Sự Trả Thù Ngục Tù - Kim Yu - Chương 112: Tiệc Sinh Nhật
Tối hôm trước, Đường Cố Phong đã liên lạc với tất cả mọi người,bao gồm cả vợ chồng Vũ Hoàng Long và Dung Âm đến toà lâu đài bậc nhất mà nhà họ Đường đang sở hữu.Để ngày mai có thể tổ chức sinh nhật thật là long trọng cho cô.
Thật ra chủ ý tổ chức sinh nhật cho cô ngoài Vũ Hoàng Long ra, còn có Đường Cố Phong.Ông muốn làm một buổi tiệc thật lớn để có thể bù đắp những năm qua mà con gái của ông đã thiệt thòi khi còn ở trong tù.
Diệp Tố Như đã chuẩn bị một chiếc váy màu hồng kiểu dáng như một vị công chúa nhưng cũng không kém phần quyến rũ.Chiếc váy này được thiết kế đặt may từ bên nước ngoài với giá hàng triệu USD.Kèm theo đó là một bộ nữ trang của hồi môn mà khi đám cưới, bà và Đường Cố Phong vẫn chưa kịp đưa cho cô.
Nhân dịp sinh nhật của cô, những người con của Diệp Tố Như cũng như những người em cùng cha khác mẹ của cô cũng đã về đây tề tựu chúc mừng cho cô.
Nhưng chỉ có một người… Đó là Hướng Vãn.Cô nghĩ bây giờ có lẽ em ấy đang được Mặc Vĩ Bắc tổ chức sinh nhật, nhưng cũng có thể là một mình cô đơn trong ngày đặc biệt này.
Đến tối,khi mọi thứ gần như xong hết.
Dung Âm đã thay xong trang phục, đang được một người thợ trang điểm.Lúc này Vũ Hoàng Long cũng dường như thay xong bộ y phục của mình.Hôm nay anh sẽ mặc một bộ vest màu đen khá bình thường,chỉ để tô lên sự nổi bật của chiếc váy màu hồng mà cô đang mặc khi được sánh bước bên anh.
Anh tựa người vào cửa, ngắm nhìn cô vợ bé nhỏ của anh đang làm đẹp.Thật ra anh thích mặt mộc của cô hơn, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt của cô.Đối với anh thì gương mặt cô khi không trang điểm cũng rất đẹp, nhưng những người bên ngoài sẽ nói gì.Từ lâu họ đã không thích cô, những tin tức mấy ngày qua,anh đều cũng đã điều tra…Thì ra họ từ trước đến giờ đều không xem cô là vợ của anh.
Được lắm! Hôm nay anh cũng đã mời họ đến, đã đến lúc anh nên thể hiện tình yêu của mình đối với người con gái này trước tất cả mọi người rồi.
“Ông xã…!”
Khi Vũ Hoàng Long vẫn còn mải mê suy nghĩ, thì lúc này Dung Âm đã trang điểm xong.Cô bước đến trước mặt anh liền xoay một vòng.
“Anh thấy em hôm nay ra sao? Có xinh đẹp không,giống một công chúa bước ra từ truyện cổ tích không?”
Mái tóc Dung Âm trước giờ luôn dài và rất dày, hôm nay vì để phù hợp cho chiếc váy thì cô đã xoả ra hai bên và tạo kiểu nhẹ ở phần chính giữa, thêm vào đó sẽ gắn vài viên đá trên tóc cho lấp lánh.
Thoạt nhìn Vũ Hoàng Long đã không thể nào rời mắt trước vẻ đẹp của cô.Anh không nghĩ đến người con gái trước mặt anh đây chính là vợ của mình.
Vũ Hoàng Long bước đến nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, trả lời một cách khoa trương.
“Trên thế giới này còn ai đẹp hơn em nữa chứ…! Vợ của anh thật là xinh đẹp”
Dứt lời anh kéo cô lại gần, định cúi đầu xuống hôn lên môi cô.Thì đúng lúc này Dung Âm chợt ngăn anh lại.
Gương mặt cô bỗng chốc ngại ngùng liếc về phía sau.
“Anh giữ ý tứ lại đi, bên trong còn có người nữa đấy!”
Vũ Hoàng Long nghe vậy liền đưa mắt nhìn phía sau.
Những thợ trang điểm cũng đang nhìn về hai người cười tủm tỉm.
Vậy mà Vũ Hoàng Long lại không ngại,anh cứ quyết ôm lấy cô cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại có chút vị son của cô. Ánh mắt chứa chan tình cảm.
Quả nhiên Dung Âm làm sao chống nổi sự hấp dẫn của anh,sau một lúc cô cũng đắm chìm nụ hôn của anh.
Cho đến khi lại có người bước vào thì hai người mới chợt buông nhau ra.
“Chị ơi!”
Hai cô gái mang theo một giọng nói ngọt ngào cùng bước vào đã vang tiếng nói lên.
