Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ - Nham Thành Thái Sấu Sinh - Chương 15: Giáo sư
Các bạn nhỏ tắm rửa xong bê theo chậu rửa mặt nhỏ, xếp hàng quay trở về ký túc xá.
Dung Dung nhón chân đem chậu rửa mặt nhỏ của mình đặt trên giá, quay đầu tìm bạn hợp tác sinh hoạt của mình: “Cà Tím?”
Cà Tím chạy tới: “Anh ở đây?”
Hai bạn hợp tác sinh hoạt nắm tay nhau đi vào ký túc xá.
Bỗng nhiên, một cái “Thứ Thứ” từ phía sau lò dò đi tới: “Mao Dung Dung, người sau khi ngủ đừng có khóc đấy.”
Dung Dung dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không khóc.”
Thứ Thứ nói: “Ta không tin đâu.”
Dung Dung không để ý tới hắn, chạy chậm về phía trước bò lên giường nhỏ của mình, đem gối đầu cùng với chăn sắp xếp xong.
Cà Tím dặn dò cậu: “Dung Dung, nếu em khóc có thể gọi anh, nếu em muốn đi vệ sinh cũng có thể gọi anh, anh giúp em gọi cô giáo.”
“Em biết rồi.” Dung Dung nghiêm túc gật đầu “Cảm ơn anh.”
Tiếng chuông đi ngủ vang lên, cô giáo tắt đèn ký túc xá đi, Dung Dung nằm trên giường nhỏ, nắm chặt chăn nhắm mắt lại.
Cậu ở nói thầm ở trong lòng: Ông vệ ngủ ngon, ông Dương ngủ ngon. ông Thành ngủ ngon. Cà Tím ngủ ngon. Cà Chua ngủ ngon,…
Thứ Thứ ngủ ngon, Dung Dung ngủ ngon.
***
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng, thành phố mới Đào Nguyên.
Các ông dậy thật sớm.
Vệ Bình Dã ở trước gương phòng tắm, cầm lược đem tóc dài chia thành hai bên, nhanh nhẹn mà buộc lên.
Buộc tóc xong, Vệ Bình Dã không cất lược mà mở vòi nước ra, dùng ngón tay chấm chút nước nhẹ nhàng bôi lên trên râu của mình, đem râu cũng gọn gàng.
Vệ Bình Dã nâng nâng cằm.
Vệ tướng quân, ông lão cực ngầu xứng đáng có người làm truyền hình nhìn trúng ông làm minh tinh.
Đón tiểu bệ hạ từ cô nhi viện ra, không thể không phụ thuộc vào ông!
Đúng lúc này, Dương Biện Chương ở bên ngoài gõ gõ cửa.
“Ông đối diện cái gương cũng có thể mơ giữa ban ngày sao?”
Vệ Bình Dã quay đầu lại, nghiến răng, nhỏ giọng nói: “May cho ngươi là ta đã ở trước mộ mẹ ta thề rằng tuyệt đối không đánh quan văn.”
Lúc này, Thành công công ở trong bếp gọi một tiếng: “Hai vị đại nhân, ăn cơm thôi.”
Vệ Bình Dã liếc nhìn nhau, xoay người đi về phía phòng bếp.
Ăn sáng xong, ba người liền đi tới cổ trấn Đào Nguyên.
Cổ trấn Đào Nguyên là…trở thành điểm du lịch nhưng còn chưa chính thức mở cửa.
Sáng sớm, nhân viên công tác đã ở đây chuẩn bị các loại đạo cụ.
Vệ Bình Dã nhìn quanh bốn phía tìm một nhân viên trông có vẻ nhàn rỗi nhất, lấy tấm danh thiếp kia từ trong ngực ra.
“Xin hỏi Đỗ Sách Hoa có làm việc ở đây không?”
Nhân viên công tác nhìn qua danh thiếp xoay đầu hét lớn: “Sách Hoa, Đỗ Sách Hoa! Có người tìm!”
Đỗ Sách Hoa cầm một cái loa lớn chui ra từ trong đám người: “Tới đây!”
Vệ Bình Dã gật đầu chào hỏi: “Chào cậu.”
Đỗ Sách Hoa ánh mắt sáng lên, nắm chặt lấy tay hắn: “Vị tướng quân này, xin chào, xin chào, tôi trước tiên mang ông đi làm quen công việc một chút.”
Vệ Bình Dã quay đầu nhìn qua hai người ông còn lại vẫy vẫy tay, xong rồi không cần chờ hắn.
Hai người ông khác xoay người rời đi, đúng lúc bày có một người già đeo mắt kính mặc một chiếc áo sơ mi bị một đám học sinh trẻ tuổi vây quanh, đi từ bên ngoài vào.
