Song Giới Tình Duyên - Aulitci - Chương 35 - Huyết Hải Quan
“Tạm thời bỏ qua chuyện đấy đi, ta sẽ đưa cô về.”
Nói xong chưa kịp để Khiếu Lam kịp phản ứng, Nguyên Lâm vội vàng đón lấy thân hình nàng ta đạp cước bộ như bay hướng về phía ban đầu mà đi.
Tuy có hơi bất tiện, nhưng Khiếu Lam bấy giờ sau khi ngước nhìn một hồi thì yên vị ngồi ngay ngắn không dám nhúc nhích.
Một trường thời gian sau, hiện tại cả hai đi đến được một thung lũng nhỏ. Nguyên Lâm cũng chẳng mất chút sức băng qua.
Bỗng nhiên như có một thứ âm thanh kỳ lạ làm cả hai giật mình không nhẹ. Văng vẳng như tiếng roi vọt, của một nam tử không ngừng quật xuống thân xác một ai đó.
Tiếng kêu la thảm thiết, kèm theo đó là vài thanh âm cầu xin rất nhiều rên lên từng hồi.
Điều này ban nãy khi chạy qua cả hai không hề cảm nhận được, Thanh Trúc đồng dạng cũng nghe thấy thì nói lại với Nguyên Lâm:
“Tiểu tử dừng lại xem đi, ta có hơi tò mò”
Nguyên Lâm chẳng ngại đáp luôn:
“Chính cái tính tò mò của cô mà hai ta đến nơi này chuốc lấy bao nhiêu phiền toái đấy. Ta sẽ không làm mấy chuyện đấy nữa đâu.”
“Đi mà … chỉ ngó một chút thôi không vấn đề gì đâu … ta xin ngươi đó!”
Sau một tiếng lắc đầu ngán ngẩm thở dài, Nguyên Lâm đành bất đắc dĩ mà tiến lại phía thanh âm nọ. Mỗi bước chân, tiếng kêu la mỗi lúc một to.
Đằng kia, là khoảng chục nam tử gầy gò ốm yếu, cả thân hình còn mặc mỗi cái khố che thân, vết bầm xước chảy máu rỉ trên người, đang bị áp giải đi một nơi nào đó.
Được xích lại với nhau thành một hàng dài, người đi đầu là một tên đầu quấn khăn đỏ. Khuôn mặt dữ tợn, người mặc chiếc áo màu xanh đen, giắt bên hông một thanh kiếm, ung dung cưỡi ngựa hít thở không khí.
Đoàn áp giải chỉ có tất cả ba người, nhưng đám đằng sau lại không một ai dám chống cự. Hai tên áp giải còn lại, một tên có vẻ nhút nhát cầm cây thương dài khoảng 1 sải tay lúi dúi đi đằng sau.
Cái tên gây ra thanh âm vừa rồi chính là tên ở giữa, khuôn mặt rỗ lỗ chỗ cầm trên người một sợi dây Mây được quấn vào nhau. Trên cùng buộc một ít gai sắt, tựa hồ thứ này đập lên da thịt chỉ có nước khóc tiếng mán.
Cứ ai đó có dấu hiệu chậm chạm hoặc vấp phải thứ gì thì ngay lập tức tên đó không ngại ngần giáng từng cú vụt roi xuống.
Động tác như đã thuần thục, khi nghe thấy thanh âm la lên hắn lại như được mùa cười hả hê sung sướng. Được một hồi nhìn ngắm đánh giá, Khiếu Lam hiện tại đang trong vòng tay của Nguyên Lâm mới ân cần giải thích:
“Đây chính là đội nô lệ bị đày đi khai khoáng, khoáng thạch có thể dùng để rèn vũ khí nông cụ. Nhưng lúc khai thác thì cực nhọc vô cùng, dường như chẳng có ai muốn nguyện ý đi.
Mà nhu cầu sử dụng thì lại rất nhiều, nên mới sinh ra sự tình này. Nhưng để không ai bị chèn ép quá mức, thì chỉ có quan phủ mới được phép đưa các tù nhân đi làm thôi.
Các đại gia tộc không được tự ý điều động mà khai thác bừa bãi, trừ khi có sự cho phép của bên trên.
Bất quá điều này cũng khá bình thường tại nơi đây, nên không có gì mà bất ngờ cả.”
Nguyên Lâm nghe vậy thì sáng tỏ một phần, sau khi nhìn ngắm một lúc thì hỏi Thanh Trúc:
“Xem vậy đủ đi được chưa?”
