Sinh Ly Tử Biệt - Chi Băng Nàng - Chương 4: Vô tri thật sự
“Dương tiểu thư, Vương phi mời người tới dùng trà.”
“Dùng trà thì không đi” Tử Huyên đi vòng vòng khuôn viên tò mò nghiên cứu, đối với vị nữ nhân này của hắn cũng không có mấy tò mò muốn quen biết.
Cũng vừa hay nàng đã mọc rễ được 5 ngày nơi này để dưỡng thương, không phải nói đến y phẩm triều đình nơi này quá tốt rồi nàng đắp thuốc bốc thuốc liều lượng vừa đủ liền vết thương lành miệng đến nơi rồi.
“.. nhưng là Vương phi mời nhất định phải mau chóng đến bái phỏng rồi.” Còn người nào đến mặt dày hơn nàng hay không đây, phải để nữ chủ nhà mời mọc còn chưa muốn đến chào hỏi qua một tiếng nữa, không nể mặt. Nói thì nói nhưng Tử Huyên vẫn mày mò mấy viên ngọc điêu khắc ngoài sân lắm, “mau chóng đến” là suy nghĩ thôi đến mau chóng hay không còn chờ nàng “xem kĩ” cái vật phẩm này đã.
Có thể nói mỗi gian, mỗi tiểu viện nơi đây đều được thiết kế một cách chọn lọc nhất, khu nàng ở chỉ là phòng cho khách nên trông thì đầy đủ tiện nghi nhưng lại quá trống trãi, không giống như đoạn đường vừa rồi bố trí toàn màu sắc nổi bật từ họa sắc trên tường trên mái ngói và hoa cỏ nữa. Đôi khi chúng đối lập nhau nhưng thêm vài yếu tố xúc tác thì quá tuyệt rồi, bổ trợ và mới mẻ, nhiều không gian phù hợp với mục đích khác nhau, không lố lăng hay nhàm chán là điều mà nàng thích và lưu vào để có việc dùng đến.
Nước da hồng hào chênh lệch với tuổi tác của nàng ấy, đôi môi nhỏ nhắn, khuôn mặt rạng rời hay thần thái tao nhã gần gũi, không cầu kì và đoan trang, những gì đập vào mắt TửHuyên về Vương phi quá dồn dập làm nàng mơ hồ. Bởi vì trước gì trong tâm trí Tử Huyên những người có dòng máu quý tộc hay lại là con gái thừa tướng thì có lẽ sẽ có một ánh mắt đặc biệt phán xét và “tỏ ra” nhu mì vô cùng, nàng kinh tởm mấy thứ vớ vẩn đó.
“Bái kiến Vương phi dân nữ là Dương Tử Huyên, thất lễ với người rồi vì vết thương hở miệng dân nữ sợ làm người hoảng sợ nên hôm nay mới đến diện kiến.” Tử Huyên cúi người đều không hành lễ như những nữ tử khác làm Tư Giao cười nhẹ đỡ nàng dậy.
“Dương tiểu muội có lễ rồi, đây là sang dược trị vết sẹo, rất tốt muội lấy về dùng đi đừng khách sáo.”
Tư Giao đưa sang nét nhẹ nhàng làm Tử Huyên nổi da gà, nàng chẳng quen sự dịu dàng từ ai đó cho mình cả, không có gì làm nàng lo lắng chỉ là cảm giác quá lâu rồi mà thôi.
“Đa tạ Vương phi”
“Vương gia có nói sơ qua về mối quan hệ của Dương tiểu muội rồi, ta là Tư Giao rất hân hạnh được quen biết ngươi”
Quá rõ ràng rồi, gia đình nhà này thống nhất và đơn thuần là nói ra những gì đối phương muốn biết trước khi được hỏi. Bảo nàng chen chân vào nơi này sao? Tuyệt đối không có cửa.
“Tiểu thư Tư Nhuệ công tử gửi thư.” Sau khi chào hỏi nhau vài canh giờ Tử Huyên về lại phong ngồi ngây ngốc, Hi Hoa bước vào đưa một lá thư đến.
