Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý - Chương 237: Tận thế chi hải 06
Sau khi bái tế xong liền thu dọn đồ đạc, Du Hành để mẹ Trương thu dọn đồ đạc, anh đi liên hệ với người mua nhà. Anh tìm ngay quản lý của tòa chung cư, gần đây chung cư có không ít hộ gia đình mới vào ở, tìm nương tựa nhà người thân không ít, ở chỗ quản lý đều có đăng ký.
Hai ngày sau anh xác định người mua, dùng 60 vạn thành giao, còn làm xong giấy tờ sang tên. Sau khi mua xong vé thuyền ngày 6 tháng 7, mẹ Trương nói: “Có nên nói với Tiểu Trí một tiếng hay không? Nếu không bảo nó đi cùng với chúng ta.”
Du Hành không quan tâm cho lắm gật đầu: “Vẫn là đừng cãi nó nữa, lần trước gọi điện cho nó nó đã rất không vui, chờ chúng ta đến Tây Nhạc rồi thông báo cho nó, Trung Kinh ở trung bộ, tạm thời vẫn rất an toàn, từ Trung Kinh đến Tây Nhạc cũng thuận tiện hơn.”
Mẹ Trương nghe xong cảm thấy có lý, thấy con trai có vẻ không để ý, trong lòng bà cũng nặng trịch, nhưng rất nhanh bà đã nghĩ thoáng hơn. Cha Trương nói đúng, cháu trai được con dâu nuôi lớn, lúc cháu trai mười sáu tuổi con dâu mới đưa nó về, khi đó tính cách đã định hình, không thân thiết với người trong nhà cũng bình thường.
“Chúng ta không thẹn với lương tâm, là được!”
Thấy con trai chịu quá nhiều tổn thương. Mẹ Trương vô cùng đau lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, như vậy có lẽ đã là trạng thái tốt nhất rồi, con trai rút toàn bộ tinh lực trên người cháu trai, người cũng sáng sủa hơn một chút, thoạt nhìn gương mặt cũng trẻ đi một chút.
Mà cháu trai… Thuận theo tự nhiên đi.
Ngày thuyền chạy, sáng sớm Du Hành đã dẫn mẹ Trương đi ra ngoài, trước đó Du Hành trợ giúp đỡ đẻ cho nhà họ Vương, nhà họ cũng cùng đi chung, vé thuyền nhà họ Trương cũng là bọn họ cùng mua đấy. Người hai nhà mang theo đồ cũng không nhiều, một người cõng theo một chiếc túi lớn, Du Hành thấy nhà bọn họ nhiều người đồ đạc cũng nhiều, liền kêu bà Vương qua thuyền bên này, hỗ trợ chia sẻ chút ít.
Thuyền hai nhà từ từ ra hành lang, chèo ra bên ngoài. Từ nửa đêm trời đã bắt đầu mưa, đến sáng nay mưa rơi không ngừng, cháu gái nhà họ Vương bị tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh, vẫn luôn khóc không ngừng, nương theo đó là tiếng dỗ dành của cha mẹ trẻ nhà họ Vương, người hai nhà sau bốn tiếng đã đến bến tàu, ở đây đã có rất nhiều người.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ lên thuyền ở đây, sau đó cách hơn bốn dặm ở phía trước quẹo vào sông Trần Giang, rồi từ đó xuôi ra hướng bắc tốc hành tiến đến Tây Nhạc.
Bến tàu có ba chiếc thuyền đánh cá ngừng, Du Hành trông thấy ba chiếc thuyền đều trang bị vải che mưa, thoạt nhìn ra hình ra dạng. Sau khi xếp hàng lên thuyền, người hai nhà nhanh chóng chọn nơi tránh mưa tốt nhất. Trên boong thuyền đều ướt sũng người ngồi không được, Du Hành lấy ra một tấm vải bạt lớn trải ra, cho mọi người ngồi xuống.
