Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL) - Chương 1074 Cung Vô Địch nhíu chặt mày.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1074 Cung Vô Địch nhíu chặt mày.
Bên trong thị trấn Thiểm Châu.
Một chiếc xe LandRover thân dài màu đen đang chạy nhanh với tốc độ cao trong màn đêm.
Người phụ nữ lái xe không phải là người khác, đúng là Cung Nghê Thường đi theo phụ thân chạy trốn khỏi đảo Nguyệt Lượng.
Mà Cung Vô Địch và một người đàn ông được một chiếc áo hắc bào màu đen bao trùm khắp cơ thể ngồi ở phía sau.
“Xin hỏi, rốt cuộc cậu muốn dẫn chúng tôi đến nơi nào?”
Cung Vô Địch nhíu chặt mày.
Từ khi trốn khỏi đảo Nguyệt Lượng, người mặc đồ đen bên cạnh đã dẫn hai cha con bọn họ đi rất nhiều vòng, cuối cùng đi đến khu vực Thiểm Châu.
Trong lúc đó người này chẳng nói gì cả, chỉ nói hai cha con bọn họ kiên nhẫn làm theo là được.
Vốn dĩ Cung Vô Địch muốn dẫn con gái rời đi, dù sao bọn họ đã thoát thân khỏi bàn tay của Lý Trạch Vũ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng ông ta đã được chứng kiến thân của người người mặc đồ đen này, thực lực ngang bằng với hòa thượng Nhất Trinh ở trên chùa, ông ta không cho rằng mình và con gái có thể chạy thoát khỏi tay của đối phương.
“Rất nhanh các người sẽ biết thôi, không cần vội vàng.”
Người mặc đồ đen tiếp tục bảo bọn họ yên tâm.
Nghe vậy, Cung Vô Địch chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng nhưng cũng không dám lơi lỏng cảnh giác.
Cung Nghê Thường lái xe không nói lời nào, đôi mắt giống như đang suy tư gì đó.
Đến bây giờ bọn họ vẫn đoán không ra người mặc đồ đen là người của thế lực phương nào, vì sao lại tình nguyện đắc tội Lý Trạch Vũ cũng muốn cứu hai cha con bọn họ đi?
Hơn nữa, mục đích của đối phương là gì?
Chẳng lẽ là vì Cốt Cầm?
Cung Nghê Thường cảm thấy khả năng này không quá lớn, dù sao Brandy cảm thấy Cốt Cầm rất quan trọng, nhất định sẽ không dễ dàng nói cho những người khác biết.
Dựa theo hướng dẫn chỉ đường, chiếc LandRover chạy nhanh trên đường quốc lộ về thủ đô mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở cửa viện của một ngôi nhà nông hẻo lánh.
“Xuống xe đi.”
Người mặc đồ đen mở cửa xe trước.
Cung Vô Địch và con gái nhìn nhau, hai người nảy sinh cảnh giác.
Ba người đang bước vào tiểu viện đèn điện sáng trưng.
Giờ phút này, một người đàn ông phương Tây đầu tóc bạc phơ, trên gương mặt lại không có quá nhiều nếp nhăn đang ngồi trên ghế đá trong sân, động tác pha trà thành thạo.
Nếu Lý Trạch Vũ ở đây lúc này, chắc chắn liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là Gutian của tộc Bất Tử.
Người đàn ông mặc đồ đen tháo mặt nạ che mặt xuống, đúng là người duy nhất còn sống trong Lục đại thân vương của tộc Bất Tử – McKitrick.
“Ông là… Hoàng đế Gutian!”
Đồng tử của Cung Nghê Thường co rụt lại.
Tộc Bất Tử sợ ánh nắng mặt trời, khó tránh mấy ngày nay người mặc đồ đen đều muốn chạy xe lúc ban đêm!
Trên gương mặt của hoàng đế Gutian lộ ra nụ cười, có vẻ khá ngạc nhiên, nói: “Không ngờ rằng cô gái đây lại quen biết bổn hoàng.”
“Bọn họ là ai?”
Cung Vô Địch nhỏ giọng hỏi.