” Hì hì được rồi đi đi, nhưng qua sự tình này ta lại biết thêm nhiều về bên đó rồi. Trước giờ toàn nghe ngươi kể không ấy”
Thanh Trúc cười mà đáp lại, trong lúc Nguyên Lâm quay người định đi thì ngay lập tức bị Khiếu Lam giữ lại:
“Huynh chờ chút, hình như đám người này không phải người của quan phủ mà là của một gia tộc nào đó.
Nhưng nếu là một gia tộc nào đó ngấm ngầm khai thác, thì thường thường sẽ phải có tối thiểu 4 người áp giải, mà không phải là ba người như này.
Với lại đội ngũ kia muội nhìn có chút quen mặt hình như là người của Lương Gia, vậy không biết tên còn lại đã đi đâu mất rồi.”
Trong lúc Nguyên Lâm cũng đang mải nghe theo thanh âm phân tích của Khiếu Lam, thì bỗng nhiên đằng sau xuất hiện giọng nói của một nam tử:
“Các ngươi tìm ta sao?”
Giọng nói phát ra, mấy người giật mình lập tức quay lại. Dáng một thanh niên khuôn mặt mỹ nam tiêu sái, trên người mặc một bộ áo thổ y, đang ung dung ngồi trên một cành cây gần đó.
Hắn ta tên là Phong Tư Nhiên, một trong những tên hiện tại được Lương Gia thuê ngoài làm vài chuyện, trong đó có cả việc áp giải nô lệ.
Nói là thuê, sự thực cũng không hẳn là thuê. Vì hắn ta là một người có tính tình khá cổ quái, chỉ cần là việc mà hắn ta thích thì chẳng cần mời hắn sẽ dốc lòng dốc sức không màng tính mạng.
Nhưng việc mà hắn ta không muốn làm, hoặc mới nghe đã không có hứng thú thì tuyệt nhiên có mang cả trời đất tặng cho hắn cũng chẳng mảy may.
Ánh mắt hắn như nhìn mà không nhìn quay nửa người lên giọng. Bấy giờ Khiếu Lam mới rung rung nhẹ cánh tay của Nguyên Lâm, vẻ ý không nên đụng chạm gì tới người này.
Liếc thấy sự tình vậy, Nguyên Lâm cũng hiểu muốn lập tức chạy luôn đỡ dây dưa mất thời gian. Nhưng sau khi suy nghĩ thì bình tĩnh lại, nếu như có thật sự có địch ý, đối phương sẽ không tự nhiên mà ngồi nhìn nãy giờ.
Dáng điệu với ánh mắt, thì ắt hẳn kẻ này đang có suy nghĩ khác. Thôi thì ngồi im xem rốt cuộc là hắn ta muốn gì.
Nguyên Lâm quay lại nhìn vào Khiếu Lam trên tay, tiếp đó nhẹ nhàng hạ cô nàng xuống đất rồi tiến lên vài bước đối mặt với tên Phong Tư Nhiên nọ.
Bên kia tên họ Phong thấy vậy thì khuôn mặt mỉm cười, ra vẻ rất đắc ý:
“Ngươi cũng hiểu chuyện đấy, nếu ban nãy ngươi chạy đi thì ta cũng chẳng ngại mà hạ thủ giết chết ngươi ngay lập tức đâu.”
Nguyên Lâm nghe vậy thì cũng mừng thầm, may mà ban nãy không hành sự lỗ mãng. Nhanh trí tiếp lời tên họ Phong một cách thành khẩn:
“Tiền bối với ta không thù không oán, lẽ nào tiền bối đã biết vài điều về ta.”
Phong Tư Nhiên nghe vậy thì cười lên ha hả, vừa cười vừa nói:
“Phong mỗ đây giết người còn cần thù oán sao.”
Nguyên Lâm tiếp lời:
“Vãn bối tuy đầu óc có chút nông cạn, nhưng vẫn đủ biết được Tiền Bối chắc chắn nhìn trúng điểm gì đó trên người vãn bối.
Nếu không tình thế hiện tại chắc tiền bối cũng biết qua chuyện giữa vãn bối với Lương Gia rồi nhỉ?”
“Thôi được rồi không vòng vo nữa, đã vậy ta cũng sẽ nói luôn vào vấn đề chính. Ta chính là thích cái thứ bên cạnh ngươi đó, ngươi có bằng lòng lấy ra trao đổi.” – Phong Tư Nhiên đáp.
Nguyên Lâm theo phản xạ nhìn sang cô nàng Khiếu Lam, Khiếu Lam nghe vậy thì mở to đôi mắt về phía tên họ Phong rồi đưa tiếp ánh mắt cầu khẩn nhìn hướng Nguyên Lâm.