“Ai, không nghĩ tới lại giống như chạy nạn thế này.” Ông Vương lắc đầu: “Tôi nhìn có chút loạn.”
“Suỵt đừng nói bậy!” Bà Vương nhanh chóng vỗ ông một cái.
Du Hành chuyển đề tài: “Đầu con sông này nối thẳng đến Tây Nhạc, đến được Tây Nhạc là tốt rồi.”
“Đúng nha đúng nha.”
Đến lúc mười một giờ, thuyền mới bắt đầu chạy, nghe thuyền viên nói còn có người chưa đến: “Không đợi! Chuẩn bị lái thuyền!”
“Chú Trương chú thật lợi hại.” con trai nhà họ Vương vui mừng nói, Du Hành trả lại đứa nhỏ cho hắn.
Đến chiều lúc ba giờ, mưa rơi lớn dần, lúc này bọn họ đã theo đường sông chuyển vào sông Trần Trang. Thuyền vẫn luôn vững vàng lướt về phía trước làm người an tâm, bỗng nhiên giữa lúc đó tất cả mọi người cảm thấy dưới thân chấn động!
Du Hành vội vàng đỡ mẹ Trương, sau đó dưới chân lại chấn động! Phản ứng đầu tiên của anh chính là có thứ gì tập kích sao?!
“Mọi người đừng chạy lung tung!” Thuyền viên thổi còi duy trì trật tự, cách vải mưa Du Hành cũng nhìn không thấy động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể cảm giác chấn động cứ tiếp tục từng đợt, anh vẫn luôn ôm mẹ Trương, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bọn họ đi theo hướng Nam Bắc tiền về sông Trần Giang, Trần Trang là tên Tây Nhạc trước đây, Du Hành đã có suy xét về mặt mua nhà ở Tây Nhạc, sau đó dẫn mẹ Trương tốc hành đi đến phương Bắc bằng đường thủy, lại quá thuận tiện.
Sông Trần Trang là sông lục địa (không chảy ra biển), nhiều năm qua không ngừng khai phát, chưa từng nghe nói có thứ gì đó tập kích thuyền đánh cá.
Bên ngoài có thuyền viên hô to: “Đừng để ý tới nó đi mau!” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
“Nó vẫn còn đụng đấy! Làm sao bây giờ?”
“Ném “con vịt” đi! Ném thêm nhiều con vào! Ngàn vạn lần đừng đánh nó!”
Ầm ĩ một mảnh, hành khách bên trong cũng nghe thấy tiếng ồn ào, nhao nhao lên hỏi: “Bên ngoài đang làm gì? Đến cùng là thứ gì vậy?”
Du Hành vốn muốn đi xem một chút, nhưng mẹ Trương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh căn bản không an tâm đi chút nào, vội vàng bấm huyệt cho bà, mới giúp bà bình phục hơi thở: “Mẹ! Không có chuyện gì nữa đừng sợ! Mẹ đừng sợ!”
Đôi mắt mẹ Trương trợn trừng, nhưng vẫn nắm chặt anh không chịu buông: “Thuyền, thuyền lật rồi!”
“Thuyền không có lật! Không lật! Mẹ đừng sợ!” Dỗ một hồi lâu mẹ Trương mới dựa vào anh nhắm mắt lại. Thấy bà như vậy, Du Hành rất không dễ chịu, thậm chí có chút hối hận lúc trước lo trước lo sau không đưa bà đi trước, bây giờ lại khiến mẹ Trương bị dọa thành thế này.
May mắn va chạm đã ngừng lại, thuyền đánh cá tiếp tục chạy về phía trước, đối mặt với sự hỏi thăm của hành khách, thuyền viên chỉ nói: “Là một cá lớn! Đại khái lớn thế này ——” hắn tự tay so đo: “Nhìn không giống cá mập, hơn nữa sông Trần Giang từ đâu có cá mập được? Không có khả năng! Chủ thuyền nói có thể là cá thánh tinh, bảo chúng tôi chuẩn bị gà vịt, ném xuống mấy con nó sẽ để chúng ta đi, mọi người đừng sợ.”
