Sự Trả Thù Ngục Tù - Kim Yu - Chương 101: Một Chút Tưởng Tượng Về Chị Dâu
“Em không thích chị sao Tiểu Tinh,cho dù em có không thích hay phản đối thì chị bây giờ cũng đã là chị dâu của em rồi!”
Vũ Hoàng Tinh thoáng chốc bất ngờ trước sự thay đổi của cô,ánh mắt lúc này vô tình rơi xuống đôi chân trắng tuyết không một chút trầy xước nào cả của một người được xem là chị dâu của anh.
Hôm nay Dung Âm mặc một chiếc váy màu trắng có chút ngắn,cho nên khi cô vắt chéo chân vô tình để lộ đôi chân vừa thẳng vừa xinh đẹp của mình.Chỉ mới hôm trước vẻ mặt gợi tình của cô đã làm cho cậu phải điêu đứng hồn vía bay loạn xạ khắp nơi.Anh chị đi chơi mấy ngày, nói cậu không nhớ họ thì cũng không đúng, nhưng thật ra mấy ngày qua trong đầu cậu đều xuất hiện những hình ảnh gương mặt xinh đẹp của cô khi nằm dưới thân của anh ấy vào tối hôm đó.
Cậu cũng quen biết về Đường Dung Âm, nhưng cậu cũng không nghĩ đến giờ phút này trái tim cậu lại run rẩy trước mặt cô như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu hiểu cảm giác này, hiểu rõ rất nhiều.
So với anh trai thì cậu đã sớm cùng với phụ nữ lên giường vào năm chỉ mới mười bảy tuổi.Cảm giác muốn chinh phục một người con gái cũng giống như bây giờ.
Cậu thừa nhận chị dâu rất đẹp.Chị có gì đó rất cuốn hút,cho nên cậu mới biết vì sao anh trai cho dù có chết cũng muốn lấy cô về làm vợ.
Mặc dù cậu rất hận cô, thậm chí ghét cô chỉ muốn cô chết đi.Nhưng cậu lại không thể cưỡng lại sự ham mê sắc đẹp của cô trong chính tâm hồn của cậu.
Vũ Hoàng Tinh hừ lạnh, cất tiếng nói nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào gương mặt của Dung Âm, vì cậu sợ cô sẽ thấy gương mặt lo lắng của cậu vào lúc này.
“Chẳng phải câu trả lời chị đã biết rồi sao… Chị còn hỏi tôi làm gì.Mặc dù chị là vợ của anh tôi, chưa chắc sẽ quản giáo được tôi”.
Nghe xong Dung Âm liền nhún vai khẽ cười.
“Em làm sao vậy…? Chị có nói sẽ dạy dỗ em sao…?”
“Tôi…” Nét mặt Vũ Hoàng Tinh bọng chốc khựng lại,trong lòng quả thật hơi khó chịu.
Chẳng lẽ cô không biết danh phận của mình bây giờ là gì sao? Không muốn quan tâm người em chồng này đúng không?
Một lúc sau,Dung Âm suy nghĩ rất kỹ,sau đó hít thở sâu một hơi nhìn thẳng Vũ Hoàng Tinh, nhẹ nhàng buông ra một câu.
“Khi không có Vũ Hoàng Long ở đây, cậu muốn đối xử với tôi sao cũng được…Nhưng tôi xin cậu hãy đối xử với tôi bình thường khi có mặt anh ấy.Đừng để anh ấy bận tâm vì hai chúng ta”.
Cô khẽ chấp tay lai như van xin:
“Cũng vì tôi mà khiến hai anh em cậu bất hòa, tôi thành thật xin lỗi”.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Vũ Hoàng Tinh cũng là người khá thông mình như anh trai của mình.Khi anh nghe tin cả hai đã về nước với thời gian đi chơi ít ỏi đó, đã khiến anh hiện lên những suy nghĩ không tốt,cộng thêm biểu hiện của Dung Âm từ nãy đến giờ cũng đủ để anh nghi ngờ nhất định đã có chuyện xảy ra nên cả hai mới về sớm như vậy.