Thành công công nhìn thoáng qua, nói nhỏ với Dương Biện Chương: “Thái phó, đây là giáo sư
Trương của “Đại giảng đường lịch sử”, có phải ông ấy chính là cố vấn lịch sử của nơi này hay không?”
Các ông khi còn ở đồn công an, giữa trưa mỗi ngày đúng giờ đều xem Đại giảng đường lịch sử để hiểu biết về lịch sử của Lương quốc cổ còn có cách đánh giá của hiện đại về bọn họ.
Những cái bức họa được phục hồi “chỉ mang tính chất tham khảo” cũng là được lưu truyền từ chương trình này ra!
Dương Biện Chương quay đầu nhìn thoáng qua.
Đúng lúc này ông cùng với giáo sư Trương ánh mắt chạm nhau, không biết vì sao hai người không hẹn mà đều hơi hơi gật đầu sau đó rời ánh mắt, từng người rời đi.
Thành công công hỏi: “Thái phó có quen biết với ông ấy sao?”
“Không quen biết.” Dương Biện Chương cười cười “Vệ Bình Dã ở chỗ đó cũng không biết thế nào, chúng ta cứ ở đây chờ hắn trước đã.”
“Được.”
Nếu là giáo sư Trương của Đại giảng đường lịch sử cố vấn ở đay, bọn họ cũng có thể hiểu những bức họa “chỉ mang tính chất tham khảo” đã xảy ra chuyện gì.
***
Cổ trấn, Đỗ Sách Hoa mang Vệ Bình Dã tham quan công việc trong sân.
“Phòng hóa trang, phòng nghỉ, phòng trưng bày trang phục…”
Vệ Bình Dã nhìn áo giáp trước mắt, Đỗ Sách Hoa nói: “Giáo sư Trương đích thân kiểm tra, trang phục được phục hồi hoàn toàn, mang phong vị* Cổ Lương chính gốc.”
*Phong vị, theo Từ điển Hán Nôm, là để: “chỉ sự thích thú và cái ý nghĩa cao đẹp của một sự việc, hoặc trong một cuộc sống”
Vệ Bình Dã gật đầu, quả thực đã được phục hồi nguyên bản.
“Ông thử quần áo trước đi, nếu khí chất và ngoại hình vượt qua bài kiểm tra, chúng tôi sẽ ngay lập tức ký hợp đồng và tập luyện.”
“Được.” Vệ Bình Dã lôi lôi kéo kéo vạt áo trước, đột nhiên chạm vào một tờ giấy.
Đúng rồi, hắn lấy tờ giấy đỏ do Dương Bích Chương tối hôm qua vẽ ra: “Sách Hoa, một người bạn văn nhân của tôi nghe nói cổ trấn muốn thay đổi thư mời, vì vậy tôi đặc biệt vẽ giúp một bức tranh.”
Đỗ Sách Hoa cầm lấy tờ giấy đỏ, bối rối hỏi: “Đổi thư mời? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?”
Vệ Bình Dã dừng lại, là Dương Biện Chương dạy hắn nói như vậy.
Nếu vô duyên vô cớ yêu cầu người khác đổi thư mời, họ chắc chắn sẽ không làm theo. Nếu là việc “đổi thư mời” là điều kiện tiên quyết, họ sẽ nghĩ và truyền xuống dưới.
“Được, ông thay đồ trước đi, tôi ra ngoài đợi.”
Đỗ Sách Hoa cầm lấy thư mời, bước ra khỏi phòng thay đồ, đem ra cửa.
Đúng lúc này, giáo sư Trương cùng các sinh viên của ông ở phía trước đi tới.
“Không biết thế nào, thư mời không gửi đi được, chúng tôi cũng đang thiết kế lại…”
Đỗ Sách Hoa cầm tờ giấy đỏ chạm mắt với bọn họ: “Giáo sư Trương.”
Giáo sư Trương hòa nhã gật đầu, cúi đầu nhìn tờ giấy đỏ trong tay: “Đây là?”
Đỗ Sách Hoa chuyển tờ giấy đỏ qua: “À, một người nhiệt tình giúp chúng ta vẽ lại thư mời.”
Giáo sư Trương cầm lấy tờ giấy đỏ, lấy kính viễn thị từ trong túi áo sơ mi ra.
Chung quanh sinh viên nhịn không được kêu lên: “Thầy ơi, là chữ Cổ Lương quốc!”
“Đúng vậy, đó là chữ viết của Cổ Lương quốc.” Tay cầm tờ giấy của giáo sư Trương khẽ run lên.
Lúc này, Vệ Bình Dã mặc áo giáp, mở cửa phòng thay quần áo ra.
Hắn chớp chớp hai mắt, nhìn bọn họ khó hiểu: “Sao vậy?”
Hai mắt Đỗ Sách Hoa sáng lên: “Chính là cảm giác này, ngươi tựa hồ xuyên từ cổ đại trở về, tới tới tới, chúng ta lập tức ký hợp đồng.”