Có người tức giận chất vấn: “Vậy các người cũng phải báo trước với chúng tôi một tiếng chứ! Hại chúng tôi đột nhiên lo lắng hãi hùng, thiếu chút nữa sợ muốn chết!”
“Đúng vậy, đúng vậy, thái độ phục vụ của các người quá kém rồi!”
Thuyền viên cười hì hì: “Nó cũng không phải nhất định sẽ xuất hiện, sớm nói với các người không phải càng khiến các người luôn lo lắng sợ hãi sao, thế thì không tốt cho lắm.” Lời này nói, tiện hề hề, không ít hành khách tức giận đến mắng to lên.
Thuyền viên tiếp tục cười hì hì: “Nếu không, tôi cho người trả lại vé cho các người? Bây giờ sắp đi một nửa lộ trình rồi, trả nửa tiền vé cho các người được không? Bây giờ có thể rời thuyền nha.”
Du Hành nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Trương, khẽ lắc đầu với người nhà họ Vương, nhỏ giọng nói: “Rắn rít địa phương, nhịn một chút.”
Con trai nhà họ Vương thở phì phò, ôm con gái nguôi giận xuống.
Cũng may bọn hắn thật sự may mắn, hành trình kế tiếp vẫn luôn lo lắng, nhưng thật sự không gặp lại loại công kích này nữa, lúc đến bến tàu Tây Nhạc, hầu như các hành khách đều mềm nhũn hai chân chạy xuống.
“Cuối cùng đã tới!”
Đứng ở trên mặt đất, mẹ Trương cũng có tinh thần, kéo túi hành lý hỏi Du Hành: “Con hẹn với Tiểu Tăng lúc nào?”
“Vừa gọi điện thoại, cậu ấy nói ở phía trước.” Du Hành kéo túi hành lý khác, lại mang một chiếc ba lô lớn lên lưng, tay kia dắt mẹ Trương: “Mẹ đi thôi.”
Ở đây vô cùng náo nhiệt!
Tiếng kèn vẫn luôn không ngừng, đội thuyền tới tới lui lui xuyên thẳng qua, nghiễm nhiên đây là tràng diện bến tàu náo nhiệt đến cực điểm, hành khách đến như mây.
“Muốn đi nhờ xe không? Ở đâu?”
“Ông anh đi xem không? Đến xx chỉ cần 50 khối thôi!”
Còn có rất nhiều người kéo xe, xe tải… chèo kéo mời khách, Du Hành đều từ chối tất cả, đi mười phút mới đến chỗ hẹn với Tăng Bình Niên, Tăng Bình Niên một tay tiếp nhận túi hành lý trên tay mẹ Trương, lại muốn đến bắt tay Du Hành, bị anh từ chối mới nói: “Đi nhanh đi! Người ở đây đông quá rồi! Cẩn thận túi tiền, điện thoại!”
Du Hành gật gật đầu, đồ vật quý trọng đều cất trong nhẫn trữ vật cả rồi, nếu ăn cắp mò được phải nói hắn quá lợi hại rồi.
Tăng Bình Niên huyên thuyên một trận, sau đó lại nói: “Tôi thuê phòng cho ông rồi, hai mẹ con ông nghỉ ngơi trước hai ngày đi, rồi tôi dẫn ông đi qua xem nhà mới, phù hợp rồi hẳn mua.”
Du Hành cảm kích nói lời cảm ơn: “Rất cảm ơn ông, Lão Tăng, tiền thuê bao nhiêu?”
Tăng Bình Niên trừng mắt liếc anh qua kính chiếu hậu: “Tiền thuê cái gì, không cần trả tôi, coi chừng tôi đánh ông đấy.” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Quả thật Tây Nhạc phồn hoa hơn nhiều, trong màn mưa vẫn có thể nhìn thấy đám người đi đi lại lại, xe cộ đông như nước chảy.
