Sổ Tay Phẫu Thuật Thẩm Mỹ Của Hot Girl Mạng - Hàn Sơn Tự Đầu - Chương 37: Thả đi
Giai đoạn quan trọng nahats hiện giờ vẫn là Liên Túc.
Nhưng không thể nóng vội, càng muốn có được thì càng phải bình tĩnh thản nhiên. Hai ngày nay cô không chủ động liên lạc với đối phương, cũng không tìm hiểu tin tức từ các hot girl, chỉ là hàng ngày ăn cơm với bác sĩ Từ, ở trong phòng đọc sách.
Từ Kiệt nghĩ cô mềm lòng, hai ngày nay càng ân cần hơn. Ôn Dư cũng nguyện ý tử tế với anh ta, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn tùy ý trêu đùa, trên người Từ Kiệt không có gì có thể bòn rút cả, nếu nhất định phải nói thì đó chính là nỗi căm hận người giàu trên người anh ta, nói thật ra, cô phát hiện lòng hận thù của anh ta với Hoắc Phong có chút vượt ngoài dự đoán.
Rõ ràng cô chỉ tùy tiện nói về cuộc sống của tên khốn Hoắc Phong thôi nhưng trong đầu anh ta lại tưởng tượng rất nhiều, căn bản không cần cô thúc đẩy.
“Nếu ba bọn họ tìm đến tôi, có lẽ tôi còn phải kết hôn với Hoắc Phong.” Cô ôm chân, tay cầm một con gấu bông nhỏ, theo động tác của cô, tay con gấu làm ra động tác rất buồn cười: “Bác sĩ Từ đương nhiên rất tốt, tôi không có nhiều bạn lắm, bác sĩ Từ là một trong số đó, tôi rất lưu luyến anh.”
Từ Kiệt cảm thấy khổ sở, dường như vận mệnh của cô như món đồ chơi để mặc người khác thao túng, một ngày nào đó cô vẫn phải trở về thế giới thuộc về cô.
“Cô có thể… đừng quay về không?” THậm chí anh ta cũng luyến tiếc Ôn Dư, quên mất hào quang trên người cô: “Cô có thể tiếp tục trốn tránh, nếu không được thì chúng ta có thể dọn đi…”
Ôn Dư ngẩng đầu hỏi lại anh ta: “Tiền đâu ra?”
“Vậy… chúng ta…” Từ Kiệt chỉ là người bình thường với khoản tiết kiệm ít ỏi, đương nhiên anh ta không có nhiều tiền, câu hỏi của Ôn dư lập tức kéo anh ta về lại hiện thực.
“Tôi cũng không cần anh làm gì cho tôi, anh đã giúp tôi nhiều lắm rồi, nếu sau này không trốn được nữa thì tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh. Anh là bạn tôi, tôi sẽ không kéo anh xuống nước cùng.” Ánh mắt cô bỗng chân thành, như một cô gái đơn thuần thẳng thắn, ngay cả những lời này cũng chân thật.
Nhưng là… bạn sao? Từ Kiệt không nói rõ được tâm tư của mình, ở trước mặt cô trông anh ta rất xấu xí, loại người như anh ta chỉ có hai bàn tay trắng nhưng lại muốn quá nhiều.
Thậm chí anh ta còn định dùng Ôn Dư làm bậc thang, tìm kiếm đường tắt, trong lòng đầy mưu mô.
Anh ta cũng muốn đối xử tốt với Ôn Dư hơn, nếu anh ta có một gia đình giàu có, như vậy sau khi gặp được cô thì bọn họ sẽ thật hạnh phúc. Nhưng thực ra, nếu đến lúc như vậy thì anh ta cũng sẽ từ bỏ Ôn Dư, tầm nhìn của con người luôn thay đổi theo sự phát triển. Nhưng nếu như… nếu như anh ta không phải một người bình thường, vậy thì Ôn Dư sẽ không bị đưa đi, cũng không có sự tồn tại của Hoắc Phong.
Hơn nữa Ôn Dư cũng sẽ không nói với anh ta… chỉ là bạn.
Anh ta không muốn làm bạn.
…
“Liên Túc, sao sắc mặt cậu kém vậy?” Từ Thiên Nhạc chỉ mặc quần đùi màu đen, lộ ra nửa thân trên với cơ bụng săn chắc, cậu ta còn không quên tán tỉnh nhân viên mát xa bên cạnh.
Trong đầu người này chỉ toàn phụ nữ, thừa hormone, là người kỳ quái nhất trong đám bọn họ, Liên Túc cũng ghét tác phong hoang dâm bỏ quên công việc của cậu ta: “Tóm lại không phải những chuyện vô bổ cậu nghĩ, với lại, cô gái lần trước bên cạnh cậu đâu?”
“Chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.” Từ Thiên Nhạc xua tay, nằm trên giường mát xa bị bóp đến kêu thành tiếng: “Cậu biết là duyên với phụ nữ của tôi rất tốt mà, cậu biết đó là do quyến rũ không?”
“Là trông cậu dễ lừa.” Liên Túc khinh thường mắng: “Thằng ngốc lắm tiền.”
“Công bằng mà, tôi cho bọn họ tiền, các cô ấy vui vẻ, tôi cũng vui.” Nhưng anh ta không cảm thấy như vậy, cậu ta nở nụ cười đẹp trai với thợ mát xa, hàm răng trắng tinh lộ ra: “Tôi muốn làm thẻ hội viên VIP.”
“Chỗ này của chúng tôi là nơi mát xa nghiêm túc.” Thợ mát xa trả lời.
“Đương nhiên tôi biết rồi, chỉ muốn giúp nâng cao thành tích thôi.” Từ Thiên Nhạc không cho là đúng: “Chúng ta rất có duyên.” Miệng lưỡi cậu ta trơn tru vô cùng, thợ mát xa nở nụ cười chân thành, vì vậy dùng sức cũng vững vàng hơn.
Liên Túc khinh thường kiểu người như vậy, tiền của Từ Thiên Nhạc quá dễ lừa nhưng anh ta cũng không thật sự coi cậu ta là thằng ngốc, anh ta có thể chơi với Từ Thiên Nhạc đến bây giờ cũng vì cậu ta thật sự có bản lĩnh. Từ trước nay cậu ta đều rất có chừng mực, chưa từng gây ra chuyện ầm ĩ gì.
Anh ta vốn tưởng rằng sau ngày đó, Lý San San sẽ liên lạc với anh ta, dù sao hai người cũng rất vui vẻ… Nhưng đã hai ngày rồi cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào, nhưng anh ta cũng không muốn chủ động. Vif vậy nhìn dãy số của Lý San San nhiều lần cũng không ấn xuống.
Anh ta không biết Lý San San hiện giờ ở đâu, không biết cô đang làm gì, tại sao hai ngày rồi mà không liên lạc với anh ta.
… Chẳng lẽ Lý San San đang chơi anh ta?
Anh ta lập tức vứt ý nghĩ này đi, anh ta không nên loại tư duy này để phỏng đoán cô, Lý San San khác với đám phụ nữ câu rùa vàng kia, cô căn bản không để ý đến anh ta, chỉ xem anh ta như người qua đường có duyên gặp gỡ, có thể có hoặc không cũng được.
Anh ta không nhẫn nhịn được mà ấn gọi đi.
Đầu bên kia mãi không có ai nghe máy, đến khi chuẩn bị cúp máy thì mới nghe thấy giọng nữ nghi ngờ: “Alo?”
Cô còn không nhận ra mình, Liên Túc hơi giận.
“Xin lỗi, tôi vừa tắm xong đang sấy tóc nên không nghe thấy.” Cô áy náy giải thích: “Mấy hôm nay tôi đều bận rộn đều tối muộn, phải xem rất nhiều tư liệu, chắc phải mấy ngày nữa tôi mới có thời gian.”
Nghe cô giải thích như vậy, Liên Túc lập tức hết giận, chỉ cảm thấy trong giọng nói của cô đầy mệt mỏi, không khỏi có hơi đau lòng: “Cô đừng làm bản thân mệt quá, tôi không bận gì, khi nào rảnh thì gặp nhau. Đến lúc đó tôi đưa cô đi trượt tuyết.”
Lý San San đồng ý xong thì lập tức cúp máy.
Trông như không có ý định trò chuyện thêm, như vậy hoàn toàn khác với những người phụ nữ trước đây anh ta từng gặp. Liên Túc chán ghét phụ nữ thực dụng ham hư vinh, các cô nên yên tĩnh, tốt bụng mà không nên xuất hiện ở những nơi hỗn loạn đó.
Chỉ có Lý San San mới phù hợp với ảo tưởng hoàn hảo của anh ta.
Từ Thiên Nhạc ở bên cạnh đang thoa tinh dầu, lúc này cậu ta cũng hiểu ra, hóa ra là bệnh tương tư, cậu ta duỗi cổ ra hóng hớt: “Liên Túc, cậu cao ngạo như vậy, ai mới làm cậu để ý thế?”
Liên Túc không để ý đến cậu ta: “Liên quan quái gì đến cậu.”