Dung Âm mím chặt môi, không hề do dự liền trả lời.
“Chúng tôi đã gặp, một tai nạn và anh ấy đã bị thương”.
“Cái gì…?”Vũ Hoàng Tinh sững sốt, cả người chợt rung lên.
Vũ Hoàng Tinh rất yêu quý Vũ Hoàng Long hơn bất cứ người nào trên đời, cậu có thể vì anh trai của mình rời xa người con gái mà cậu yêu, cậu cũng có thể vì anh ấy mà từ bỏ ước mơ, học ngành nghề mà anh ấy đã lựa chọn.Mặc dù cậu vẫn còn rất giận Vũ Hoàng Long vì chuyện đã cưới người phụ nữ này về làm vợ, nhưng trong thâm tâm cậu không lúc nào mà không quan tâm anh ấy.Đối với cậu, có được một người anh trai như anh ấy, thì đó đều trên cả tuyệt vời.
“Tại sao…? Tại sao anh ấy lại bị như vậy… Rốt cuộc chị đã làm gì?”
Dung Âm chợt rùng mình.
Dáng vẻ của Vũ Hoàng Tinh lúc tức giận thật sự rất giống Vũ Hoàng Long, cả hai người đều có một ánh mắt rất đáng sợ.Mỗi lần như vậy, cô đều cố gắng làm đủ mọi cách để cho Vũ Hoàng Long bớt giận, vì mỗi lần anh giận lên thì người bị tổn thương chỉ có một mình cô mà thôi.
Nhưng bây giờ người đứng trước mặt cô lại là Vũ Hoàng Tinh, cô phải làm gì đây?
Vậy mà khi cô còn chưa kịp nói thêm điều gì, thì lúc này đây trên đầu bỗng vang lên một giọng cười đi kèm với một câu nói hết sức mỉa mai.
“Thiết nghĩ vụ tai nạn đó có phải do người phụ nữ như chị sắp đặt không…? Chị đã từng lên kế hoạch trả thù anh trai tôi thì biết đâu cũng sẽ là người đứng sau vụ này”.
Dung Âm ngước mắt lên nhìn Vũ Hoàng Tinh, lời nói của cậu ta như một con dao ghim vào trái tim của cô.Chẳng lẽ bề ngoài cô là người phụ nữ như vậy sao?
Vũ Hoàng Tinh khẽ nhếch môi cười lạnh, từng bước đi đến trước mặt cô.Rồi cúi người xuống hai tay để trụ hai bên ghế sofa,giam giữ Dung Âm một chỗ,ánh mắt đen tối nhìn vào mắt cô, nghiến răng nói.
“Kế hoạch của chị, làm sao quá được mắt của tôi…Anh Hoàng Long có nói cho chị biết,tôi là một tay chuyên nghiệp chuyên hack máy tính của người khác không?”
Dung Âm sững người.Hai mắt mở to nhìn cậu ta.
“Ý cậu là…?”
Vũ Hoàng Tinh bật cười.
“Tại sao những người phụ nữ như các người lại thích viết nhật ký trên máy tính nhỉ… Tưởng đâu Đại Tiểu Thư Đường Gia thông mình lắm, nào ngờ chỉ là một người phụ nữ ngốc nghếch.Chuyện của chị muốn trả thù anh tôi như thế nào, tôi đều có bằng chứng hết rồi, chị muốn tôi đưa cho anh ấy xem không?”
Tim Dung Âm đập thình thịch lên một tiếng, cả người cô chợt khựng lại,vẻ sợ hãi trong lòng cũng vì câu nói cuối cùng của cậu ta cũng theo đó mà biến mất.
Vũ Hoàng Tinh muốn vạch trần chuyện của cô cho Vũ Hoàng Long nghe sao?
