Sự Trả Thù Ngục Tù - Kim Yu - Chương 82: Vũ Hoàng Tinh
Khi Dung Âm tỉnh dậy, bầu trời lại tiếp tục sập tối.Cô có chút hơi giật mình, vì không nghĩ mình đã ngủ một giấc thật dài như thế.
Nhưng khoan…
Tên đàn ông khốn nạn đó đã đi đâu nữa rồi?
Những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua,cho dù cô không muốn nhớ, nhưng đó vẫn liên tục hiện vào đầu cô những hình ảnh đen tối của hai người.
Anh và cô đã triền miên rất nhiều lần,đến nỗi cô chẳng thể nhớ là hai người đã kết thúc là khi nào?
Dung Âm đang cố gắng vắt óc nhớ lại chuyện ngày hôm qua,thì bỗng nhiên lúc này chiếc bụng cô bắt đầu lại kêu lên một tiếng.
Dung Âm chợt nhớ ra, từ chiều hôm qua đến giờ cô vẫn chưa có gì đó vào bụng.
Một giây sau,Dung Âm liền tung chăn ra lập tức đứng lên.
Nhưng khi chân cô vừa chạm đất, cô liền rên nhẹ lên một tiếng.Cả gương mặt bắt đầu đỏ lên dữ dội.
Ngay sau đó Dung Âm vội cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân của mình.Nơi đó đang xuất hiện một dòng nước nóng hổi, chảy ra từ hạ thân của cô,tỏ ra một mùi hương nam tính mà ai đó đã lưu lại vào ngày hôm qua.
Dung Âm ngượng ngùng vừa xấu hổ.Cũng may trong phòng chỉ có một mình cô, nếu không cô chẳng biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Ngay lúc cô chẳng biết phải đứng nhìn nó cho đến khi nào,thì bên ngoài bất chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Nét mặt Dung Âm chợt hoảng hốt, vội vàng nằm xuống giường,lấy tấm chăn phủ lên người của mình.
Người bước vào phòng không ai khác chính là thủ phạm đã hành hạ thân thể cô suốt một ngày hôm qua.
Vũ Hoàng Long xuất hiện với một diện mạo sạch sẽ, trên người đều toát ra sự phấn khởi.Anh vừa vào liền nhìn thấy cô đã dậy.Anh khẽ bước lại gần
“Em dậy rồi thì xuống nhà ăn cơm với anh.” Anh ngồi xuống, liền gỡ tấm chăn mà cô đang phủ trên đầu xuống, cười nhẹ nói tiếp “Anh sẽ giới thiệu với em một người, đã lâu em đã không em ấy rồi”.
Dung Âm nghe xong bỗng giật mình, bèn ngước mắt lên nhìn anh hỏi lại
“Gặp một người… Là ai vậy?”
Mấy ngày nay cô ở trong biệt thự này, cũng đã hỏi thăm khá nhiều người trong nhà.Thì được biết chỉ có anh và cô là sống ở đây, ngoài ra không còn ai khác.Vậy người anh đang đề cập đến là ai?
Vũ Hoàng Long hơi nhướng mày,ánh mắt của anh bất chợt rơi vào những dấu hôn nằm ngay khe ngực đầy quyến rũ của cô.Anh không nghĩ mình hôm qua lại cuồng nhiệt mà để lại chiến tích nhiều đến như vậy.
Thân thể quyến rũ của cô gái này, lại khiến cho anh không thể nào nhịn nổi, một giây sau anh liền úp mặt vào ngực của cô, khàn giọng trả lời.
“Em xuống dưới đi rồi biết”. Môi anh trượt xuống há miệng ngậm lấy một bên ngực của cô.
Một lần nữa cả gương mặt Dung Âm đỏ ửng lên,cô chống cự vừa đẩy anh ra.
“Đồ xấu xa…Anh buông tôi ra, hôm qua còn chưa đủ với anh sao?”
“Chưa…” Vũ Hoàng Long rướn người lên, nhìn thẳng vào mắt cô ” Đối với anh,bao nhiêu đó vẫn chưa đủ”
Dứt lời, nụ hôn của anh liền đổ xuống.
Nhưng khác với hôm qua, Vũ Hoàng Long hôn Dung Âm đến đâu thì cô liền chống cự đến đó.Nếu không vì cơn đau hạ thân, rất có thể cô đã đạp anh xuống giường.