Đôi tay nàng ta vô thức nắm lấy vạt áo Nguyên Lâm một cách thật chặt, hiểu ý Nguyên Lâm lúc này dùng tay kia che miệng ho khan lên vài cái.
Sau khi suy nghĩ thì đẩy nhẹ cánh tay Khiếu Lam kia ra khỏi vạt áo, rồi nhìn tên họ Phong mở lời:
“Tiểu nha hoàn này với vãn bối không có can hệ gì, nếu tiền bối thấy thích thì cứ tùy ý. Tuy nhiên trước tiên vãn bối muốn làm rõ hai vấn đề chính.
Thứ nhất, rốt cuộc tiền bối nhìn trúng nàng ta ở điểm nào?
Và thứ hai nếu trao đổi thì tiền bối lấy gì để đổi lại với tại hạ.”
Phong Tư Nhiên nghe vậy thì không kìm nổi cảm xúc cười to lên không ngớt, Khiếu Lam thì sắc mặt trắng bệch dường như không tin vào chính thứ mình nghe thấy.
Nàng ta từ từ lui nhẹ ra sau mấy bước, ánh mắt từ cầu khẩn sang có chút ý căm hận. Nhưng miệng vẫn không hé lên nửa câu, chỉ cúi gằm mặt xuống hai tay nắm chặt.
Mọi hành động của nàng ta đều không thoát khỏi ánh mắt của Nguyên Lâm. Hắn cũng cơ hồ đoán được đối phương đang nghĩ gì, nhưng thôi mặc kệ.
Dẫu sao hiện tại hắn chỉ muốn được yên thân. Tiếp đó một lòng tu hành, mong sao thoát khỏi chốn quái quỷ này nhanh chóng quay lại Nguyệt Quốc.
Dù gì bên đó vẫn còn một mối thâm thù đại hận chưa kịp trả xong, còn về việc người ở nơi đây nghĩ gì hay làm gì điều không cần quan tâm.
Phong Tư Nhiên bên kia thấy toàn bộ sự tình thì hiển nhiên đáp lại vô cùng nhẹ nhàng:
“Ngươi đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tiểu cô nương xinh xắn vậy mà nỡ tặng lại cho ta sao.
Bất quá thứ ta cần cũng không phải nàng ta, các ngươi hiểu lầm rồi. “
“Ý tiền bối là … “
“Ta cần là cái viên Khai Linh Thạch đó của ngươi, theo như ta đánh giá ngươi chắc chắn có trình độ của Luyện Cốt tầng 2 hoặc 3 gì đó. Ắt hẳn Khai Linh Thạch chưa nhập thể.
Nhưng có nghĩ nát óc ta cũng không hiểu sao bên cạnh ngươi lại không có chút ba động linh khí nào. Ta cũng chỉ muốn nghiên cứu xem rốt cuộc nó có gì đặc biệt thôi.
Nếu ngươi chịu lấy thứ đó ra để trao đổi, ta cũng sẽ không lấy không. Đổi lại ta sẽ mở lời để ngươi gia nhập một trong những môn phái tu luyện danh tiếng tại Nhị Nam Thành. Ý ngươi thế nào?”
Nguyên Lâm chống tay lên cằm đăm chiêu, sau đó hỏi về phía Thanh Trúc thăm dò. Cô nàng bên đó cũng nhanh chóng đáp lại:
“Ta thấy không ổn, ai cũng biết Khai Linh Thạch vô cùng quan trọng với tu luyện giả, vậy đối phương mới ra cái giá hấp dẫn như vậy.
Nhưng nếu lấy thứ đó đi chẳng phải là người ta sẽ biết ngươi tu luyện mà không cần Khai Linh Thạch sao, điều này phỏng chừng còn gây ra nhiều phiền toái hơn.”
Nguyên Lâm vội vàng tiếp lời:
” Nhưng nếu không đưa, cô nghĩ ta có thể đánh thắng hay chạy thoát được không? Đừng quên là nếu cách nhau vỏn vẹn một tiểu cảnh giới cũng đủ để không kịp trở tay rồi.”
“Vậy thì ta có một chủ ý khác nữa, không phải Khai Linh Thạch đó đơn giản chỉ là thứ để ngươi tống khứ tạp chất thôi sao.
Cứ để hắn ta mượn, tiếp đó ngươi cứ giả vờ như mất mát gì đó lớn lắm đòi hỏi đối phương làm thêm việc vậy chẳng phải tốt hơn?”
“Ý kiến có vẻ không tồi, thế quyết định vậy đi!”