Chẳng phải anh đã biết hết và vạch trần cô ngay tại hôm đám cưới rồi…Bây giờ cái tên này muốn uy hiếp cô chuyện này, có phải ngu ngốc quá rồi không?
“Cậu chắc chứ… Muốn nói chuyện này với anh ấy sao?”Dung Âm không hề câu nệ, rướn người đến gần Vũ Hoàng Tinh một chút, nét mặt tỏ vẻ ngây thơ nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta.
Một lần nữa Vũ Hoàng Tinh lại bị vẻ đẹp của người chị dâu này hớp hồn,anh cũng không biết phải diễn tả như thế nào.Nhưng giờ đây mùi hương trên người của cô tỏa ra khiến hơi thở của anh có chút dồn dập.
Người phụ nữ chết tiệt này chắc chắn đã quyến rũ anh trai của cậu bằng cách này.Nhìn vào vẻ mặt của cô vào lúc này, cậu không tin là không ai động lòng được.
Vài giây sau, với sức lực không chịu nổi cuối cùng Vũ Hoàng Tinh đã đứng thẳng người dậy vội quay đầu đi.Giọng điệu có chút run rẩy.
“Chị đừng thách thức tôi…Những gì tôi nói là sẽ làm”
Nếu như Vũ Hoàng Tinh mà quay đầu lại nhìn cô vào lúc này chắc chắn cậu sẽ tức điên lên cho xem.Bởi vì lúc này đây nét mặt Dung Âm tỏ vẻ khoái trí, thậm chí sung sướng muốn cười thật lớn.Cười vào mặt Vũ Hoàng Tinh.
Thấy em chồng cứ giữ vững lập trường như vậy, cô cũng chẳng thể nở lòng nào làm cho cậu ấy thất vọng.
Vũ Hoàng Tinh cảm thấy người mình nóng ran, cậu biết bây giờ gương mặt cậu đã đỏ ửng,anh không dám quay đầu nhìn cô,cậu sợ người phụ nữ này lại hiểu lầm.
Khi cậu còn đang do dự có nên chạy về phòng tắm một lát không, thì đột nhiên cánh tay cậu trở nên ấm áp, dường như đang được ai nắm lấy.
“Hoàng Tinh! Em trai dễ thương của chị đừng nói chuyện này với chồng của chị mà,anh ấy mà biết chắc chắn sẽ phạt cả chị và em luôn đấy”.
Vũ Hoàng Tinh rùng mình, giọng điệu vừa ngọt ngào lại còn nũng nịu này của cô, cậu chưa bao giờ được nghe.Nhưng cô nói vậy là có ý gì?
Còn cánh tay cậu, tại sao lại run rẩy như vậy…? Cậu cũng đâu phải lần đầu được con gái kéo tay đâu, trái tim cũng đập liên hồi khi nghe giọng nói vừa rồi của cô.
Cậu bị làm sao vậy?
Đừng nói cậu đã để ý người phụ nữ này rồi…!
Không được… Không thể nào.
Cho dù có chối bỏ thì Dung Âm cũng là vợ của anh trai của cậu.Những mộng tưởng về cô mấy ngày hôm nay chỉ là sự hận thù trong lòng cậu, không phải là nhớ nhung… Không phải như vậy
“Chị buông tay tôi ra… Buông ra mau”Vũ Hoàng Tinh trong lòng sợ hãi, vội vàng vung mạnh tay khiến Dung Âm không kịp phản xạ liền chới với vô tình ngã mạnh xuống dưới đất.
“A…”
Khi Vũ Hoàng Tinh định rời khỏi, tiếng hét của Dung Âm đã kéo anh quay trở lại.
Vũ Hoàng Tinh quay người lại.Đập vào mắt anh chính là cả người Dung Âm đã ngã xuống đất,tay cô lại một lần nữa ôm bụng chỗ vị trí khi cậu chọi trái banh vào người cô.Cậu thất kinh,khi nhìn thấy chỗ đó đang chảy máu.