“Anh buông tôi ra, cái tên khốn này…Buông ra mau”
Bị Dung Âm đánh, nhưng Vũ Hoàng Long cũng không hề chống cự.Trong lòng Dung Âm bỗng nổi lên sự cảnh giác.Đừng nói là anh lại muốn chuyện đó nữa.
Vũ Hoàng Long giữ chặt hai tay cô giam lên trên đỉnh đầu,ánh mắt chợt đau lòng nhìn cô.
“Em đừng quên bây giờ em đã là vợ của anh.Cho dù em có ghét anh như thế nào, thì em cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh”.
Nghe anh nói,Dung Âm chỉ biết nở một nụ cười lạnh, nhếch môi nói.
“Anh và Cao Hà Nhi còn có thể kết hôn giả với nhau, thì đối với tôi cũng có thể…Có khi anh lấy tôi cũng chỉ là thân thể của tôi thích hợp làm chuyện ấy với anh.Đến một lúc anh chơi chán tôi rồi, tôi cũng có thể trở thành Cao Hà Nhi thứ hai”.
“Dung Âm! Em nghĩ anh như vậy sao?” Vũ Hoàng Long quát lớn vào mặt cô.
Tâm tình anh đã không tốt từ hôm kết hôn cho đến nay.Cứ tưởng thái độ ngày hôm qua, cô đối với anh đó là sự tha thứ.Vậy mà hôm nay…Có lẽ trong thời gian qua,anh luôn mặc định Dung Âm vẫn còn là một cô gái ngây thơ như thuở mười tám tuổi, nhưng anh không ngờ thời gian ở trong tù đã khiến cô thay đổi.
Nghĩ đến, bây giờ anh mới chợt nhận ra.Ánh mắt của Dung Âm càng lúc càng có gì đó rất lạ.Nó như chứa rất nhiều suy nghĩ, mà bản thân anh có lúc nghĩ đây không phải Dung Âm mà anh từng quen biết.Ánh mắt của cô bây giờ,cho anh cái cảm giác đây là Hướng Vãn…Nhưng là Hướng Vãn của ngày trước được Đường Cố Phong đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nếu như anh không vừa mới gặp Hướng Vãn, thì anh không biết đâu là Dung Âm và đâu là Hướng Vãn.Bởi vì quả thật Hướng Vãn bây giờ khá là điềm tĩnh, lại có phần dịu dàng của Dung Âm từ trước.
Anh cũng chẳng biết trong đầu con bé đó đang suy nghĩ gì… Chẳng lẽ Hướng Vãn không có ý định trả thù Mặc Vĩ Bắc như Dung Âm đang trả thù anh sao?
Sống mũi Dung Âm cay xè, cô đẩy anh ra, lấy tấm chăn quấn lên người rồi từ từ ngồi dậy bước xuống giường.
Khi đi đến trước cửa phòng tắm, cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi buông ra một câu.
“Nếu như anh lấy tôi mà chỉ có ý định trả thù… Thì xem như kiếp này là tôi đang mắc nợ anh, tôi mong rằng kiếp sau chúng ta sẽ không gặp lại”.
Dứt lời, cô mặc kệ thái độ anh mà nhanh chóng cất bước đi vào bên trong.Cho đến khi Dung Âm đóng cửa lại thì chính là lúc những giọt nước mắt của cô đã bắt đầu thi nhau chảy xuống.
Cô biết mình sẽ yếu đuối, sẽ quy lụy trước người đàn ông này.Cho dù anh không yêu cô, nhưng trái tim cô vẫn một lòng hướng mãi về anh.
Bây giờ cô thật sự đã thua, cô đã có một bàn thua trông thấy.Ngày diễn ra hôn lễ, cô đã có rất nhiều cơ hội để trốn khỏi anh.Nhưng tại sao cô lại không làm vậy? Tại sao cô không bỏ trốn.
Đó cũng bởi vì cô yêu anh, cô yêu anh …Cho nên cô không muốn mất anh, cô không muốn ai có thể thay thế vị trí của cô thêm một lần nào nữa.
Một giây sau,khi Dung Âm vẫn còn kịp tháo chiếc chăn trên người ra, thì một tiếng động âm thanh mở cửa đột ngột vang lên, đi cùng với giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.
“Vậy thì anh sẽ chứng minh cho em thấy những gì anh đang làm… Chính là vì em đấy!”
Dung Âm giựt mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một giây sau đó, cô bỗng nhiên được anh bế lên.
