Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL) - Chương 1068 Còn có một bộ phận nhỏ thì ngược lại.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1068 Còn có một bộ phận nhỏ thì ngược lại.
Lý Định Quốc đau đến mức nhe răng trợn mắt, gượng cười nói: “Vâng vâng vâng, như những lời cha đã dạy dỗ chúng con, người nhà họ Lý chúng ta phải khiêm tốn.”
“Khụ khụ.”
Lý Viễn Sơn hắng giọng, dặn dò: “Con hãy kêu người chuẩn bị băng biểu ngữ treo ở trên xe rồi chạy xe quanh Hoàng Thành ba ngày ba đêm cho cha.”
“A!”
Lý Định Quốc khóe miệng co rút, rất muốn hỏi một câu: Khiêm tốn của cha là như vậy sao?
“Con a cái gì, còn không mau đi làm!”
Lý Viễn Sơn quát.
Lý Định Quốc vội vàng đứng dậy: “Con đi làm ngay đây.”
Nói xong ông ấy vô cùng lo lắng rời khỏi chủ đường.
“Lão Lý!”
Lý Định Quốc vừa rời đi không bao lâu thì một giọng nói nội lực truyền đến.
Ngay sau đó ông ấy lập tức nhìn thấy Diệp Chính Bình và Diệp An một trái một phải đỡ Diệp Trung Đường đi tới.
“Ha ha ha, lão Diệp đến rồi à, mau ngồi xuống.”
Lý Viễn Sơn nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Diệp Trung Đường đẩy con trai và cháu trai ra, kích động nắm chặt tay Lý Viễn Sơn: “Lý lão ca, Tôi đã gọi ông là anh thì chúng ta nhanh chóng để Trạch Vũ nhà ông cưới cháu gái nhà tôi đi!”
“Được được…”
Lý Viễn Sơn cười ha hả, nhìn có vẻ đắc ý.
Chắt trai có bản lĩnh thì nhất định ông cụ như ông ấy khẳng định rất cảm thấy rất hãnh diện.
…
Bên kia.
Mặc dù Lý Trạch Vũ đã thề rằng không có chuyện ngoài ý muốn, nhưng đám người Tô Cẩn Hoa sợ rằng có bẫy, nên vẫn bảo quân phủ phía Nam điều động mười nghìn viện binh.
Hơn một nghìn quân hạm, chiến hạm, máy bay chiến đã được điều động, thậm chí ngay cả tàu sân bay cũng có một chiếc bị điều động tới đánh trận.
Tình huống như vậy khiến người dân trên đảo bàng hoàng.
Mọi người ở đây còn đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì thì cơ quan hành chính tuyên bố một thì tin tức nặng ký.
Trong chốc lát, tất cả dân chúng trên đảo đều sôi sục.
Phần lớn dân chúng đập bàn khen ngợi, cho rằng cuối cùng lòng người của Văn phu nhân không biến mất, trong thời khắc mấu chốt đã biết quay đầu.
Còn có một bộ phận nhỏ thì ngược lại.
Bọn họ cho rằng sống ở đây rất tốt, hoàn toàn không cần phải ăn nhờ ở đậu.
“Tại sao đang êm đẹp mà xảy ra chuyện này vậy?”
“Xin mời cơ quan hành chính thay đổi ý định ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ đi biểu tình kháng nghị đến cùng!”
“Chúng tôi không muốn quay về…”
Rất nhanh, trên đường cái xuất hiện không ít nhóm người phản đối đi biểu tình kháng nghị.
Cho nên khi người được nước Hạ phái tới tiếp quản chuyện này vừa đến thì nhiệm vụ đầu tiên chính là muốn trấn áp đám dân bạo loạn này.