“Quá phiền..” nàng mở ra đọc vài chữ cẩu thả của Tư Nhuệ rồi bất mãn vò lại vứt sang một bên. Trên thư ghi rõ “Không cần ăn bám, mau trở về”
“Hi Hoa chuyển lời giúp ta ngày mai trở về phủ” Tử Huyên nói rồi cho tất cả lui xuống, nàng đưa tay nắn vai đau nhức muốn một mình ở trong sân luyện tập.
“Dương tiểu thư, Vương gia mời người đến phòng lớn dùng trà.”
“Lại dùng trà, cho một ít bánh hoa quế gói mang về là được, phiền phức như vậy.” Đã 6 ngày trời nàng chỉ gặp tên Vương gia này được hai lần thôi, sáng sớm hôm nay vừa gom đồ đạc thì lại xuất hiện đúng lúc như vậy sao.
“Bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi” nói thì nói Tử Huyên vẫn đến phòng lớn từ biệt.
“Muốn trở về sớm như vậy, Vĩnh An phủ không bạc đãi muội chứ.” Cũng lời nói trêu chọc đó làm nàng liếc hắn một cái trề môi đi đến bàn gặm một cái bánh hoa quế thơm ngon không quan tâm trả lời, tiện tay đưa cho Tư Giao chiếc bánh khác.
Lăng Vũ Tự nhìn Tư Giao cả hai cười nhẹ lắc đầu, không bướng bỉnh từ nhỏ đến lớn không phải Dương Tử Huyên.
“Nói xem muội gây hấn với ai mà để người ta đến đòi mạng đây, chuyện này quan trọng nói cho rõ ràng.” Lăng Vũ Tự gằn giọng những tiếng cạch cạch gõ lên bàn làm nàng phải ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của hắn, nàng biết con người có những thứ sẽ thay đổi nhưng cũng có những thứ không thay đổi ví dụ như cách gõ những ngón tay lên mặt bàn của hắn vậy. Nể mặt trên đất nhà người khác nàng mới hớp miếng trà trên bàn nghiêm túc nói.
“Cầm một tách trà nóng, dù rất khát cũng không uống liền được, đành buông xuống. Vì nóng nên chưa đụng được phải chịu thiệt thòi thôi.” Tử Huyên nhún nhún vai, thở ra một hơi.
“Phải nói tới Vương gia cao cao tại thượng như huynh đây làm thế nào lại bắt cóc một mĩ nhân ra biên cương chịu gió ăn mưa như vậy đây, nên xem lại”
“Nào có, là ta ở lại đây một mình không yên tâm muốn cùng Vương gia đến biên cương, không phải chuyện gì to tác” Tư Giao đánh nhẹ lên tay nàng, không hề để ý đến khoảng thời gian đó, gian truân khó khăn bất tiện không đầy đủ nhưng nàng ấy lại có được sự quan tâm tuyệt đối từ người cũng mình kết tóc se duyên. Nàng ấy thắng trong cuộc chiến này.
“Muội phải trở về rồi, phủ đệ của huynh quá nhàm chán rồi” Tử Huyên liếm môi hài lòng chuẩn bị rời đi.
Vừa định đi thì Tử Huyên khự lại.
“Khoảng khắc mà người đó dứt khoác rời ra tỷ mà không nghĩ đến tỷ sẽ như thế nào. Giây phút đó cả đời đều không đáng được tha thứ. Tư Giao tỷ khi nào điều đó xảy ra hãy đến tìm Tử Huyên.” Nàng nghiêm túc nói ra thần thái khác biệt hoàn toàn, nhìn qua Lăng Vũ Tự rồi rời đi.
“Chắc chắn không xảy ra rồi, yên tâm mà sống tốt đi.” Lăng Vũ Tự đáp lại, câu nói vang lớn như nhắc nhở nàng vậy, ánh mắt hắn sâu xa quan tâm nàng. Tử Huyên cười nhếch môi để trong lòng không có quay lại.
“Vũ Tự huynh xem tiểu muội của huynh trông lạ lạ ấy nhở, rất đáng yêu”
“Đáng yêu? Không đơn giản như muội nghĩ đâu, cốt cách con bé từ khi ta gặp nó đã lớn sẵn rồi. Gan lớn làm việc lớn sống ở đời phải sống cho hết mình, lời này là của nó đó” Lăng Vũ Tự cười lớn, mấy nếp nhăn nổi rõ.