Sự Dịu Dàng Của Dạ Tổng - Lương Hạ Khuê (full) - Chương 35
Lại là Lương Châu?
– Có việc gì?
Lương Hạ Khuê lạnh giọng.Dạo này toàn gặp mấy chuyện đâu đâu,hết Hàn Oản Vân lại Lương Châu?
– Chẳng nhẽ là Lương gia dạy cô cách nói chuyện với người lớn hơn mình như thế?
Lương Châu không chịu thua mà tiếp tục so đo.
– Cha mẹ???
Lương Hạ Khuê không trả lời câu hỏi của ả đàn bà kia.Có điều mà cô không tin nổi là hai ông bà lại bước xuống xe của Lương Châu.
Đúng là đời không ai biết trước được chữ Ngờ!
– Cha mẹ đi đâu cùng với chị ta??!!!
Thảo nào cô bấm chuông cửa không thấy ông bà Lương đâu.
Nhưng quan trọng hơn là sắc mặt của ông bà thực sự không tốt,không khác gì người mất hồn.
Ông Lương chỉ thều thào vài câu.
– Vào nhà đi.
Lương Hạ Khuê im lặng không phản bác,ngoan ngoãn đi theo cha mẹ vào nhà.
Cô lo lắng cho cha mẹ mình,nhưng cũng không ngừng tò mò về lý do tại sao ông bà đi cùng Lương Châu.Phải chăng có chuyện gì kinh khủng sắp diễn ra?Nghĩ đến đây cô tái mét mặt mày.
Lương Châu nhận ra sắc mặt của Lương Hạ Khuê tái nhợt đi liền nhếch miệng cười khẩy.Bởi vì sắp có chuyện vui diễn ra với Lương Hạ Khuê rồi.Ắt là..Thú vị lắm!
…
– Cha,mẹ,tại sao hai người đi với chị ta mà không nói với con??!!!
Vừa vào nhà cô đã lớn giọng,nói gì thì nói nhưng Lương Châu vừa về đây vài ngày.Còn chưa tiếp xúc lâu với chị ta làm sao mà có thể tin tưởng được chứ?
Lương Hạ Khuê bình tĩnh ngồi xuống,áp chế cơn thịnh nộ,dù sao giận dỗi với cha mẹ mình cũng không phải là điều tốt.
– Chỗ thức ăn kia,cảm ơn con,nhưng Lương Châu nó đưa bố mẹ đi ăn rồi.
– Cái..!!!!!
Lương Hạ Khuê người chưa chạm ghế thì bất ngờ đứng lên khiến chiếc bàn xê dịch,trà trong tách bị sánh đổ ra ngoài ít nhiều.
Khung cảnh này khiến mọi người phì cười.
Nhưng cô đi siêu thị có 40 phút thôi mà??!!
Bình tĩnh hơn một chút,cô chầm chậm ngồi lại ghế nhưng không quên liếc đểu Lương Châu.
Chị được lắm,dám bước trước tôi một bước,xem ra ả đang có toan tính gì rồi!
– Ba mong con vượt qua cơn sốc này.
– Ý ba là sao?
Động tác của Lương Hạ Khuê khựng lại,hàng lông mày cau chặt.
– Lương Châu,bản xét nghiệm.
– Vâng.
Lương Châu cười khẩy đầy ẩn ý,tròng mắt màu xanh dương lóa sáng càng khiến người ta khó đoán.
Chị ta khẩn trương lấy tờ giấy trong túi.Phẳng phiu nhưng phần góc bị gấp nếp.
– Hạ Khuê,mời em đọc.
Bản xét nghiệm ADN???????
– C..Cái gì đây?
…
– Anh trai à,đấy là chị dâu em đúng không?
Dạ Quân Vương im lặng trước câu hỏi của người phụ nữ ngồi ở ghế phụ.
Im lặng là đồng ý,vậy đó là chị dâu của mình rồi!
– Tại sao anh không giải thích cho chị ấy?
– Cô ấy sẽ biết thôi.
Anh lạnh nhạt đi đôi phần.Tối nay Lương Hạ Khuê sẽ về nên thời gian giải thích cho cô ấy là không thiếu.
Mà quan trọng hơn hết,Lương Hạ Khuê đi đâu mới bắt gặp được anh đi cùng Dạ Tịch Vân chứ?
Dạ Tịch Vân là em họ của anh.
Vệt máu trên áo này không biết Lương Hạ Khuê đã phát hiện chưa nhưng đó là kẻ đã ám sát anh trên đường đi.
Có một bí mật động trời về Dạ Quân Vương mà chưa ai biết ngoại trừ những người làm việc lân cận với anh.
Đó là anh đang cầm đầu một nhóm băng đảng xã hội đen khét tiếng trong giới hắc đạo.
Để che giấu thân phân với toàn thể người thân trong gia đình cũng như người bên ngoài,anh đành phải làm Tổng Giám đốc cho công ty ba.
Dạ Tịch Vân là cánh tay đắc lực,vì băng đảng gặp gián đoạn nên buổi tối họ phải âm thầm lên đường.
Ai ngờ trong lúc đi gặp kẻ phá đám!!
Mà trong lúc nguy cấp lại gặp Lương Hạ Khuê,rắc rối chồng chất rắc rối,tình hình như này thì không biết giải quyết ra sao luôn.Phải nói là nó nằm ngoài dự đoán của anh.
Vì không thể giải thích rõ ràng nên anh chọn cách im lặng.Bởi nói chuyện bí mật ở bên ngoài đường xá này chắc chắn sẽ có người nghe lỏm.
Hừ,tên Mục Tư Hiên kia cũng không phải dạng vừa.Dám nhân lúc anh không ra mặt liền bày trò khiến băng đảng của anh gặp không ít chuyện.
Tên xã hội đen xấu xa ấy mà lại mang lớp mặt nạ của đàn bà.Bày đặt lúc nào cũng thích đi shopping này nọ các thứ.Nghĩ đến đây đã thấy ớn lạnh.
Mà trong lòng anh lại có chút bất an với vợ.
Hết cách,Dạ Quân Vương đành nhấc máy gọi cô.
Tút Tút Tút…
Quả này chắc cố tình bơ điện thoại anh rồi.
Thôi thì về nhà giải thích cho cô ấy vậy.Anh cũng hết cách rồi.
– Vậy bây giờ đi đâu anh?
– Về nhà tôi chứ đi đâu.
– Vâng.
Dạ Tịch Vân đánh lái,đi về con đường quen thuộc.