Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc - Chương 44
Giọng của nàng ấy thật sự rất hay. Hạ Ngư nghĩ.
Nếu ai mà là đối tượng của nàng ấy thì chắc hắn là rất hạnh phúc nhỉ.
Nàng lắc đầu không nghĩ nữa, bên này của mình đã hỗn loạn cả đống rồi mà vẫn có lòng lo cho người khác, thật đúng là ăn no rừng mỡ mà.
Vớt cá ra, để lại ít dầu ở đáy chảo, hạ lửa nhỏ rồi cho thịt ba chỉ lọc bì đã thái vào đảo, Hạ Ngư nghiêm túc nói: “Phải đảo thịt thành trạng thái teo bớt mỡ, như thế thì khi ăn vào sẽ không quá ngấy, mùi vị càng ngon hơn.”
Giọng cô nàng ngọt ngào mềm mại.
Vi Nhi Pháp chỉ nghe thôi đã cảm thấy tâm trang hơi rung rinh, nhưng vì lần trước không hiểu sao lại rớt ngựa nên nó không dám nói quá nhiều, chỉ có thể lẳng lặng ngắm nhìn.
Cẩn thận.jpg
Đợi năm phút thống trị màn hình của Vi Nhi Pháp trôi qua.
[Tạc Mao Quân: Quả nhiên, bất kể nghe giọng của chủ livestream bao nhiêu lần thì đều thấy ngọt.]
[Khôi Khấp: Ta chỉ muốn nói bá chủ của streamer Ngư Ngư giàu quá đi… hình như lần nào cũng tặng kim cương, lôi mà chỉ nói mỗi một câu.]
[Yukiki:…Chắc là lầu trên chưa thấy lần trước, tặng cả ngàn cái lôi mà chẳng nói lấy một chữ.]
[Du Du: À ta nhớ lầu trên, là người suýt nữa ép đại lão bá chủ Ngư Ngư xuống nhưng kết quả lại bị đại lão ném hơn ngàn mìn kim cương đập cho thành cái rây ấy hả.]
[Yukiki: Pằng. Mi chết rồi.jpg]
Nàng nhìn nguyên liệu, cá đù vàng đã rán xong, nấm hương, ớt chuông xanh đỏ, hành, gừng, tương đậu, ớt ngâm, đường, giấm, rượu nấu ăn, bột tiêu xay, xì dầu đều có.
Thịt thái hạt lựu trong chảo đã đảo hơi vàng, thịt ba chỉ trắng non biến thành màu đỏ sẫm, Hạ Ngư bỏ hành, gừng, nấm hương đã thái vào rồi bắt đầu đảo.
Âm thanh lách cách lan truyền, trong chốc lát, trong phòng livestream nổi lên hương thơm nồng đượm mê người, Hạ Ngư cho ớt ngâm và một muôi tương vào xào thơm lên.
Trong chảo tràn ngập mùi thơm mê mười khiến con người ta thèm ăn, dầu đỏ từ trong nước tương sôi lên, ngấm vào hành hoa và thịt thành gam màu tươi ngon mê người, Hạ Ngư nói: “Lúc đảo thì phải dùng lửa nhỏ nếu không sẽ cháy.]
[Lạp Lạp Lạp: “Hình như chủ livestream đang nghiêm túc dạy chúng ta nấu ăn…]
[Lăng Bào Quân: Nhưng hình như cũng không có cách nào ăn được. Khóc]
Lúc này lại có thanh thép lóe lên.
[Toái Toái: Chậc, chủ livestream như thế là đang dụ dỗ chúng ta đi làm cá ăn đấy à, e là tâm tư không đơn giản đâu ha? Ta không muốn biết con cá độc như thế làm ra sao đâu.]
[8976: Chủ livestream chỉ đang dạy chúng ta cách làm mà thôi, ngươi không muốn biết thì người khác không muốn biết à?]
[Vì sao đã qua 2: Mau cuốn xéo đi!]
[Toái Toái: Mẹ, ta chỉ nói thôi mà, các ngươi kích động thế làm gì! Một đám fan não tàn, các ngươi thích ăn cá như thế thì xuống biển mà ăn, ăn đến chết hết các ngươi luôn đi!]
