Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà - Tần Nguyên - Chương 15 Ai là sâu kiết
“Em từ nhỏ đã là hạng sâu kiến, vậy mà dám vọng tưởng khiêu chiến quyền uy của rồng sao?”
Những lời này quanh quấn trong đầu Hoàng Kiến Hoa. Càng nghĩ càng sợ.
Ai là sâu kiết„ ai là rồng đây.
Hoàng Kiến Hoa nơm nép lo sợ, khi nhìn sang Tân Nguyên, trong mắt tràn ngập sự hối lỗi và kính sợ.
“Bây giờ, em có tư cách bàn luận chuyện thị phi đúng sai với thầy không”.
Tân Nguyên nhìn xuống Hoàng Kiến Hoa, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Cơ thể Hoàng Kiến Hoa run lên dữ dội, mặt đầy đau khổ nói: “Bạn Tân Nguyên à, là do thầy sai rồi, là do thầy chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện đã chỉ trích em, đây là khuyết điểm rất lớn, thầy chắc chản sẽ tự kiếm điểm bản thân, vả lại cũng sẽ. khiến Trình Đào chịu phạt thích đáng!”
Nhìn dáng vẻ xu nịnh của thây ta, Tân Nguyên càng cảm thấy ghê tởm
Chẳng trách người đời đều yêu quyền lực và tiền tài đến vậy.
Tiền tài và quyền lực không thể cho bạn tất cả những thứ bạn muốn, nhưng nó có thể giúp bạn không cần làm những gì mình không thích.
“Tự nhìn lại bản thân mình đi, tấm gương làm người tốt đáng noi theo nên có những hành vi thế nào thì tự sửa”.
Tân Nguyên bình thản nói xong rồi xoay người rời đi. Hoàng Kiến Hoa nhụt chí như bóng xì hơi, ngồi phịch xuất đất, thở phào như vừa mới chạy một phòng quanh Quỷ Môn Quan.
Lúc này, thầy ta phát hiện không chỉ gia thế của Tân Nguyên lớn hơn Trình Đào.
Mà đến cả tâm trí và sự quyết đoán anh có Trình Đào còn lâu mới bi kịp
Trong lớp học.
Trình Đào mới vừa trở về từ phòng y tế, xương cốt cả người đau khôn tả, nhưng khi nghĩ tới chuyện Tân Nguyên sắp bị đuối học tới nơi thì lòng cũng cân bằng đôi chút.
Lúc này, Tân Nguyên đang thong thả bước vào.
Trình Đào tức giận nói: “Cậu đã không còn là học sinh của trường nữa rồi, chẳng qua là quyết định xử phạt còn chưa đưa
xuống thôi, cậu không xứng tiến vào lớp học này nữa!”
“Lặp lại lần nữa thử coi?”, Tân Nguyên quét mắt nhìn sang
Khóe miệng Trình Đào hơi run, cơn đau trên người nhắc nhở cậu ta răng không được phép lặp lại sai lâm.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Tân Nguyên đầy sợ hãi, đánh râm cũng không dám, bất giác cũng thu lại một số ánh mắt thù hãn.
Tân Nguyên đi thẳng đến chỗ Hạ Văn Oánh, phát hiện hốc mắt cô ấy đỏ ửng, vẻ mặt đầy sự tự trách.
Trên bàn còn có một bức thư viết được nửa Bức thư này được cô ấy viết định trình lên cho ban điều hành trường học, mong rẵng nhờ cách đó có thế giúp Tân
Nguyên tránh bị đuối học.
Cho dù nó có thể sẽ vô dụng nhưng đây là chuyện duy nhất cô ấy có thể làm.
“Thật, thật lòng xin lõi”
Hạ Văn Oánh cúi đầu, nhìn chăm chãm mũi giày của mình, giong nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tân Nguyên mỉm cười, nói: “Không sao, tôi sẽ không bị phạt, cô không cần tự trách đâu, hơn nữa cô cũng không làm gì sai”
Không bị phạt sao? Hạ Vấn Oánh ngơ ngác.
Những người trong lớp đều cảm thấy đầu óc Tân Nguyên bị úng nước, cái quỷ gì cũng nói được.
“Anh tưởng mình là nhân vật lớn gì à? Mới ngày đầu tiên đã gây chuyện tày trời như vậy rồi, cho dù viện trưởng học viện Ngoại Ngữ ra mặt thì cũng không bảo vệ được anh đâu!”, Lưu Hân Hân chướng khí nói.
Tân Nguyên chả thèm giải thích cho Lưu Hân Hân. Sau đó.
Hoàng Kiến Hoa thong thả bước vào lớp, thông báo với các học sinh: “Trình Đào vi phạm nội quy của trường học, xui khiến Lý Giang Ba bắt nạt bạn Tân Nguyên, sau đó lại kích đông học sinh nam cả lớp ý định ấu đá bạn học, hành động này quá tồi tệ, không phủ hợp với không khí ôn hòa của trường chúng ta.
Xét thấy hành vi của Trình Đào như vậy nên chiều nay tiến hành thông báo phê bình toàn khoa, hủy chức vị lớp trưởng, phạt nặng!”
Tất cá bạn học trợn tròn mắt.
Đó chính là Trình Đào đấy, cha mẹ cậu ta đã quyên góp cho nhà trường cả một đống tiền.
Cho dù là cậu ta làm sai trước thì cũng không nên xử phạt nghiêm khắc như vậy.
Đầu Trình Đào ong ong bèn chất vấn hỏi: “Nghĩa là gì, đều là lỗi của em sao? Em bị đánh thành như vậy là do em gieo gió gặt bão à?”
“Đúng vậy, em kết luận hay lầm”
Hoàng Kiến Hoa gật đầu nói: “Nếu không phải do em có ý bắt nạt bạn học mới thì sao người ta đánh em chứ, em không cần biện minh gì với thầy, đây là quyết định của ban lãnh đạo học viện”.
Sau đó, Hoàng Kiến Hoa nói với các học sinh khác: “Các. em phải coi chừng đó, chớ ngang ngược như bạn học sinh nào. đó đấy”
Mặt Trình Đào tái mét.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng chịu uất ức như thế, lòng hận không thế xé xác Tân Nguyên thành tám mảnh.
Đợi đến khi giảng viên hướng dẫn đi rồi, tất cả mọi người sôi trào, ánh mắt nhìn Tân Nguyên đã tràn ngập sự kỳ dị
Lẽ nào Tân Nguyên là tai to mặt lớn nào sao?
Nhưng mà cho dù thích sống khiêm tốn tấn tiện thì cũng không thế mặc bộ quần áo nông dân như thế được.
Thật đúng là một người đàn ông bí ẩn.