“Chị…!” Vũ Hoàng Tinh không suy nghĩ vội vàng bước đến đỡ cô lên ” Chị cũng bị thương sao?”
Nét mặt Dung Âm tỏ ra đau đớn, thật ra cô cũng bị thương thậm chí là bị trước cả Vũ Hoàng Long.Khi đó cô bất tỉnh nên cũng chẳng biết vì sao mình bị thương.Nhưng nó cũng khá nhẹ, nên cô cũng không muốn nói cho Vũ Hoàng Long biết.Vậy mà hôm nay trở về lại bị em trai của anh tấn công đến nỗi vết thương cũng chịu không nổi mà tái phát lại.
Đúng là anh em nhà này chỉ giỏi là ức hiếp cô.
Nét mặt Vũ Hoàng Tinh tái mét,anh nhanh chóng bế Dung Âm lên ngay sau đó chạy nhanh về phòng của anh chị mình, vẫn không quên cất tiếng với Kỳ Hân gọi bác sĩ gia đình đến đây.
*****
Khi Vũ Hoàng Long về đến nhà, bầu trời cũng đã sụp tối.Anh vừa mở cửa ra,trong phòng không một bóng người,ánh sáng cũng chẳng có, cả phòng khách đều ngập tràn trong bóng tối.Vậy mà chiếc mũi thính của anh, lại ngửi được mùi thuốc khử sát trùng bay lơ lửng khắp nơi.
Vũ Hoàng Long chợt nhíu mày.
Ngoài anh ra,trong nhà còn ai bị thương nữa sao?
Nghĩ rồi,anh lại chợt giật mình.Không lẽ đó là Dung Âm hoặc có thể là Vũ Hoàng Tinh.
Lúc này anh bỏ hết tất cả,nhanh chóng tiến lại cầu thang đi thẳng lên phòng của mình.
Vừa đến gần cửa phòng, Vũ Hoàng Long chợt nghe tiếng nói bên trong.
“Vết thương không sao rồi, nhưng đừng đụng nước.Để nó chảy máu một lần nữa, sẽ nhiễm trùng đấy!”
Bên trong phòng còn có Vũ Hoàng Tinh và Kỳ Hân.
Vũ Hoàng Tinh nghe xong, nét mặt mừng rỡ vội cúi đầu với bác sĩ.
“Cảm ơn… Cảm ơn bác sĩ Giang đã đến đây khám cho chị ấy”.
“Hoàng Tinh! Cậu lại khách xáo, tôi là bác sĩ của gia đình cậu,đương nhiên tôi sẽ đến đây bất cứ lúc nào mà gia đình cậu cần”Bác sĩ Giang đứng lên vỗ vai Vũ Hoàng Tinh cười nói.
Bác sĩ Giang này có tuổi nghề rất cao.Là bác sĩ cũng như bạn của bố Vũ Hoàng Long, ông được mọi người tin cậy khi khám sức khỏe cho mọi người trong nhà.Ai cũng xem ông như người thân trong gia đình.
Ông nói chuyện với Vũ Hoàng Tinh xong liền quay lại nhìn Dung Âm.Nét mặt có chút xót xa cho cô.
“Thể trạng sức khỏe của cháu rất yếu,đừng làm việc gì quá sức…Còn nữa, hãy cẩn thận đừng để vết thương này để lại sẹo”
Dung Âm mỉm cười khẽ gật đầu.
“Dạ vâng!”
Vũ Hoàng Tinh siết chặt tay lại,anh ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Giang đưa ra một lời thỉnh cầu.
“Chuyện này… Cháu mong anh Hoàng Long sẽ không biết,anh ấy rất yêu chị, nếu để anh ấy biết chắc chắn anh ấy sẽ lo”.
“Em mà biết lo sao…”
Giọng nói khá nghiêm nghị vang lên, làm cho tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi vội hướng mắt nhìn ra cửa.