Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm - Ash_knight17 - Chương 83
Một bản nhạc nhẹ nhàng đã bắt đầu vang lên trong phòng khiêu vũ, giờ đây nó tràn ra khỏi phòng, tỏa khắp các hành lang và cả bên ngoài dinh thự nhà Moriarty.
“Tôi xin lỗi vì đã trì hoãn công việc của cô, Genevieve.” Noah xin lỗi, anh ấy không chú ý đến câu thứ hai của Vincent. “Đừng lo cho tôi, tôi cũng phải trò chuyện với vài vị khách.”
Eve không biết mình có nên cảm thấy tồi tệ bởi Noah không hiểu ý của Vincent không nữa. Cô gật đầu:
“Không sao đâu, tôi cũng đang định tìm cô Allie trong phòng khiêu vũ.” Sau đó cô quay lại nhìn Vincent. Sự thích thú hiện rõ trong mắt anh. “Tôi có thể hỏi cô Allie đang ở đâu không?”
“Cô chỉ việc hỏi thôi, cô Barlow à.” Vincent nói rồi trả lời câu hỏi của cô. “Con bé đang ở trong phòng của mình. Lên cánh phía Tây, đi theo hành lang ngắn nhất, cô sẽ tìm thấy nó.”
Cô cúi chào hai người đàn ông, cảm nhận được ánh mắt của họ. Vincent chuyển tầm mắt sang đôi giày của cô, anh nói:
“Có vẻ như cô Barlow đang lo lắng, cũng dễ hiểu thôi.”
Cả Eve và Noah đều khó hiểu nhìn Vincent. Trong hai người, Eve tò mò hơn. Cậu chủ của cô nói:
“Khi con chuột hamster chơi bản nhạc đó, người ta sẽ đánh giá kỹ năng của cô dựa trên cách mà con bé chơi. Nhưng cô không cần lo chuyện mình sẽ bị mất việc đâu.”
“Cảm ơn cậu, cậu chủ Vincent.” Eve trả lời rồi cúi đầu một lần nữa. Cô vội bước khỏi đó, nhưng vẫn cẩn thận giữ phần váy phía trước của mình.
Eve hy vọng ma cà rồng sẽ không nói điều gì kỳ lạ với Noah. Cô leo lên cầu thang dài rộng rồi biến mất.
Không xa nơi hai người đàn ông và Eve vừa đứng vài giây trước, Marceline cũng bước vào hành lang dài rộng. Cô gái ma cà rồng mặc một chiếc váy màu đỏ tía có xẻ phía trước để tôn lên sự tinh tế của chiếc váy. Đó là một chiếc váy trễ vai với tay áo dài.
Cô gái ma cà rồng ngẩng cao đầu bước đi, mọi người nhanh chóng nhường đường để không cản trở cô ta.
Marceline rẽ ngôi giữa, vén tóc sang hai bên tai. Phần tóc sau của cô ta được búi phồng cao, còn phần tóc gần gáy được uốn xoăn và xõa trên vai. Đuôi mắt của cô ta trông sẫm màu hơn, đôi môi ửng hồng. Là con gái của nhà Moriarty, những vị khách được mời đều biết cô ta. Họ chào đón và khen ngợi cô ta:
“Trông cô thật xinh đẹp, thưa cô Marceline.”
“Màu váy này rất hợp với cô, ngoài cô ra, không ai có thể mặc đẹp được.”
“Thưa cô, lát nữa tôi có thể khiêu vũ với cô không?”
Marceline chỉ mỉm cười trước lời nói của họ, bước đi chậm rãi như thể sợ ngã trong khi sự thật, cô ta muốn mọi người biết rằng cô ta đang ở đây.
Cô ta nghe thấy vài vị khách nữ thì thầm với nhau:
“Đó có phải là chiếc vòng cổ nổi tiếng của cửa hàng trang sức ông Collins không? Hẳn phải đắt lắm, chúng ta chẳng mua nổi đâu.” Một người phụ nữ nói, người khác trả lời:
“Đương nhiên rồi! Nhìn nó lấp lánh, tỏa sáng thế nào đi. Quả là phù hợp với một người phụ nữ như cô Marceline.”
Khi Marceline duyên dáng di chuyển trên sàn, ánh mắt cô ta chuyển sang người đứng cạnh anh trai mình. Đây chẳng phải là người đã đưa cô gia sư của họ đến dinh thự sao?
Cô ta chưa đến chỗ anh trai mình thì một ma cà rồng bước tới trước mặt, chặn đường cô ta. Hắn cúi thấp đầu, hỏi cô ta:
“Thưa cô Marceline, tôi có thể có vinh dự được khiêu vũ với cô chứ?”
Marceline cảm thấy như có người dẫm lên dây thần kinh của mình vậy. Nếu ở đây không có nhiều khách, cô ta sẽ trừng mắt với hắn. Cô ta nhìn người đàn ông, nhớ ra mình đã gặp hắn đã gặp ở một buổi vũ hội cách đây không lâu. Cô ta nở nụ cười nhẹ, nói:
“Năm phút sau anh hãy hỏi tôi được không? Tôi sẽ cân nhắc chuyện này.”
Ma cà rồng bối rối nhưng vẫn gật đầu:
“Tôi sẽ làm vậy, thưa cô.”
“Tôi sẽ đợi.” Marceline mỉm cười đáp lại và đi ngang qua hắn.
Khi Marceline đến nơi anh trai và người đàn ông tóc đen đang đứng, cô ta cúi chào lịch sự với cả hai người. Cô ta chào anh trai trước:
“Chào buổi tối, anh Vince. Anh có biết cha ở đâu không? Ông Robertson đang tìm ông ấy. Em định hỏi Alfie nhưng cũng không tìm được anh ấy.”