[Diêm: Đợi chốc nữa chủ livestream nấu xong thì ngươi đừng có ăn, kẻ nào ăn kẻ đó là chó.]
[Dậu Đậu: Đừng làm nhục tộc Khuyển nhân thú có được không hả? Ả không xứng.]
…
Lúc Hạ Ngư nấu cơm thì thường không xem bình luận, thế nên cũng không hay trận bình luận này đang có phong ba be bé, nàng cho lượng nước thích hợp vào trong chảo, đun trên lửa lớn, đợi nước sôi rồi thì cho cá đù vàng đã chiên trước đó vào, đến khi nước sốt sôi là có thể nêm gia vị.
Hạ Ngư bỏ một thìa đường vào trước, sau đó lại cho thêm chút giấm, xì dầu, bột tiêu xay và rượu nấu ăn, rắc lên trên cá.
Hạ Ngư ngước mắt lên, vừa đúng lúc nhìn thấy bình luận trượt qua.
[Đậu Đậu: Đang cho gia vị đó à?]
Nàng gật đầu: “Đúng vậy, gia vị, vị của con cá này là mặn còn có cả vị cay ngọt thế nên phải cho thêm đường vào đó.”
Sau đó Hạ Ngư giữ nguyên lửa lớn, múc nước sốt không ngừng rưới lên cá, vì tránh thịt cá bị cháy đáy nên Hạ Ngư luôn dùng muôi đảo nó.
Dần dần, mùi cá và mùi mỡ giòn thơm ngào ngạt quyện vào nhau bốc lên, tỏa ra một làn sương trắng mờ mờ bay đầy trong chảo, thịt cũng đã được kho thơm nồng, hòa cùng với thịt cá khiến miệng ăn của con người ta rục rịch.
Khu bình luận đã nổi điên rồi.
[Trần Khúc: Vốn dĩ là đi theo Đại Lưu Điểm tới… kết quả ta phát hiện ra bảo tàng! Cái mùi này thơm quá đi, ta chết mất!]
[Bạn đoán: Đậu má ngon quá! Ngon ghê! Chỉ là nóng quá aaa trong nồi hu hu hu nóng quá TAT]
[Xà Du: Vốn dĩ ta định vào xem chủ livestream thần kỳ trong truyền thuyết có thể loại trừ yếu tố bạo động thôi… mà kết quả vào thì chợt phát hiện ra cá có thể ăn, hơn nữa còn ngon vô cùng, khóc rồi khóc rồi, streamer thần tiên‼… Lúc nào ra khỏi chảo thế ăn ở trong chảo hơi nóng.]
[Miêu Miêu: Sao lầu trên có thể tham ăn như thế‼ Quá đáng quá đấy‼ Thứ cho ta nói thẳng, ta cũng cảm thấy rất thơm.]
…
Vi Nhi Pháp đang ở trước chảo, nhìn chằm chằm.
Nó cũng muốn ăn trộm. Có điều ăn trộm cái này thì chán ngắt, nó còn lâu mới giống với đám người xem vô dụng trên bình luận kia.
Nó mà muốn ăn thì phải ăn cá thật‼
Vi Nhi Pháp bắt đầu sôi sục dã tâm.
Hạ Ngư nhìn cái chảo, cũng cảm thấy hơi thèm vì mùi thật sự quá thơm đi.
Sau khi thấy nước sốt đun gần thấy đáy chảo sánh lại, Hạ Ngư lấy chiếc đĩa sứ dài màu trắng ra để cá…
Chiếc đĩa nàng nhìn thấy ở trên mạng, lúc mua nguyên liệu thì mua về cùng, tốn mất mấy nghìn tinh tệ.
Hạ Ngư rất thích hoạ tiết xanh trắng trên chiếc đĩa.
Đối với xác đồng loại thì nhất định phải có lễ độ cao nhất.
Nàng chầm chậm đặt con cá lên đĩa sứ trắng, nàng nói: “Đợi chút nhé, bây giờ vẫn chưa được.”
Nàng nói thì nói vậy chứ trong số người xem có mấy người nghe cũng khó nói lắm.
