Song Trùng - Chương 180 - Trời sập xuống, anh cũng gánh được
Tịch Cảnh Dương cười nhẹ rồi hỏi:”Đã ăn sáng chưa?”
Kỷ Thần Hi khẽ bĩu môi:”Anh nghĩ người làm nhà họ Mộ sẽ làm đồ ăn sáng cho cô nhị tiểu thư đã bị đuổi ra khỏi nhà như em sao?”
Thật ra điều đó cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, vì thế Tịch Cảnh Dương đã mở nắp khoang hộp đựng đồ ở phía trước ghế lái, sau đó lấy ra một
chiếc túi giấy đựng bánh bao và đưa cho cô gái ngồi bên cạnh mình.
“Bánh bao ở Đảo Tương Thôn em thích ăn nhất đó.”
Mắt Kỷ Thần Hi sáng lên:”Bảo Bảo! Bánh bao ở đó bán rất chạy, có phải anh đã xếp hàng rất lâu không?”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười dịu dàng:”Anh đến sớm cũng không đông lắm đâu.”
Thật ra một đại tổng tài như anh, đương nhiên sẽ không thiếu cách để mua mấy cái bánh bao này, nhưng Tịch Cảnh Dương đã đứng xếp hàng hơn một giờ để mua mấy cái bánh bao này cho cô gái của anh.
Kỷ Thần Hi cảm thấy rất ấm áp và cảm động trước sự quan tâm và chu đáo của Tịch Cảnh Dương. Cô nhìn vào chiếc túi giấy nâu nhạt trong tay anh,
thấy được một phần của tình cảm và sự chăm sóc của anh dành cho mình.
“Bảo Bảo…yêu anh chết đi được!” Kỷ Thần Hi nũng nịu nói.
Tịch Cảnh Dương xoay đầu lại nhìn cô:”Nếu vậy thì thi xong chúng ta đi lãnh chứng* nhé?”
*lãnh chứng: lãnh giấy chứng nhận kết hôn
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:”Lãnh chứng?”
Tịch Cảnh Dương đột nhiên quên mất chuyện cô sống từ nhỏ ở Nước R, nên có lẻ không hiểu chuyện kết hôn ở Nước Z thì thầm thở dài:”Không có gì.”
Nghe anh nói thế cô cau mày rồi lấy bánh bao hấp vẫn còn nóng hổi từ trong
túi ra gặm:”Ai đời nói chuyện lại nói một nữa chứ? Rốt cuộc lãnh chứng
là gì?”
Tịch Cảnh Dương giả vờ chuyên tâm lái xe thờ ở đáp:”Mau ăn đi, sắp đến trường thi rồi.”
Kỷ Thần Hi lần nữa bĩu môi:”Không nói thì thôi…À phải rồi, tối nay buổi họp báo của Tịch Cảnh Đăng, em cũng sẽ xuất hiện.”
Vốn dĩ ban đầu trong kế hoạch của họ thì cô không cần phải ra mặt, nhưng
hiện tại Kỷ Thần Hi lại đề xuất tự bản thân lộ diện, điều đó khiến cho
Tịch Cảnh Dương có chút nghi hoặc.
“Tiểu Hi…chắc em không định…”
Kỷ Thần Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố duy trì nụ cười trên gương mặt:”Mục
đích ban đầu của em là đòi lại những thứ thuộc về cô ấy…Thật ra em đã
định nói sự thật cho Ông Mộ biết từ lâu rồi, nhưng không ngờ vì bảo vệ
một kẻ lừa đảo như em, lại khiến cho bệnh tim của ông tái phát…Nếu đã
đem những chuyện làm xấu xa của hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ ra ánh sáng, thì chính em cũng nên gánh chịu hậu quả của việc cướp lấy thân phận người
khác.”
Tịch Cảnh Dương thoáng trầm mặc:”Không phải lỗi của em,
đều là anh suy nghĩ không chu đáo…Chỉ vì sợ em sẽ rời đi lần nữa, mà
ra hạ sách này để giữ em bên cạnh anh…”
Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu:”Không đâu, nếu là em, nếu được chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế.”
Qua một lúc cô mới nói tiếp:”Thật ra, tuy không nhớ được hoàn chỉnh đoạn ký ức trước khi mất trí nhớ, nhưng em biết, chuyện em mất trí nhớ có liên
quan đến Mộ Nhược Vi.”
Tịch Cảnh Dương thoáng kinh ngạc mà đạp
thắng xe đột ngột. Hai người theo quán tính mà hơi ngã người về trước,
bánh bao trên tay của Kỷ Thần Hi cũng suýt rơi xuống đất, khiến cô nhăn
mặt:”Anh có bằng lái chưa vậy? Tự nhiên thắng gấp à!”
Thật ra Tịch Cảnh Dương đang cố gắng kiểm soát cơn bất ngờ của mình, trong khi Kỷ Thần Hi đang nhìn chăm chú vào anh.
“Sao em biết?” Tịch Cảnh Dương hỏi ngược lại cô.
Kỷ Thần Hi nhìn thẳng vào mắt anh và nói:”Trong đoạn ký ức duy nhất mà em
có, em nhớ lại được là em và Mộ Nhược Vi có quan hệ rất gần. Em không
biết chính xác là tình cảm nào nhưng em cảm thấy rất thân thiết với cô
ấy.”
Tịch Cảnh Dương nghe vậy cũng không cảm thấy khó hiểu lắm, dù sao song trùng tình cờ gặp nhau đều sẽ sản sinh ra cảm giác này.
Còn nữa, thật ra từ lâu anh đã nghi ngờ một chuyện. Vào thời điểm anh trở
lại Nước R để điều tra thân phận của Kỷ Thần Hi, anh tình cờ tra ra được Mộ Nguyệt Vũ đã thuê người của Atlantis truy sát Mộ Nhược Vi.
Rất có thể có một khả năng, rằng người của Atlantis đã nhận nhầm hai người
và điều đó đã khiến cho Thần Hi muốn huyết tẩy Atlantis. Thế nhưng mọi
việc vẫn là suy đoán và không có căn cứ nào để chứng minh, vì thế Tịch
Cảnh Dương vẫn luôn giữ nó trong lòng.
“Dù em quyết định thế nào
đi nữa, anh cũng sẽ ủng hộ em. Dù trời có sập xuống, anh cũng gánh
được.” Anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và tin tưởng.
Cô gái nhìn vào ánh mắt chân thành của anh và cảm thấy một chút an tâm. Dù biết đây là một cuộc chiến không hề đơn giản, nhưng ít nhất cô đã có
một người đàn ông luôn đứng bên cạnh và sẵn sàng giúp đỡ cô trong mọi
hoàn cảnh.