Giáo sư Trương cũng giữ chặt hắn lại: “Vị tướng quân này, chào cậu, tôi muốn biết thêm về bức tranh này…”
Cổ trấn Đào Nguyên, Dương Biện Chương và Thành công công đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài để nghỉ ngơi.
Vệ Bình Dã mặc áo giáp, loảng xoảng loảng xoảng chạy ra bên ngoài: “Ai! Lão Dương! Giúp tôi đọc hợp đồng trước đi, nhìn thấy mấy chữ là tôi hoa cả mắt!”
Một giây kế tiếp, một đám học sinh phần phật chạy ra: “Dương tiên sinh, giáo sư chúng ta có lời mời!”
Vệ Bình Dã: “Lão Dương, xem giúp cho ta trước!”
Dương Biện Chương quay đầu lại, Trình công công như có điều suy nghĩ nhìn hắn: “Dương thái phó, ngươi đã hạ quyết tâm sao?”
Dương Biện Chương đã quen đi một bước tính ba bước, hông từ khi xem “Đại giảng đường lịch sử” đã tính toán rồi.
Ông biết nghiên cứu học thuật của Cổ Lương hiện tại còn trống, ông cũng biết ưu điểm của bản thân, điểm mạnh mà ông có thể phát huy, vốn định viết thư liên hệ với giáo sư Trương, nhưng không ngờ giáo sư Trương lại tự mình đến.
Dương Biện Chương khiêm tốn nói: “Chỉ là tôi xem nhiều thêm mấy tập của ‘Đại giảng đường lịch sử’ mà thôi.”
***
8 giờ sáng, trong ký túc xá trẻ em của cô nhi viện Mầm Non Nhỏ.
Một bạn nhỏ thức dậy, đứng dậy, đẩy bạn bên cạnh nó thức dậy, bạn bên cạnh lại đẩy bạn bên cạnh đánh thức.
Mười phút sau, trong toàn bộ ký túc xá, mười mấy bạn nhỏ đều đã thức dậy.
Một mảnh ríu ra ríu rít nói chuyện trên trời dưới biển.
Ngoại trừ…
Cà Tím nằm ở trên giường, quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn giường bên cạnh.
Dung Dung co ro trên giường nhỏ, quấn chăn thật chặt, trong chăn có một chỗ nhỏ nhô ra, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài.
Dung Dung vẫn không nhúc nhích, dường như không có ý định tỉnh lại.
Cà Tím ôm chăn ai oán nắm chăn, không có ai nói chuyện phiếm cùng hắn.
Dung Dung là heo nhỏ!
Không bao lâu sau, tiến chuông báo thức của cô nhi viện vang lên.
Những bạn nhỏ tạch một phát bật dậy khỏi giường, bọn họ đã chờ đợi để thức dậy từ lâu.
Cà Tím cũng ngồi dậy, đẩy Dung Dung: “Dung Dung, dậy đi!”
Dung Dung vẫn không có phản ứng gì, Cà Tím lại gọi cậu mấy tiếng, sau đó ghé vào lan can giường của hai người, vươn một ngón tay đặt ở trên mũi của cậu.
Hắn đã từng thấy trên TV, Dung Dung sẽ không phải là…
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Cà tím, ngươi bị ngốc sao?”
Cà Tím quay đầu lại và thấy Thứ Thứ đang đứng trước mặt mình.
Thứ Thứ bò lên giường Dung Dung, vỗ vỗ chăn bông: “Mao Dung Dung, dậy đi!”
Dung Dung dụi dụi mắt: “A?”
Thấy cậu đã tỉnh, Cà Tím quay người đi thay quần áo.
Thứ Thứ lắc lắc Dung Dung, nhỏ giọng hỏi cậu: “Ngươ lại khóc sao?”
Dung Dung mơ mơ màng màng, lắc đầu: “Ta không có.”
Thứ Thứ nghiêm túc nói: “Ngươi có, ngươi đêm qua đã khóc, ta nghe thấy được.”
“Không có.” Dung Dung nhỏ giọng nói, “Ta chỉ là mơ thấy ông.”
Có lẽ cậu đã khóc một chút, nhưng bản thân Dung Dung cũng không nhớ rõ. Sau đó cậu lại quá biền ngủ nên ngủ thiếp đi.”
“Ngươi vì nằm mơ mà khóc.” Thứ Thứ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn chưa bao giờ khóc vì một giấc mơ.
Dung Dung nhỏ giọng phản bác: “Ta không khóc.”
Thứ Thứ còn chưa kịp nói thêm, tiếng cô giáo đã truyền tới.
“Ôi trời ơi, bạn nhỏ Thứ Thứ, không mặc quần áo thì không thể bò lên giường bạn nhỏ khác được.”
———–Hết chương 15——-