Sở Hữu Đại Lão Ta Đều Tra Quá - Lộc Dã Tu Tai - Chương 17: Nghiệt đồ (Mười Bảy)
Hoa Triều giãy giụa.
Chỉ tiếc cơ thể hiện tại của cậu đã không còn là cơ thể với chiều cao 1m88 và thân hình của người trưởng thành luôn tập thể hình đúng giờ ở thế giới hiện thực, mà là một con gà vừa đủ 18 tuổi với tứ chi mảnh khảnh.
Hơn nữa còn là loại gà mà từ nhỏ đến lớn xui xẻo đến nỗi cơm không có mà ăn nên phát triển thiếu dinh dưỡng, khó khăn lắm mới cao đến đầu 1m7. Cho dù rất cố gắng cũng chỉ có thể cao thêm 2cm.
Hoa Triều quyết định đá háng Sư Đạc. Hai mắt cậu tối đen, đầu gối mới gập lên đã bị Sư Đạc ấn mạnh xuống như ấn một con gà. Chân tay Hoa Triều đập đập vài cái lấy lệ rồi không động đậy nữa.
Chuyện này làm cậu nhớ tới một đề tài nóng hổi trên diễn đàn nọ: Vào lúc sắp bị xâm hại, phụ nữ có thể đánh bại đàn ông bằng cách đánh lén vào bộ phận quan trọng không?
Có em gái trả lời rằng cơ bản không có khả năng. Dáng người bạn trai em ấy khá gầy nhưng lúc áp lên tứ chi của em gái vẫn khiến em ấy không thể động đậy. Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mấy cái trò xiếc nhỏ con mẹ nó hoàn toàn chẳng làm được gì.
Hoa Triều buồn bực nằm trên chăn, giọng ồm ồm: “Ngươi là Thái Tử hả?”
Một âm thanh lạnh lùng và dễ nghe vang lên: “Gọi ta là Sư Đạc.”
Lần trước đấu pháp cùng Văn Ký Ngữ khiến Sư Đạc bị thương không nhẹ. Chiêu trời đổ sương tuyết khiến một phần kinh mạch của hắn bị tổn thương do giá rét. Liên tiếp bảy ngày không thể hoạt động như bình thường.
Đêm nay hắn đang chuẩn bị ngồi thiền chữa thương trong tẩm điện, bất ngờ thiếu niên hắn ngày đêm thương nhớ rơi xuống từ trên trời, ngã mạnh vào giường hắn. Còn dùng tay giật mạnh vài sợi tóc của hắn khiến đầu hắn trật nhẹ.
Nến trong tẩm điện lúc này đã cháy phân nửa, khắp nơi đều là bóng do ánh nến chiếu qua.
Một thiếu niên như ngọc mặc áo lụa trắng mỏng manh rơi từ trên trời xuống, ngã mạnh lên chiếc chăn được thêu bằng chỉ bạc mạ vàng. Sợi tóc dài thật dài vương vãi quanh giường, gương mặt sáng bóng như hồ trong đêm đen khiến cung điện xa hoa lạnh lẽo thêm phần sống động.
Người hắn mong cầu nhưng không có được nay lại bỗng nhiên ngã vào giường hắn, sợ là tất cả mọi người trên thế gian đều tiếc hận tại sao cái chuyện tốt đẹp này không xảy ra với mình.
Sư Đạc lập tức ép chặt khung xương mảnh mai của thiếu niên xuống dưới người mình. Hắn siết chặt eo Hoa Triều bằng một tay, còn một tay khác đè sau lưng Hoa Triều.
Chỉ khi tiếp xúc trực tiếp như thế này mới biết thiếu niên gầy thế nào, dường như chỗ duy nhất có chút thịt là mông.
Sư Đạc mất thời gian phục hồi tinh thần rồi mới bóp mặt Hoa Triều quay ra chỗ mình. Tuy nhiên, vào lúc mắt hắn đối diện đôi mắt đào hoa cực đẹp kia thì hắn mới ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ rất rõ đôi mắt này.
Với tư cách là thiếu niên kiêu ngạo của Tiên Vực, từ nhỏ đã là con cưng của trời đứng trong đám mây, lại còn là tuổi của sự nhiệt huyết và nổi loạn, thiếu niên rõ ràng nên có một đôi mắt tươi đẹp khí phách hăng hái.
Dù vậy, đôi mắt Hoa Triều luôn rất ướt át. Trong mắt cậu như có mưa xuân với những hạt mưa như bụi không bay giờ ngừng rơi.
Đôi lúc sự ẩm ướt trong đôi mắt đó sẽ trở nên mênh mông khi ý cười lộ ra. Khóe mắt của cậu lúc đó sẽ hơi nhếch lên, ánh mắt giống như say rồi lại giống như không say rồi.
Đôi mắt khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng giờ đây lại mất đi tiêu điểm. Ánh mắt mờ mịt, mưa xuân trong mắt càng thêm bé nhỏ càng thêm liên miên.