“Chào buổi tối, em gái.” Vincent biết rõ lý do cô ta đến đây. Anh nheo mắt, thâm ý hỏi cô ta. “Em đã tìm ông ấy trong phòng làm việc chưa?”
“Hình như chưa.” Marceline khẽ trả lời, cô ta quay lại nhìn Công tước và nói. “Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây. Marceline Moriarty.”
“Nhìn thấy thì đúng hơn.” Vincent thì thầm trong hơi thở, anh quay lại lấy ly rượu trên khay của một người hầu bưng ngang qua.
Noah cúi chào, Marceline đưa tay phía trước. Công tước nắm lấy tay cô ta và hôn vào mu bàn tay cô ta. Anh ấy chào cô ta:
“Rất vui được gặp cô, thưa cô Marceline. Tôi là Noah Sullivan, Công tước Woodlock đương nhiệm.”
“Ồ ra anh là Công tước mới! Tôi rất vui vì anh đã nhận lời mời của chúng tôi. Anh thích buổi vũ hội này chứ?” Marceline hỏi với nụ cười ngọt ngào trên môi. Cô gái ma cà rồng không hề nản lòng sau khi nghe tên thị trấn.
“Đến hiện tại thì tôi vẫn rất thích, cảm ơn cô.” Noah lịch sự đáp. “Một dinh thự đáng yêu, lối trang trí hoàn hảo.”
“Cảm ơn, Công tước Noah.” Nhận được lời khen, Marceline rũ mắt rồi ngước lên nhìn người đàn ông, cô ta nói. “Tôi đã nhớ ông Jenkins nổi tiếng đấy, tôi muốn mọi người sẽ mãi ghi nhớ buổi vũ hội này.”
“Em gái tội nghiệp, rồi một ngày kia, em sẽ kết hôn và sẽ không thể ở đây để xem ông Jenkins trang trí dinh thự nữa.” Vincent vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu.
Nếu là vào lúc khác, có thể Marceline sẽ vặn lại rằng cô ta sẽ chẳng đi đâu cả, nhưng vì có Công tước trước mặt, cô ta quyết định thỏa hiệp.
“Đúng vậy, anh trai, nhưng em nghĩ sẽ không có người đàn ông nào chiếm được trái tim em đâu. Em tự hỏi liệu có chàng trai nào dành cho em một tình cảm nghiêm túc và nhiệt tình không.” Vẻ ngoài của Marceline có vẻ đoan trang, như thể cô ấy cần được cứu khỏi thế giới khắc nghiệt này. Cô ta hỏi Công tước. “Còn anh thì sao, Công tước Noah? Tối nay anh đã tìm được ai xứng với mình chưa?”
“Tôi không chắc nữa.” Noah trả lời, và Marceline mỉm cười. “Cô là một cô gái đáng yêu, tôi tin là bất kỳ chàng trai độc thân nào cũng muốn nắm giữ trái tim cô.”
Marceline bị thu hút bởi sự hiện diện của Công tước. Cô ta cố gắng bắt chuyện với anh ấy, nhưng khi đang nói nửa chừng..
“.. những khu vườn rất đáng ngắm đấy, và anh sẽ thích trang trí của vũ hội cho mà xem.” Ma cà rồng từng mời cô ta lại bên cạnh cô ta và cúi đầu. Hắn nói:
“Thưa cô Marceline, bây giờ tôi có thể khiêu vũ với cô không?”
Marceline nở một nụ cười lịch sự với người đàn ông và hỏi: “Một lúc nữa được không? Tôi đang bận nói chuyện với anh trai và quý ông đây.”
“Anh có thể đưa cô ấy đi khiêu vũ.” Vincent thờ ơ.
Thấy Noah dường như không quan tâm đến việc mình sẽ rời xa anh ấy, sẵn sàng bảo cô ta khiêu vũ với ma cà rồng kia, cô ta nói với người đàn ông đến hỏi cô:
“Tôi đang định dẫn Công tước đi xem phòng khiêu vũ. Hy vọng anh không phiền.” Marceline bẽn lẽn đặt tay lên cánh tay của Noah và nói. “Để tôi chỉ cho anh vài điều của buổi vũ hội” Rồi cô ta dẫn anh ấy rời khỏi đó. Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nói với anh ấy: “Đôi khi tôi không biết làm cách nào để từ chối đàn ông mà không làm họ tổn thương. Cảm ơn anh đã đi cùng tôi.”
Rời xa tiếng nhạc tràn ngập tầng trệt của dinh thự và những vị khách đang tham dự vũ hội, viền sau chiếc váy màu xanh nhạt của Eve quét ngang tầng một ở cánh phía Tây.
Cô nhận thấy một cô hầu gái trông khá lo lắng, siết chặt tay đi về hướng ngược lại. Người hầu có vẻ đang vội.
Khi đến gần, Eve hỏi người hầu:
“Phòng của cô Allie là phòng nào thế? Tôi đang tìm cô bé.”
Người hầu thoáng giật mình vì không ngờ người phụ nữ trẻ đẹp này lại nói chuyện với cô ấy. Nhưng nhìn kỹ hơn, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra đó là cô gia sư.
“Ừm, cô Allie không có trong phòng, cô Barlow. Tôi đã tìm cô ấy suốt năm phút rồi.” Người hầu lo lắng nói, không phải vì Allie mất tích mà vì lẽ ra cô bé phải có mặt tại vũ hội cùng với những thành viên còn lại của nhà Moriarty.
Eve cau mày, tự hỏi cô bé có thể đi đâu.
“Cô đã kiểm tra phòng piano chưa?”
Người hầu gật đầu:
“Rồi thưa cô, nhưng cô bé không có ở đó.”