẽ bắt đầu lênh đênh trên biển hai tháng. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần trời trong xanh, không có bão táp, liền có thể họp chợ buôn bán. Không chỉ có các tu sĩ từ Phàm Châu, mà có cả những kho báu do tu sĩ thượng châu mang lên thuyền cá voi.
Nam Nhan yên lặng niệm kinh Phật trong phòng, và sau lần niệm thứ bảy thì Ân Gia đến gõ cửa.
“Đi dạo một vòng, cùng ta đi mua sắm! Ta bị nhốt mười năm, chưa một lần đi mua sắm, thật là ngộp thở!”
Đôi khi tính cách của nhị ca có chút giống người bạn thân, thích sưu tầm bảo vật, càng thích tiêu tiền.
Nam Nhan không thể cưỡng lại được, vì vậy đã đội chiếc mũ lên và đi ra ngoài với hắn.
Đại khái là bởi vì ngày đầu tiên, nên lúc này khu buôn bán trên thuyền cá voi rất ồn ào. Ba con phố chật kín người, hai bên treo đèn lồng chiếu sáng đường phố rực rỡ.
Ân Gia vừa đến đã như cá gặp nước, trời sinh đã có thiên phú, có thể cảm nhận được khí tức nồng đậm của bảo vật, trong thời gian ngắn đã tiêu tốn mấy chục vạn linh thạch, thậm chí còn mua được một chiếc vòng linh ngọc Kết Đan quý giá từ một sạp bán đồ linh tinh.
Vật phẩm dưới Kết Đan chỉ có thể gọi là pháp khí, từ Kết Đan trở lên mới có thể gọi là linh bảo, loại bảo vật này sẽ có linh tính, có thể cùng chủ nhân câu thông. Linh bảo trên Kết Đan còn có thể lựa chọn để tinh chỉnh pháp khí.
“Chiếc vòng tay này thật ẻo lả, ta đeo nó thật nực cười. Ngươi có thể giữ nó.” Ân Gia rõ ràng muốn đưa cho Nam Nhan nên nói vậy.
Nam Nhan cũng biết rằng bảo vật này rất hiếm, và nói: “Ta có chuỗi tràng hạt do Khổ Tâm sư phụ trao cho rồi. Chúng ta còn phải đi từ Thần Châu đến Dần Châu, không biết dọc đường sẽ xảy ra biến cố gì, ngươi nên giữ nó.”
Ân Gia muốn đưa Nam Nhan đến Vòng xoáy quỷ của Biển Bắc ở Dần Châu, để xem pháp thuật nghịch đạo của nàng có hữu ích với việc phá trận hình phong ấn đại yêu hay không. Và Nam Nhan cũng có mục đích.
Khi đó Nam Nhiêu nói rằng viên ngọc cá mập bạc thuộc về cậu của nàng, sống ở Biển Bắc và đã không quan tâm đến thế giới trong nhiều năm.
Khi đó nàng vẫn còn nhỏ và không hiểu ý nghĩa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Bắc Hải mà Nam Nhiêu nhắc đến không phải là Bắc Hải của Phàm Châu, mà là Bắc Hải của Dần Châu.
Ân Gia sững sờ nhìn nàng, định ép nàng nhận: “Muội đi cùng ta một đoạn đường cũng không phải không vất vả. Cứ giữ lấy đi, coi như ta cảm ơn muội.”
“Ôi, ta thật sự không muốn..” Nam Nhan vừa muốn cự tuyệt, lại đột nhiên có chút cứng ngắc thân thể, quay đầu nhìn về phía đối diện một cái đèn lồng cao, vẻ mặt cảnh giác.
Ân Gia nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một đôi tu sĩ đang mua bán, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta cảm nhận được một chút.. ma khí nặng nề.” Nam Nhan đã bắt đầu tu luyện chương Tẩy Tội, cực kỳ nhạy cảm đối với ma khí ẩn giấu trong phạm vi trăm trượng.
“Sao có thể? Hôm nay chúng ta lên thuyền, điều tra nghiêm ngặt như vậy, làm sao có thể có ma tu ở đây?”
“Có thể..”
“Đi thôi, đi thôi! Cho dù có ma tu, cũng sẽ có tu sĩ Kết đan lo liệu. Nhìn ngươi ăn mặc xuề xòa, đi một đôi giày rơm, cởi ra đi! Đi mua một đôi đẹp!”
Ân Gia kéo Nam Nhan đi. Đám đông náo nhiệt một lúc lâu. Trong một con hẻm tối, một ông già ở cảnh giới Trúc Cơ đang đưa tấm ngọc phù cho một người khoác áo choàng, kèm theo nụ cười nịnh nọt.
“Đạo hữu! Đây là danh sách tu sĩ lên thuyền cá voi năm nay, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Nửa khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng ẩn trong bóng tối, hơi dựa lưng vào bức tường. Một lúc sau, hắn ta đưa tay ra, thả một chiếc túi nặng lên không trung, nó rơi vào tay của ông già kia.
Ông già vẻ mặt vui mừng, nói: “Lần tiếp theo sẽ là ngày mồng ba tháng ba năm sau, hay theo lệ cũ?”
“Không cần nữa.” Kẻ kia khàn giọng nói, không phân biệt được cảm xúc, “Sau này sẽ không cần nữa.”