Dung Âm và Vũ Hoàng Long ngay lập tức giật mình buông nhau ra.
Anh nhìn cô mỉm cười, cô thì lại xấu hổ quay mặt đi.
Sau khi bình tĩnh lại,Dung Âm mới chợt ngước lên nhìn ra ngoài cửa.
Hai cô gái đều mang dáng vẻ của vị tiểu thư này không khác là cô, chính là hai người em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Một người là Đường Giai Du, còn lại là cô em út Đường Quản Văn.
Vũ Hoàng Long nhìn thấy vậy, cũng đành nhường cô cho hai cô em vợ này, rồi sau đó anh từ từ đi ra.Nhưng cho đến khi anh vừa ra đến cửa, điện thoại của anh bất chợt reo lên.
Anh nhìn vào màn hình, đôi mày anh chợt nhíu chặt lại.Hai tay siết chặt chiếc điện thoại,ánh mắt tràn đầy giá lạnh liền rời khỏi.
“Chị ơi! Hôm nay chị đẹp lắm… Rất giống ngôi sao điện ảnh.” Quản Văn là người bước đến đầu tiên,xoay Dung Âm một vòng rồi cất tiếng tán dương.
Nghe xong,Dung Âm liền đưa tay ngắt lấy mùi của Quản Văn.
“Từ bao giờ miệng lưỡi em lại ngọt như thế hả”.
“Hức… Suốt ngày làm công tác xã hội, ăn nói cũng phải có phần dẻo miệng hơn trước rồi chị” Giai Du bên cạnh nói với dáng vẻ chăm chọc.
Dung Âm kinh ngạc.
“Em làm công tác xã hội sao?” Cô nhìn Quản Văn hỏi.
Nét mặt Quản Văn bỗng chốc hiện lên sự sợ hãi, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài.Cảm thấy không có ai có thể nghe được câu chuyện của cô, trong lòng có chút yên tâm.
Một giây sau Quản Văn liếc mắt nhìn Giai Du, chợt nghiến răng.
“Em đã nói là không được nói chuyện này ở đây mà… Nếu ba biết rồi sao?”
Ánh mắt Giai Du liền tỏ vẻ không quan tâm.
“Có liên quan đến chị sao? Em làm gì, thì em tự biết”
Từ trước đến giờ, nếu Hướng Vãn là người khó chịu nhất nhà, thì Giai Du chính là một người lạnh lùng nhất.Cô ít nói, cũng không hề quan tâm đến mọi người trong nhà đình.
Thái độ của Giai Du như vậy,Dung Âm có thể hiểu.Trong nhà này không những ba và người mẹ kế của cô, thì cô em gái Giai Du này cũng luôn tỏ thái độ chán ghét Quản Văn.Chỉ vì năm xưa Quản Văn đã sơ ý lạc mất đứa con gái út trong nhà,cho nên sự đối xử gia đình đối với Quản Văn như một người con thừa thãi, có cũng được mà không cũng không ảnh hưởng gì.
Cô cũng chẳng biết đến bao giờ Quản Văn mới nhận được thứ tình cảm mà được cho là tình thân của gia đình.
Một lúc sau, Quản Văn mới chợt nhớ ra một chuyện liền nói với Dung Âm.
“Chị! Hôm nay có gia đình họ Trương đến đây, có vị thiên kim của nhà đó đến đây xem mắt anh Minh Vũ.Chị Gia Tuệ có đến đây không?”
Dung Âm ngẩn người.
“Có chuyện đó nữa sao?”
Có lẽ vì biết trước chuyện này cho nên con bé Gia Tuệ đó đã không muốn đến đây.Lúc này cô mới chợt nhớ đến dáng vẻ của em ấy khi đó nói chuyện với cô rất kì lạ.
Dung Âm ngước mắt nhìn Giai Du,ánh mắt nảy sinh nghi ngờ.
“Rốt cuộc mẹ của em đã nói gì có phải không?”
Cô biết… Ngoài Đường Giai Du ra thì không ai có thể biết rõ được nhà họ Đường này đang suy nghĩ chuyện gì.Rất có thể hôm nay cũng không đơn giản là buổi sinh nhật của cô.
Đường Giai Du nhìn Dung Âm, một lúc sau gật đầu.
“Thật ra chuyện này em cũng không rõ.Nhưng đây cũng không hẳn là quyết định của ba và mẹ.Em nghe nói là anh Minh Vũ đồng ý,anh ấy đồng ý xem mắt vị tiểu thư đó…”
“Sao chứ?”
Dung Âm có chút sững sờ.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.Hai đứa đó đang làm chuyện gì vậy?
Đường Giai Du không nói gì nữa.Lúc này cô liên tục nhìn vào điện thoại với tâm trạng hết sức lo lắng.
