Song Trùng - Chương 174 - Tiểu Phàm Phàm
“Evan…thật ra, dù em là con gái hay con trai…cũng không ảnh hưởng gì đến khế ước đâu…” Kỷ Thần Hi nhỏ giọng nói với Evan.
Chỉ vì một sự hiểu lầm từ mấy đời trước, lại làm ảnh hưởng đến tương lai
cuộc sống của một cô gái vốn đã thiếu thốn tình thân. Kỷ Thần Hi cảm
thấy rất không công bằng, thế nhưng cô cũng không biết nên giải thích
thế nào để cho Evan hiểu.
Đổi lại sự quan tâm của cô chính là
thái độ đầy lạnh nhạt của Evan:”Tỷ…Chị mau vào xem Ông Mộ đi, đợi hết
thuốc tê thì ông ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Kỷ Thần Hi chỉ đành thở dài rồi gật đầu:”Nếu đợi hết thuốc vậy chắc đến ngày mai ông ấy mới tỉnh lại đúng không?”
Evan:”Ừm. Tình hình của ông ấy tạm thời không còn gì đáng lo nữa, các bác sĩ ở
đây đủ khả năng để quan sát và chăm sóc ông ấy. Vì vậy em đi trước đây,
bên Zero xảy ra chút chuyện, em phải bay về bên đó giải quyết.”
Bỗng nhiên nghe đến Zero, Kỷ Thần Hi có chút chột dạ. Trong trí nhớ mơ hồ
của cô, thì cô chính là thủ lĩnh của Zero, nhưng từ khi mất trí nhớ đến
giờ, có vẻ cô đã bỏ mặc ngôi nhà thứ hai đó của mình mất rồi.
Kỷ Thần Hi đưa tay gãi đầu khẽ ho nhẹ:”Tỷ…Chị có thể…giúp được gì không?”
Evan thẳng thừng đáp:”Chị nhớ đường vào tổng bộ căn cứ đã là kì tích lắm rồi, muốn giúp gì?”
Kỷ Thần Hi:”…”
Đúng thật là hiện tại cô chỉ nhớ có hai thành viên đã gia nhập Zero, người
đầu tiên là Evan, người thứ hai là Leo. Có vẻ như cô không nên nhúng tay vào thật…
Sau khi chia tay Evan, Kỷ Thần Hi xác nhận Ông Nội
Mộ không sao mới yên tâm rời đi trước. Hiện tại cô còn có việc cần phải
làm, vì vậy tranh thủ lúc này mà quẩy cho đã mới được.
Vừa bước
chân ra khỏi bệnh viện, Kỷ Thần Hi liền cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Cô cũng thừa biết kẻ đó là ai, nhưng để vở kịch diễn ra suông sẻ, cô cũng chẳng vạch trần tên theo dõi đó làm gì.
Hôm nay Kỷ
Thần Hi không có ý định trở về Đế Cung Sơn Trang. Dù sao những ồn ào gần đây không tiện để cô về đó. Cho dù cô và Tịch Cảnh Đăng có bị treo trên giàn phán quyết của dư luận ra sao đi nữa, cũng tuyệt đối không thể làm liên lụy đến tiểu soái ca nhà cô được.
Sau khi nhớ lại chuyện
lúc nhỏ, Kỷ Thần Hi mới nhận ra, từ nhỏ cô đã u mê nhan sắc thần tiên
của Tịch Cảnh Dương rồi. Có thể nói là cô đổ anh từ cái nhìn đầu tiên
luôn ấy chứ!
Do cả ngày bận rộn, nên lúc này cô gái bắt đầu cảm
thấy có chút đói rồi. Trên đường về Mộ Gia, cô sẵn đường tấp sang một
hàng quán nhỏ gần đó để ăn tạm một bát mì lót dạ. Nào ngờ, chỉ là chọn
đại một quán ăn ven đường thôi, mà lại gặp trúng tên ôn thần Kỷ Dược
Phàm cơ chứ!
“Sao cậu ở đây?”
“Sao cô ở đây?”
Vừa chạm mặt nhau, hai người đã đồng thanh hỏi cùng một câu.
Bỗng một bác gái có vẻ ngoài đã hơn bốn mươi bưng một bát mì tiến đến:”Tiểu Phàm Phàm, đây là bạn cháu sao?”
“Phụt! Ha ha ha! Tiểu Phàm Phàm? Cậu vậy mà có cái tên đáng yêu thế cơ à?” Kỷ
Thần Hi vừa nghe thấy lời bác gái kia nói liền không nhịn được mà bật
cười.
Kỷ Dược Phàm đen mặt, cậu ta nhận lấy bát mì từ tay của bác gái kia đặt lên bàn trước sau đó quay sang nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Bác gái, giúp cháu làm thêm một tô đặc biệt, cháu phải mời NGƯỜI BẠN này một bữa mới được!”
Kỷ Thần Hi bỉu môi:”Không phiền Kỷ Thiếu đâu, tôi tự có tiền trả!” Nói xong cô còn đưa tay sờ túi tính lấy ví tiền ra.
Thế nhưng một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua. Một bầu không khí im
lặng bao trùm. Kỷ Thần Hi chợt nhận ra, hôm nay cô mặc váy và hiện tại
ngoại trừ điện thoại đang cầm trên tay ra, thì trên người cô chẳng còn
đồng nào cả!
Cô quay sang nở một nụ cười hết sức tự nhiên với bác gái kia:”A Di à…ở đây chúng ta có quét mã tính tiền không?”
Bác gái liền ngơ ngác:”Quét…quét gì cơ?”
Kỷ Dược Phàm cũng có chú ý đến cái động tác nhỏ đó của cô, khoé miệng bỗng cong lên:”Sao vậy phú bà? Chẳng lẻ mười đồng một bát mì cũng cần quét
mã QR à?”
“Cần cậu quản sao!” Kỷ Thần Hi thẹn hoá hoá giận mà đáp lời.
Sau đó cô quay sang bác gái bán mì nói tiếp:”Lấy cho cháu một phần đặc biệt! Cậu ta trả tiền!”
Kỷ Thần Hi đưa tay chỉ về phía của Kỷ Dược Phàm. Khiến anh ta liền nhíu mày:”Chẳng phải cậu bảo không cần phiền đến tôi sao?”
Kỷ Thần Hi cũng đáp trả lại bằng một nụ cười vô cùng xã giao:”Kỷ Thiếu có lòng, đương nhiên tôi phải nhận rồi!”
Nhìn cách hai người trò chuyện, bỗng bác giá bán mì phì cười:”Hai đứa là một cặp đúng không?”
Cả hai cùng dứt khoát mà đồng thanh đáp.
Kỷ Dược Phàm:”Phải!”
Kỷ Thần Hi:”Không phải!!!!”
…—————-…