Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế - Tiên đế bất bại - Chương 92 Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi
- Trang Chủ
- Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế - Tiên đế bất bại
- Chương 92 Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi
Trừ khi là có người nào đó ra lệnh cho họ không được điều tra thêm nữa.
Còn có Trần Thiên Bảo.
Trong đầu Lý Hiên xuất hiện một bóng người.
Trần Thiên Bảo lúc đó là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn nhà họ Lý, cha hắn cực kỳ tin tưởng Trần Thiên Bảo.
Trước kia lúc nào ông ta tới thăm nhà họ Lý đều sẽ không quên mua vài món đồ chơi cho hắn.
Hai năm sau khi nhà họ Lý vừa mới phá sản, Lý Hiên còn nhớ công ty nhà họ Lý bị mấy chủ nợ chia cắt, mà Trần Thiên Bảo cũng phá sản theo nhà họ Lý. Trước khi đi, ông ta còn cho Lý Hiên mấy chục nghìn, lúc ấy Lý Hiên còn rất cảm động.
“Nếu Trần Thiên Bảo cũng phá sản, vậy sao ông ta có thể nắm giữ toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lý trong vòng ba năm ngắn ngủi được?”
Dưới lầu của một tòa nhà cao ốc.
Lý Hiên nhìn tòa nhà cao ba mươi tầng, biểu cảm hơi ngẩn ngơ.
Nơi này đã từng là trụ sở chính của sản nghiệp nhà họ Lý, trước đây khi hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, cha hắn đã rất hy vọng hắn có thể kế thừa gia nghiệp, đã nhiều lần bảo hắn tới công ty làm mà Lý Hiên đều từ chối.
Nhớ tới giọng nói và nụ cười của cha, Lý Hiên chỉ cảm thấy lòng đau xót.
Mà tập đoàn Bắc Võ trong quá khứ được đặt theo tên của cha hắn là Lý Bắc Võ giờ đã đổi tên thành Tập đoàn Thiên Bảo.
“Trần Thiên Bảo, mặc dù tôi không biết làm sao ông có thể lấy được sản nghiệp nhà họ Lý, nhưng nếu để tôi biết ông đã làm chuyện tổn hại đến nhà họ Lý, tôi chắc chắn sẽ lấy mạng ông.”
Nghĩ rồi, Lý Hiên đang định cất bước thì một bóng người đến cản đường hắn.
“Hiên Nhi, đừng vào.”
Giọng nói hiền dịu, thậm chí còn mang theo vài phần run rẩy.
Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, trang phục sang trọng.
Giờ phút này, ánh mắt bà ấy nhìn Lý Hiên đầy dịu dàng.
“Dì?”
Lý Hiên rất bất ngờ.
Người phụ nữ trước mặt chính là chị em kết nghĩa của mẹ hắn Cố Ngọc Dung, Diệp Thanh Tuyết, nhỏ hơn mẹ hắn bảy tuổi.
Đồng thời, Lý Hiên phát hiện Diệp Thanh Tuyết thế mà cũng có được tu vi không yếu, bà ấy là một người tu luyện.
Chẳng trách sao trông bà ấy trẻ như vậy.
Trước năm Lý Hiên tám tuổi, hắn được Diệp Thanh Tuyết chăm sóc, lúc ấy mẹ hắn bề bộn chuyện công ty nên không có thời gian cho hắn.
Trong trí nhớ của Lý Hiên, Diệp Thanh Tuyết luôn lạnh lùng với người khác, chỉ có khi đối mặt với hắn, bà ấy mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Sau này, Diệp Thanh Tuyết đột nhiên nhiều việc bận, từ lúc Lý Hiên lên đại học đã không thể thường xuyên gặp mặt Diệp Thanh Tuyết.
Khi cha mẹ chết, Lý Hiên thử liên hệ với Diệp Thanh Tuyết, nhưng hắn không tìm thấy bà ấy, mãi đến khi hắn bị đẩy xuống hồ Thiên Tinh, Diệp Thanh Tuyết vẫn chưa từng xuất hiện.
“Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi.”
Diệp Thanh Tuyết kéo tay Lý Hiên, kéo hắn tới một quán cà phê ở gần đấy.
Bởi vì khí chất độc đáo của Diệp Thanh Tuyết dẫn tới rất nhiều người đều ngó qua nhìn.
“Mấy năm nay dì vẫn luôn ở một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, vừa mới trở về không lâu, dì đã nghe được chuyện cha mẹ cháu rồi.”
Ánh mắt Diệp Thanh Tuyết lộ ra vẻ bi thương.
“Dì vốn tưởng cháu cũng đã bị người ta hại, không ngờ cháu vẫn còn sống, dì rất vui.”
Lý Hiên có thể đoán được đại khái Diệp Thanh Tuyết đã đi đâu.
Diệp Thanh Tuyết có tu vi không thấp, mà với hoàn cảnh tu luyện trên Trái Đất, bà ấy đến tuổi này rồi vẫn có tu vi cỡ đó thì chắc chắn đã phải tu luyện rất khổ cực.
Người tu luyện bế quan tu luyện mấy năm cũng là điều rất bình thường.
“Hiên Nhi, nghe nói cháu mất tích ba năm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thanh Tuyết quan tâm hỏi.