*****
Gần đến giờ buổi tiệc sắp bắt đầu.Nhưng Dung Âm không biết Vũ Hoàng Long đang ở đâu.Cho nên cô nhân cơ hội vừa đi tìm anh, cũng đồng thời về lại phòng sách lấy một chút đồ.
Nhưng không ngờ mới vừa đi đến cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của anh và một người khác.
“Ngày hôm nay xem như tôi đã thua cậu.Dung Âm,đứa con gái này của tôi… Là tôi mắc nợ con bé, nếu như Dung Âm đã quá yêu cậu, vậy thì tôi cũng phải nên ủng hộ mà chấp nhận…”
Đó là giọng nói của ba cô.
Dung Âm nhẹ nhàng nhìn vào cánh cửa khép hờ.Bên trong có thể lại là một cuộc nói chuyện giữa anh và ba của cô,nhưng cũng liên quan đến cô.
Gương mặt Vũ Hoàng Long hiện lên sự hạnh phúc ngập tràn đối với người con gái của ông.Anh nhìn ông mỉm cười.
“Chuyện năm xưa…Đúng thật là ông có lỗi với gia đình tôi.Nhưng đối với Dung Âm, thì chính tôi là người có lỗi với cô ấy”.
Đường Cố Phong nghe xong khẽ trầm mặc, một lúc sau ông nhìn anh cất tiếng nói.
“Chuyện của ba cậu, quả thật tôi khi đó không còn cách nào khác… Nếu tôi giúp ông ấy, thì hậu quả còn rất nghiêm trọng.”
Năm xưa hai gia đình nhà họ Đường và họ Vũ vốn là bạn tốt của nhau.Chuyện làm ăn cũng rất thuận lợi,cho đến khi người thứ ba xuất hiện.Ba của Vũ Hoàng Long vì tin người đó,cho nên đã dồn hết tất cả tài sản vào một công ty được xem là một công ty trá hình.Sau một thời gian, cảnh sát bắt đầu vào cuộc và phát hiện người bạn của ba Vũ Hoàng Long, thật chất trước đó đã tham nhũng một số tiền rất lớn và đã kéo cả gia đình của anh xuống nước.Khi đó ba anh thì bị cảnh sát bắt,gia đình thì bị tịch thu hết tất cả tài sản.
Mọi chuyện cứ tưởng dừng lại, thì bỗng một hôm anh nghe được cuộc nói chuyện với mẹ và Đường Cố Phong.Khi đó Vũ Hoàng Tinh bị bệnh tim rất nặng cần tiền để phẫu thuật.Cho nên bà trước đó đã đến nhờ mẹ của Dung Âm cho mượn một số tiền.Nhưng không ngờ Đường Cố Phong lại biết chuyện và đến gặp mẹ của anh.Ông ấy đề nghị bà bán căn nhà đang ở và số cổ phần mà bà đang nắm giữ trong tập đoàn Đường Thị và yêu cầu anh không được đến gần Dung Âm.
Vốn năm đó ba của Vũ Hoàng Long có cổ phần trong tập đoàn nhà họ Đường, nhưng cho đến khi tai họa ập đến.Ông nhanh trí chuyển giao tài sản cho vợ của mình,khi đó ông còn làm đơn ly hôn để tránh gia đình vì ông mà bị liên lụy.
Mặc dù khi đó mẹ không đồng ý, nhưng bà cũng phải nhắm chặt mắt nhận số tiền đó chỉ vì muốn cứu mạng sống của Vũ Hoàng Tinh.
Thật ra nhà họ Đường cũng không hẳn có lỗi với gia đình của anh.Chỉ có điều anh căm phẫn ông ấy,khi thấy gia đình anh rơi vào hoàng cảnh như vậy.Ông ta lại nhân cơ hội đập gia đình xuống thêm một lần nữa.
Anh biết Đường Cố Phong cũng chỉ vì sợ cơ nghiệp của mình bị liên lụy,cho nên cũng không cách nào khác.
Nhưng luôn có một chuyện khiến anh ta khó hiểu đến tận bây giờ.
Vũ Hoàng Long đưa mắt nhìn ông, nghiêm túc hỏi.
“Vậy tại sao ông ngăn cản tôi và Dung Âm”.
“Vì tôi không tin cậu” Đường Cố Phong không suy nghĩ mà trả lời rất thẳng thắn.
Đường Cố Phong đưa tay nhịp trên bàn.
“Tôi không nghĩ cậu quay về đây chỉ gày dựng lại sự nghiệp của nhà họ Vũ và thật sự muốn cưới con gái của tôi… Nếu như năm đó cậu yêu Dung Âm thì không thể nào đã biết con bé đụng chết em gái của cậu, thì cho cảnh sát đến bắt con gái tôi đi”
Cả người Vũ Hoàng Long hoàn toàn bất lực,ánh mắt hiện lên sự ân hận mà trước nay anh chưa từng bộc lộ.
“Phải… Tôi khi đó quả thật quá tàn nhẫn… Đã đẩy cô ấy vào tù…”