Sau một hồi thương thảo, Nguyên Lâm bấy giờ ngước lại về phía Phong Tư Nhiên trả lời:
” Vãn bối muốn tiền bối thành toàn thêm một yêu cầu nho nhỏ, dẫu sao Khai Linh Thạch cũng là vật như mạng sống của tu luyện giả. Nếu không có nó vãn bối cũng chả khác phàm nhân là mấy. Lúc đấy nếu có đại địch đến thì … “
“Thôi được rồi, ta biết chuyện của các ngươi. Ta cũng mơ hồ đoán được nơi ngươi định trú ẩn. Có ta ở đây, không có ai đụng gì đến các ngươi đâu.
Giờ thì đi đi, đúng ba ngày sau ta sẽ quay lại đòi đồ. Lúc đó đừng có mà lật lọng”
Nói xong hắn ta vung tay một cái, một làn khói tỏa ra kèm theo một tiếng phộc cả người liền lập tức biến mất.
Nguyên Lâm bây giờ sau khi nhìn ngắm hồi lâu thì mới quay lại về phía Khiếu Lam. Lúc hắn ta định dang tay ra ôm lấy cô nàng để tiếp tục di chuyển thì ngay lập tức nàng ta lui liền ra sau mấy bước chân.
Thấy vậy Nguyên Lâm cũng chỉ đành cười mỉm mà lên giọng:
“Nếu cô không đi ta sẽ bỏ mặc ở đây đó”
Khiếu Lam bấy giờ mới từ từ tiến lên, lâu lâu đưa ánh mắt bén lẽn nhìn trộm. Sau rồi cũng từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng:
“Có phải huynh vẫn giận muội chuyện cũ không? Muội đáng ghét đến vậy sao?”
Nguyên Lâm lúc này á khẩu không nói thành lời, ban nãy tuy nghe có chút hơi vô tình. Và thật sự lúc đó hắn ta muốn tống khứ thứ rắc rối này đi, nhưng lúc này thấy dáng bộ này của nàng ta thì lại có chút mủi lòng.
Sau một cái lắc đầu thở dài thì không nói không rằng, nhanh chóng chộp lấy thân hình Khiếu Lam nọ tiếp tục chạy theo lộ tuyến ban đầu mất hút.
Một lúc sau, tại vùng phụ cận dáng bộ tên Phong Tư Nhiên hiện lên. Cùng với đó là 2 lão thái bà khác, một người cầm trên tay phất trần màu bạc quần áo lả lướt thêu thùa tinh tế.
Nữ phụ còn lại mặt như quả táo tàu, quần áo nhếch nhác, giắt bên hông một quả hồ lô to chừng bắp tay chống hông hỏi lại phía Phong Tư Nhiên:
“Phong muội, thanh niên vừa rồi mặc nhiên tu hành có chút kỳ quái. Nếu hắn ta thực sự tu luyện Huyết Thuật như chúng ta, thì chỉ cần mời thẳng về Quan không phải sẽ tốt hơn sao? Đặt điều như vậy làm gì ?”
Lão bà cầm phất trần bên cạnh lên tiếng đáp lại:
” Tu luyện Huyết Thuật mà lại không có ba động linh khí, vậy chẳng phải rõ ràng đối phương không có sử dụng đến Khai Linh Thạch sao? Điều này quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Thử xem ba ngày tới hắn ta lấy gì mà giao ra. Ta cũng chẳng tin trong vài ngày mà hắn kiếm được Khai Linh Thạch của Luyện Cốt tầng 3 đó.”
Phong Tư Nhiên thì mỉm cười nhẹ, sau một cái xoay người thì hiện ra thân hình một nữ tử xinh đẹp với bộ áo tứ thân màu đỏ máu.
Trên khuôn mặt trái xoan thanh mi tú lệ động lòng người, bên gò má điểm chút hồng hào. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt hớp hồn, thân hình đầy đặn, tiếp đó lên tiếng đáp lại:
“Muội cũng muốn xem xem hắn sẽ xử lý vụ này thế nào? Lịch sử tu luyện Huyết Thuật, cũng không phải là chưa từng có người lên đỉnh cao mà không phục dụng Khai Linh Thạch.
Tuy nhiên điều này cần rất nhiều yếu tố khách quan nữa phụ trợ. Nếu hắn ta là một người trong số đó, nhất định Huyết Hải Quan của chúng ta sẽ được phục khởi.
Với lại đống nô bộc Lương Gia đi khai khoáng kia có người mà hắn sẽ tìm đến. Muội sẽ sắp xếp mọi chuyện để hắn thi triển năng lực. Lúc đó thực hư sẽ được sáng tỏ, xem quyết định của chúng ta có đúng hay là không?”