“Này…Anh làm gì vậy?”Dung Âm hốt hoảng vội ôm lấy cổ anh.
Đôi mắt tinh anh của Vũ Hoàng Long trực tiếp nhìn cô,mang theo nụ cười xấu xa.
“Để anh tắm cho em, những gì hôm qua anh làm với em,anh sẽ chịu trách nhiệm.Từ giờ trở đi,anh sẽ bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra với em”
“Không cần…Tôi không cần” Dung Âm lắc đầu lia lịa.
Trong lòng hiện lên sự cảnh giác đáng sợ với anh.Nếu như người đàn ông này lên cơn làm chuyện đó với cô trong đây thì sao?
Vũ Hoàng Long chỉ cười và ngay sau đó liền bắt đầu tắm cho cô.
Tay anh chạm đến đâu thì da thịt cô đều đỏ lên đến đó.Mỗi phút giây,Dung Âm chỉ biết nhắm mắt lại không ngừng run rẩy.Chỉ trong hơn nữa tiếng đồng hồ cuối cùng Vũ Hoàng Long đã hoàn thành nhiệm vụ.
******
Vũ Hoàng Long nắm lấy tay Dung Âm từ từ đi xuống dưới nhà.
Tại phòng ăn đang có một người chờ đợi.
Tám giờ rưỡi tối,khi thấy hình bóng của Vũ Hoàng Long và Dung Âm đang dần xuất hiện.Vị khách mang theo gương mặt cau có, buông ra một câu đầy mỉa mai.
“Phu nhân nhà này luôn có thói quen ngủ cả ngày luôn sao? Sao không đợi người hầu mang điểm tâm lên, ăn luôn trên giường đi”.
Giọng nói nghe khá giống với Vũ Hoàng Long, nhưng lại trông trẻo, rất trẻ trung.So với giọng nói của người này thì giọng nói của Vũ Hoàng Long thì lại khá trầm ổn, nhưng lại mang nhiều uy nghiêm hơn.
Dung Âm bước vào vài bước thì cô đã nhận ra người ngồi trước bàn ăn chính là cậu thanh niên với nước da trắng sáng, làn da cậu ta có khi còn đẹp hơn cả con gái nữa.
Nhưng nhìn cậu ta khá quen, hình như là…
“Vũ Hoàng Tinh! Em im miệng cho anh.Từ nay Dung Âm chính là chị dâu của em,em không được nói chuyện hỗn hào với chị dâu như thế”.
Vũ Hoàng Long nghe thấy giọng điệu em trai.Vừa tức giận,trong lòng còn có chút chán ghét.Anh không nể tình Dung Âm muốn cho cô gặp người thân duy nhất còn lại của anh trên đời này.Thì anh cũng không bao giờ muốn cho hai người gặp nhau.
Bởi vì anh thừa biết Vũ Hoàng Tinh vẫn còn hận Dung Âm vì cái chết của Vũ Khả Ninh.
“Chị dâu sao?” Vũ Hoàng Tinh nhếch môi “Một người đã từng giết người mà có thể là chị dâu của tôi sao?”
“Em…”Vũ Hoàng Long giận dữ.
Anh còn định đi đến trước mặt Vũ Hoàng Tinh tính dạy dỗ em trai mình, thì lúc này Dung Âm đã đưa tay ra ngăn cản anh.
Dung Âm ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hoàng Long.
“Anh đừng giận.Hoàng Tinh còn nhỏ, có gì mình từ từ nói chuyện với em ấy”.
Nói xong,Dung Âm quay lại đi đến trước Vũ Hoàng Tinh liền đưa tay ra với cậu ta.
“Chào Hoàng Tinh! Lâu rồi chúng ta mới gặp lại”
Nét mặt Vũ Hoàng Tinh hầm hầm, cậu giận dữ hất tay của cô.
“Đồ giết người…Cô đừng bày ra bộ mặt đáng thương để cho anh trai tôi thấy tội nghiệp.Anh tôi mù, chứ tôi không hề mù đâu”.
Cái hất tay mạnh khiến cho thân thể Dung Âm đã yếu ớt vì ngày hôm qua, nay lại mất thăng bằng ngã về phía sau.
Nhưng may mắn, lúc này Vũ Hoàng Long đã đưa tay ra kịp đỡ lấy cơ thể của cô.
“Dung Âm! Em không sao chứ?” Anh lo lắng,tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Nét mặt Vũ Hoàng Long tràn đầy tức giận ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hoàng Tinh, quát lớn.