Sau khi Hạ Ngư nói xong thì cho thêm ớt chuông xanh đỏ và hành hoa vào trong nước sốt trong nồi xào cho thơm, ớt chuông xanh đỏ và hành hoa đảo vừa đến khi màu xanh đỏ tươi lên, Hạ Ngư múc nước sốt rưới lên trên cá.
Chiếc đĩa sứ dài màu trắng sạch sẽ ưu nhã, nước sốt đỏ thơm mặn nồng đượm bao lấy mình cá, màu sắc bắt mắt mê người, mùi vị thật sự thơm ngon vô cùng‼
Hạ Ngư mím môi: “Được rồi, có thể ăn thử rồi.”
Người trên đạn mạc đều điên cuồng lên.
[Phong Hỏa: “Á á á á á á ngon quá đi‼ Vị mặn thơm lại có vị hơi ngọt‼ Điều mấu chốt là thịt thật sự vừa giòn vừa mềm‼ Mẹ tôi ơi‼]
[Diệm: Rút thưởng không rút thưởng không? Rút được tôi đi‼ Chủ livestream nhìn ta đi!]
[Bút Hạ Siêu Nhân: Hu hu hu ngon đến khóc luôn, yêu rồi ta yêu rồi‼ Da cá này thật là ngon‼ Thịt cá cũng ngon‼ Điều quan trọng là… cá lại ngon như thế‼]
Vì lượng người hâm mộ của Hạ Ngư cực kỳ lớn nên sau khi nếm thử qua mùi vị, đủ loại hoa kim cương lại hiện lên.
Tâm trạng hiện giờ của Hạ Ngư đã rất nhạt nhẽo. Vì bỗng dưng nàng có hơi mơ hồ đối với con đường phía trước…
Nàng bây giờ dường như có rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng lại dường như đã mất đi một con mèo nhất mực yêu quý.
Nếu Hoan Hỉ là Hỉ. Chắc chắn chẳng còn cách nào khác cả, giống như một con mèo đơn thuần, mãi mãi ở bên cạnh nàng.
Vậy thì nàng cố gắng kiếm tiền còn có ý nghĩa gì đây?
Hạ Ngư ngẩn ngơ thoảng chốc, cho đến khi trước mắt lại trổ một chuỗi hoa kim cương khác.
[Vi: Ngon lắm.]
Nàng thấy Hạ Ngư đang thất thần. Vi Nhi Pháp lại bắt đầu bất an, vậy thì vừa nãy tiểu cô nương đang nghĩ gì thế?
Có phải đang nghĩ về nó hay không?
…
Vi Nhi Pháp lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hạ Ngư hồi thần lại, gõ gõ đầu mình, cảm thấy mình đúng thật là nghĩ quá nhiều rồi, vậy mà lại ở đây ngẩn ngơ.
[Ngôi sao vừa qua: Rút thưởng rút thưởng, chủ livestream rút thưởng đi‼]
[Tương Tương: Mau rút thưởng đi‼ Đang đợi này!]
Hạ Ngư mím môi cười: “Xin lỗi, hôm nay không rút thưởng.”
Khu bình luận thoắt cái ảm đạm.
[Tiểu Hiệp Tử: Tại sao không rút thưởng‼ Tại sao chứ…]
[…: Ta chỉ rút thưởng phất lên trong một đêm thôi mà chủ livestream đừng như thế‼]
[Gà nếp: Khóc!]
[Libra:Tại sao hôm nay chủ livestream không rút thưởng?]
…
Vi Nhi Pháp lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cuối cùng không có ai tranh đồ ăn với nó rồi‼
Hạ Ngư nói: “Nếu rút thưởng thì để lần sau rút nhé.”
Nàng cong mắt: “Vì chủ livestream Hạ Ngư không tặng cá đâu.”
***
Sau khi Hạ Ngư offline, nàng dọn dẹp phòng bếp rồi theo thói quen làm một phần cơm mèo.
Thế nhưng khi nàng cho cơm mèo vào bát, trong đầu Hạ Ngư hơi trống không.
A… cứ làm theo thói quen thôi… Mà bỏ đi, làm cũng đã làm rồi.
Hạ Ngư nhìn thời gian, nên ăn cơm trưa từ lâu rồi.
Nó… chắc nó cũng đói rồi nhỉ.
Tay Hạ Ngư đặt lên trước cửa phòng bếp, nhìn vào gương một lúc.