Sư Đạc xoa mí mắt cậu, hơi táo tợn hỏi: “Mắt ngươi làm sao vậy? Văn Ký Ngữ hả? Hắn chọc mù mắt ngươi?”
Nói vậy cũng chẳng sai, mắt cậu đúng là bị tổn thương bởi kiếm ý của Văn Ký Ngữ.
Hoa Triều rên lên một tiếng, nói: “Có thể xem là vậy. Hắn ngồi luyện chữ, ta nhìn thoáng qua rồi thành như này.”
Ha!
Cuộc sống với đầy buff chính là không tầm thường thế đó!
Hoa Triều mới đắc ý được ba giây đã bị cân nặng của Sư Đạc ép cho không thở nổi.
Cậu gian nan nói: “Thái Tử điện hạ có thể giơ cao đánh khẽ không? Ta sắp bị ngài đè chết rồi.”
Sư Đạc nhẹ nhàng ôm eo cậu, nhấc lên rồi đặt ở đầu gối mình.
Hoa Triều ngồi trên đầu gối Sư Đạc, lưng dựa vào ngực hắn, bên hông là cánh tay hắn, bên tai là hô hấp của hắn.
“Thái tử điện hạ, ta cảm thấy ngồi trên giường vẫn là thoải mái hơn một chút.”, Hoa Triều uyển chuyển nói.
Sư Đạc “hừ” một tiếng, một tay tháo đai lưng Hoa Triều. Lụa trắng như nước lập tức trượt xuống, để lộ ra bả vai che kín dấu hôn của Hoa Triều.
Tím đậm chồng lên tím nhạt, đỏ thẫm chồng lên đỏ hồng.
Đồng tử Sư Đạc co rụt lại, hắn lạnh giọng hỏi: “Văn Ký Ngữ làm ngươi?”
Hoa Triều chậm rãi thở dài: “Thái Tử nói ngược rồi, là ta làm Văn công tử.”
Sư Đạc chấn động, không dám tin: “Ngươi… Ngươi làm hắn…”
“Ừ, đúng á!”
“Ta lột sạch quần áo Văn công tử, nâng chân hắn lên, sau đó hai chúng ta hợp làm một, trong ta có hắn trong hắn có ta.”
Sư Đạc vừa kinh sợ vừa nói: “Người như Văn Ký Ngữ mà lại để ngươi làm…”
Hoa Triều nói lời thấm thía: “Thái Tử điện hạ, tuy ta xinh đẹp và có vóc dáng lùn nhưng cũng đâu có pháp luật nào quy định người lùn xinh đẹp nhất định phải ở dưới! Chưa kể mấy chuyện này quan trọng là hai bên tình nguyện, tình chàng ý thiếp, ai trên ai dưới quan trọng thế sao?”
“Chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp, đều có ý muốn làm tình với nhau thì ta cảm thấy bản thân mình cũng có thể nằm dưới ấy. Chỉ là nếu có một bên không tình nguyện vậy vẫn là không nên miễn cưỡng nhau. Do đó ngài Thái Tử đây có thể để ta mặc quần áo vào không? Nhà ngài lạnh quá, ta nổi hết cả da gà rồi.”
Giọng nói của Sư Đạc có chút bi thương, hắn vững vàng hỏi: “Văn Ký Ngữ có thể có một đêm nồng cháy với ngươi nhưng ta thì không thể ư.”
Hoa Triều nuốt nước miếng: “Hai người đâu có giống nhau. Ta và Văn công tử miễn cưỡng gọi là lưỡng tình tương duyệt* chứ ta với ngài đâu có gì. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.”
*Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau.
Giọng Sư Đạc trầm xuống, lạnh lẽo nói: “Nếu ta càng muốn cưỡng cầu?”
Đột nhiên tay hắn chen vào vạt áo Hoa Triều. Một tiếng “xoẹt” vang lên, áo lụa trắng bị xé thành hai mảnh.
Hoa Triều phẫn nộ hô to: “Ai sẽ muốn làm chuyện này với cái loại như ngươi hả?”
Sư Đạc cười lạnh: “Không muốn thì sao, chuyện này không phải do ngươi quyết định!”
Hoa Triều chửi ầm lên: “Cút đi! Văn Ký Ngữ lợi hại hơn ngươi nhiều nhưng chưa từng cưỡng ép ta! Sao ngươi không giết rồi hiếp ta luôn đi hoặc ngươi làm ta bao nhiêu lần ta liền ngủ với Văn Ký Ngữ bấy nhiêu lần!”
Sư Đạc dùng đôi tay như kìm sắt để bẻ mặt hắn, thở nặng nhọc: “Ai bảo ta muốn làm ngươi, Văn Ký Ngữ có thể bị ngươi làm thì ta cũng có thể! Dù thế nào thì tối nay ngươi cũng chắc chắn là người của ta!”
Dm?
Dm!
Dm!!!!!
Chuyện này thật sự khiến Hoa Triều luống cuống.