“Vũ Hoàng Tinh! Em đang làm cái gì vậy? Đây là vợ của anh,em đã mười chín tuổi rồi cũng phải biết tôn kính người lớn chứ?”
“Em biết chứ…Nhưng cô ta” Vũ Hoàng Tinh chỉ tay vào Dung Âm, nghiến răng nói “Người phụ nữ này không đáng để em kính trọng,ai là người giết chị Khả Ninh,ba của ai là người hại gia đình chúng ta…”
“Em câm miệng đi…”Lời nói Vũ Hoàng Long không lớn không nhẹ, nhưng đủ làm cho cả Dung Âm và Vũ Hoàng Tinh có chút sợ sệt.
Vũ Hoàng Long chỉ tay ra cửa, lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Tinh, khẽ nói.
“Nếu em muốn sống ở đây với anh, thì em hãy tôn trọng vợ của anh.Còn không…Anh xin mời em ra khỏi đây”.
“Anh …Anh vì cô ta mà đuổi em ra khỏi nhà sao?” Vũ Hoàng Tinh sững sờ, cậu không tin những gì mình nghe lại được phát ra từ chính miệng người anh trai của cậu mà bấy lâu nay cậu thần tượng,tôn sùng.
Dung Âm cũng có hơi bất ngờ trước lời nói của Vũ Hoàng Long,ngay sau đó cô liền kéo áo anh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh đừng vì em mà đuổi em trai của mình ra khỏi nhà.Anh chỉ còn một người em này thôi đấy!”
Nghe xong,Vũ Hoàng Long nhìn Vũ Hoàng Tinh chỉ im lặng mà không hề nói gì.Vì anh đang xem em trai mình bước tiếp theo sẽ chọn gì,ra đi hay ở lại.
Cả ba đứng nhìn nhau vài giây, rồi sau đó Vũ Hoàng Tinh không nói gì nữa liền mặc kệ đi lại, ngồi vào bàn ăn.
Thái độ chịu thua của Vũ Hoàng Tinh đương nhiên Vũ Hoàng Long hiểu được.Nhưng dù vậy,anh vẫn chưa buôn tha.
Vũ Hoàng Long đưa tay gõ nhẹ trên bàn vài cái, khẽ nói.
“Vợ anh cần một câu xin lỗi đó em trai”.
Vũ Hoàng Tinh trợn mắt lên lên ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hoàng Long và Dung Âm.
Vũ Hoàng Long cười nhẹ,sau đó liền kéo ghế cho Dung Âm ngồi, rồi anh lại ngồi bên cạnh cô.
Vũ Hoàng Long nhướng mày, lập lại câu nói.
“Một câu xin lỗi không khiến em tổn thất nhiều đâu em trai “
Vũ Hoàng Tinh thấy tình hình như vậy, nếu cậu mà không lên tiếng xin lỗi chắc chắn anh trai sẽ không để yên cho mình.Huống hồ lần này cậu về đây cũng là muốn xin sự tài trợ của anh trai vào cuộc thi sắp tới.
Không thể vì người phụ nữ này mà làm tổn thất cho cả đội được.
Suy nghĩ một hồi, Vũ Hoàng Tinh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Xin lỗi!”
“Em chưa ăn cơm sao? Nói lớn lên… Còn nữa em kêu cô ấy là gì?”
Vũ Hoàng Tinh cắn chặt răng, nuốt cơn giận của mình xuống, rồi dõng dạc nói.
“Chị! Em xin lỗi!”
Thật sự khi nãy những chuyện của cô và Vũ Hoàng Long đã khiến cô đau lòng rất nhiều.Nhưng không hiểu từ khi gặp đứa em trai này của anh, tâm tình của cô lại có chút vui vẻ, trong lòng tự cảm thán cảm rằng thằng bé láo toét này cần phải được cô dạy dỗ.
Dung Âm cười nhẹ, lắc đầu.
“Không sao đâu,sau này chúng ta đã là người một nhà rồi,em sẽ từ từ quen thôi”.
Nghe cô nhắc đến người một nhà.Nét mặt Vũ Hoàng Long thoáng chốc vui sướng,anh liền choàng tay qua ôm lấy eo của cô.
“Phải! Bây giờ ba chúng ta sẽ là người một nhà của nhau”.
Dung Âm quay đầu nhìn anh, nói thầm trong bụng của mình.
“Và cả anh cũng sẽ được tôi dạy dỗ”