Tăng Bình Niên tìm phòng ở cho mẹ con bọn họ gần nhà cha vợ của hắn: “Nơi này là con trai hàng xóm lâu năm của cha vợ tôi mở đấy, hai mẹ con cứ an tâm ở. Tôi đã nhờ cha vợ tìm nhà giúp hai người rồi, nơi ở cũng đã tìm được, hai mẹ con cứ nghỉ ngơi trước một chút, hai ngày nữa lại dẫn hai người đi xem nhà. Ngày mai mời hai mẹ con ông ăn cơm trưa.”
“Cám ơn ông anh.”
Bây giờ đã chạng vạng tối sáu giờ, đúng vào lúc ăn cơm tối, Tăng Bình Niên biết bọn họ mệt mỏi, cũng không bày tiệc mời khách gì cả, hẹn ngày mai cùng nhau ăn trưa xong, sau đó hắn đi về nhà.
Mẹ Trương càng không ngừng cảm thán: “Tiểu Tăng thật là một đứa trẻ ngoan, tốt bụng, A Phúc con phải cảm ơn người ta đàng hoàng tử tế đấy.”
“Dạ mẹ.”
Phòng ở là một gian phòng hai người, có một gian nhỏ rửa mặt đơn giản, thu dọn rất sạch sẽ, còn có một thiết bị lọc không khí, hoàn cảnh coi như không tệ.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Tăng Bình Niên mời ăn cơm, sau đó hỗ trợ dẫn bọn họ đi xem nhà mới, nói là nhà mới, thật ra cũng là nhà đã sử dụng qua. Tục ngữ nói, không đứng cùng góc độ người nhìn thì không giống nhau.
Nói ví dụ bên trong những người phía Nam chạy nạn đến đây, cũng có người giống Trương Hằng Phúc sau khi đi vào Tây Nhạc, đã cảm thấy đủ xa đủ an toàn rồi. Mà một ít người địa phương Tây Nhạc lại cảm thấy, vẫn đi sang bên cạnh mới tốt hơn, mặc dù địa thế không khác biệt nhiều, nhưng càng gần đến đất liền hơn nha, chắc chắn an toàn hơn.
Cho nên, vẫn có dân cư bản địa Tây Nhạc bán nhà cửa, cha vợ Tăng Bình Niên – ông Triệu rất nhiệt tình, rất nhanh đã tìm được một căn. Ông cũng là người thông minh… đầu năm nay chắc chắn phải mua nhà cao tầng mới có lợi ích thực tế, cho nên giúp Du Hành tìm một nhà ở tầng chín, mặc dù đã ở năm sáu năm, nhưng vẫn còn rất mới, đồ dùng trong nhà cái gì cũng là nửa bán nửa tặng. Cũng có thang máy đi lên đi xuống, sau khi xem qua một vòng, Du Hành và mẹ Trương đều cảm thấy được, vì vậy cùng quyết định mua lại.
Thật ra Tăng Bình Niên đã âm thầm nói qua với Du Hành: “Tôi cảm thấy thuê nhà rất tốt rồi, một lần thuê có thể thuê ba đến năm năm, tôi không tin lúc đó bên phía nam nước còn không rút.”
Du Hành lại không muốn bản thân rơi vào thế bị động, nếu người nhà muốn thu lại nhà để ở thì làm sao, lúc đó bất thình lình anh và mẹ Trương phải đi chỗ nào? Ngược lại chính mình cũng không thiếu tiền, mua cho yên tâm.
Rất nhanh đã mua nhà xong, các thủ tục cũng làm xong, người nhà kia ở lại bán nhà xong, sau đó cũng lập tức rời đi đi tìm người nhà rồi, Du Hành và mẹ Trương chuyển vào ở, thu dọn một ngày mời cả nhà Tăng Bình Niên và một nhà cha vợ hắn đến nhà dùng cơm, cứ như vậy định cư ở Tây Nhạc.