Nếu bị bắt làm người ở dưới thì nói thế nào cũng là người bị hại, có thể thoải mái mà khóc.
Nếu như bị bắt làm người ở trên thì ai thèm tin là cậu bị hại, có khóc thì nước mắt cũng phải chảy ngược vào trong.
Chẳng lẽ cậu thật sự phải ôm tay áo Văn Ký Ngữ rồi lăn lộn khóc hu hu hu như một đứa trẻ: Cái người kia dùng cúc hoa (lỗ đít) hiếp xxx ta!
Aaaaa cái hình ảnh đó
Đừng nghĩ nữa!
Thêm một tiếng “xoẹt” nữa vang lên, quần cũng bị xé thành hai mảnh.
Hoa Triều lạc giọng: “Sư Đạc, ngươi giết ta đi!”
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có một tiếng hô bén nhọn ngoài cửa điện: “Không ổn, Thái Tử điện hạ, Hoàng Hậu nương nương lại ngất rồi!”
Đương kim Hoàng Hậu của triều Dận là mẹ đẻ ở trần gian của Sư Đạc, từ trước đến nay đều bệnh tật ốm yếu.
Sư Đạc đành phải rời giường, mặc quần áo xong quay sang nói với Hoa Triều: “Ngươi ngoan ngoãn đợi trên giường, đừng chạy lung tung.”
Hắn vung tay lên, lập tức có một kết giới xuất hiện trên giường vây kín Hoa Triều.
Hoa Triều trơn bóng chui vào dưới chăn, nhẹ nhõm thở một hơi dài.
Hoàng hậu triều Dận bệnh ốm, tâm nguyện lớn nhất đời này là có thể thấy con trai duy nhất thành gia lập nghiệp (có gia đình, sự nghiệp).
Nhưng Thái Tử không gần nữ sắc, những người con gái xinh đẹp mà Hoàng Hậu và Hoàng Thượng chọn cho hắn đều bị hắn phủi bỏ.
Hơn nữa Thái Tử còn là một người rất có chính kiến nên rất cố chấp trong chuyện này. Hắn không sủng hạnh cả thị nữ xinh đẹp bên người.
Nếu không phải thái y đã nói rằng thân thể Thái Tử bình thường, Hoàng Thượng và Hoàng hậu suýt chút nữa đã cho rằng Thái Tử có bệnh kín ở chỗ khó nói.
Hoàng Hậu rơm rớm nước mắt, kéo tay Sư Đạc nói: “Con à, mẫu hậu biết con là một đế vương tài năng. Tương lai con nhất định là một bậc quân vương lưu danh thiên cổ. Con có chính kiến, mẫu hậu không muốn ép con. Chỉ là cơ thể ta ngày một kém đi. Nếu bên cạnh con không có ai làm tri kỷ thì mẫu hậu có đi cũng không thể nhắm mắt.”
Hoàng Hậu cầm khăn lau nước mắt, Sư Đạc nói: “Mẫu hậu không nên nói những lời ủ rũ thế này. Đại Dận ta người tài vô số, nhất định có người mà mẫu hậu vừa ý.”
Hoàng Hậu khóc lóc nói: “Nếu con vẫn không tìm ai làm tri kỷ, chỉ sợ ngày mai ta đã đi. Cho dù thế nào thì hai ngày nữa con cũng phải tìm và sắp xếp một người ở trong cung. Ta thấy trưởng nữ nhà thừa tướng không tệ, ngày mai mẫu hậu sẽ truyền nàng vào cung cho con xem qua.”
Sư Đạc bất đắc dĩ day chân mày, cuối cùng nói: “Nhi thần đã chọn được một người, ngày mai sẽ đưa người tới trước mặt mẫu hậu để ngài nhìn qua.”
Hoàng Hậu lập tức mừng rỡ, tháo vòng tay phỉ thúy có giá trị liên thành* xuống đưa cho Sư Đạc, vẻ mặt vui mừng: “Nếu đã thế thì đưa cô nương kia về đây cho mẫu hậu nhìn qua một lần. Xuất thân từ đâu không quan trọng, chỉ cần cô nương đó có khả năng sinh đẻ là được. Chỗ con không có đồ dùng vật dụng gì của phụ nữ nên con đem vòng tay này cho người ta đi. Đợi lát nữa ta phái người đưa thêm mấy bộ gương lược.”
*Giá trị liên thành (價值連城): Giá trị rất lớn, bằng nhiều tòa thành. Dựa theo một câu chuyện mà trong đó có một viên ngọc quý được đổi bằng 15 tòa thành.
Sư Đạc cầm vòng tay phỉ thúy trở lại tẩm điện.
Hoa Triều đang vừa khoác chăn vừa dùng hai móng vuốt nhỏ cào nhẹ lên kết giới.
Sư Đạc tiến lên trước, nhìn chằm chằm mặt Hoa Triều, nói: “Ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Năm phút sau…
“Cái gì?”
“Ngươi muốn ta giả nữ để đi gặp mẫu hậu ngươi?”
Hoa Triều ngớ người.