Ừm, tốt lắm, sau khi nấu món cá đù vàng xong thì không còn đỏ mặt tí nào nữa.
Tay Hạ Ngư đặt trên tay nắm cửa. Thật ra chỉ cần kéo nhẹ là mở ra rồi.
Á, con mèo giả kia vẫn đang ở bên ngoài… nó đang làm gì thế… đang nằm trong ổ phơi nắng chăng? Hay là đang chơi đồ chơi cho mèo?
…
Hạ Ngư lại bắt đầu căng thẳng một cách khó hiểu. Trong đầu nàng lại hiện lên quá nhiều thứ hỗn loạn, ví dụ như độ ấm nóng bỏng trên người Hoan Hỉ, còn có… nàng ấy… nàng ấy…
Nàng khi trước, nàng khi trước hình như còn từng hôn nó rồi‼
Vốn dĩ gương mặt đỏ bừng của Hạ Ngư khó khăn lắm mới tan đi lại thoắt cái nóng bừng lên!
Mất mặt quá‼ Quá là mất mặt‼
Hạ Ngư vừa căng thẳng thì cửa phòng bếp bỗng dưng bị nàng kéo ra.
Hạ Ngư không dám nhìn, cúi đầu bước đi có ý thức, chóp mũi nàng hơi đổ mồ hôi, đầu óc trống rỗng.
A, mặt nàng bây giờ cực kỳ đỏ, vành tai cũng vô cùng nóng, nàng quên không đội cái mũ lên hu hu hu tốt nhất là con mèo giả kia đừng nhìn thấy dáng vẻ đần độn này của nàng.
Thế là Hạ Ngư bắt gặp một đôi con ngươi màu vàng kim lóe lên. Con mèo giả mà nàng không trông ngóng nhìn thấy đang ngồi trên đất, cứ như một con mèo sứ, nàng vừa định đi qua người nó, hơn nữa đã bước được một nửa rồi.
Hạ Ngư: “…”
Vi Nhi Pháp vừa mới ăn cá xong rồi offline phòng livestream: “…”
Á, mặt tiểu cô nương đỏ quá, sao thế? Bị cá hun đấy à?
Đợi đã, góc độ này…
Tuy váy ngủ của nàng ấy rất dài nhưng…ừm.
Hạ Ngư cảm thấy đầu mình thoắt cái như thiêu đốt‼ Nàng bỗng rụt chân lại rồi ngồi xổm xuống, che mắt nó: “Không, không được nhìn‼”
Ai cho con mèo đần này ngồi ở cửa bếp thế‼
Cứ y như con mèo biến thái đáng ghét vậy‼
… Đừng có tưởng như thế thì nàng sẽ mềm lòng tha thứ cho nó! Nhưng đầu ngón tay của Hạ Ngư đã che kín mắt nó.
Lông của mèo tam thể rất mềm mại, cọ vào đầu ngón tay, mềm nhẹ đến độ như sắp bay lên, đôi tai vểnh lên vô ý cọ vào ngón tay Hạ Ngư nịnh nọt nàng.
Gần như nàng có thể xuyên qua lớp lông mềm mại cảm nhận được sự mềm mại của lớp lông trên đầu nó.
Mềm mại quá QAQ.
Chạm vào thích quá.
Hạ Ngư: “…” Đáng ghét.
Thế, thế… chỉ lẳng lặng xoa tí là được rồi.
Trong vùng tối đen bị che kín, ngũ giác vốn đã nhạy bén của mèo càng được phóng đại gấp trăm lần.
Thế nên Vi Nhi Pháp cũng cảm nhận được hình như cô nàng đỏ mặt rất tức giận, tay che mắt của nó còn đầu ngón tay thì lặng lẽ xoa tai nó.
Vi Nhi Pháp: “…”
Coi ngươi run sợ kìa.
Nó xấu xa thè lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay của nàng. Đầu lưỡi có gai, trong thoáng chốc liếm tới nàng vừa thấy ngứa vừa thấy dịu dàng.
Hạ Ngư: “…”
Hạ Ngư như cá bị điện giật buông tay ra đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, quay người đi vào phòng bếp đóng cạch cửa lại: “Ăn cơm thôi!”
Hết chương 44