Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng - Ngạo Hàn Băng - Chương 61
Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ chỉ là tạm thời không thi lên nghiên cứu sinh, cô trước cần phải an ủi người oán phu trong nhà kia một chút.
Đến nỗi văn phòng của Lục Hòa Ngọc ở lần đầu tiên đẩy ra phần mềm diệt virus sau một đêm liền nổi tiếng, sau đó cô cũng thừa dịp này mà đẩy ra không ít phần mềm khác, bất quá người trong phòng làm việc lại không gia tăng được mấy người.
Phòng làm việc trừ bỏ Ngô Cao Kiệt ngay từ đầu từ chức ra thì đều không có người rời đi, nhưng thật ra sau đó lại nghe nói sau khi văn phòng khởi sắc, Ngô Cao Kiệt còn có muốn trở về nhưng Lục Hòa Ngọc từ chối.
Người như vậy liền tính giữ lại đến cuối cùng cũng sẽ không quá an phận, còn không bằng không cần.
Cũng bởi vậy, mười mấy người ở trong văn phòng cũng cũng chỉ có mấy cái ma mới, mặt khác đều là cấp bậc nguyên lão.
Đương nhiên nhân viên trong văn phòng cũng nước lên thì thuyền lên, tiền lương của bọn họ có thể nói từ một năm 20 vạn liền tăng tới 50 vạn thậm chí 100 vạn, ở dưới tình huống như vậy bọn họ đương nhiên sẽ không đi rồi.
Còn nữa, Lục Hòa Ngọc còn cho phép ở trong văn phòng tạo buổi trà chiều gì đó, tóm lại đãi ngộ càng ngày càng tốt, môi trường làm việc tốt như vậy chỉ có đồ ngốc mới có thể rời đi.
Dưới tình huống như thế, Lục Hòa Ngọc tự nhiên kiếm tiền được đầy túi, kỹ năng lập trình phần mềm cũng có đột phá, đó chính là bản phần mềm diệt virus nâng cấp sau đó lại lần nữa được nâng cấp.
Năm ba đại học năm ấy cô đã bị Chung Cảnh Tri kéo đi thấy lão gia tử nhà anh, mọi người đối đãi với cô cũng không tồi, không có gì để bắt bẻ, ít nhất Lục Hòa Ngọc cảm thấy người Chung gia kỳ thật đều dễ ở chung.
Cho nên, ở ngày tốt nghiệp hôm nay, Chung Cảnh Tri đứng ở cửa trường chờ cô.
Lục Hòa Ngọc vừa ra cổng trường liền thấy được xe của anh, anh còn ôm một bó hoa hồng nguyệt quý đứng ở nơi đó, cực kỳ dẫn người chú mục.
“Chúc mừng em đa tốt nghiệp.” Chung Cảnh Tri nhìn đến Lục Hòa Ngọc ra tới, lập tức ôm hoa đi đưa cho cô nói.
“Cảm ơn anh, để anh đợi lâu rồi.” Lục Hòa Ngọc cũng thực vui vẻ mà tiếp nhận hoa của anh.
“Chúng ta cùng đi chúc mừng em tốt nghiệp được không?” Chung Cảnh Tri duỗi tay ôm lấy eo của cô, trở về xe mở ra cửa ghế phụ để cô lên xe.
“Anh đều nói như vậy, em còn có thể từ chối sao?” Lục Hòa Ngọc thắt dây an toàn hỏi lại, trong lòng lại cực kỳ hiểu biết Chung Cảnh Tri, anh tuy rằng hỏi như vậy, kỳ thật đều đã an bài xong, căn bản là không thể từ chối.
Nhiều năm như vậy, cô còn có thể không hiểu biết anh sao?
“Đương nhiên, là không được.” Chung Cảnh Tri lên xe, cười nói.
“Vậy anh có thể nói cho em đi nơi nào được sao?” Lục Hòa Ngọc hỏi.
“Về nhà.” Chung Cảnh Tri rất đương nhiên mà nói, nghĩ thầm lần đầu tiên của hai người bọn họ sao có thể ở bên ngoài đâu, đương nhiên là ở trong nhà a!
Lục Hòa Ngọc nhịn không được cười, cô liền nói, anh kỳ thật có thói ở sạch cũng không thích ra bên ngoài ăn cơm, tình nguyện mệt một chút cũng muốn tự mình nấu, cũng khó trách anh có thể luyện ra được kỹ năng nấu ăn cực tốt.
Chẳng qua, Lục Hòa Ngọc lại phát hiện anh đi lộ tuyến này cũng không phải về nhà, nhịn không được hỏi “Không phải nói phải về nhà sao? Đường này là..”
“Ừm, chúng ta đi xử lý chút việc trước, đợi chút liền về nhà.” Chung Cảnh Tri thần sắc tự nhiên mà nói.
Lục Hòa Ngọc nga một tiếng, nghĩ anh muốn mua thứ gì đó nên cũng không hỏi lại.
Trăm triệu không nghĩ tới anh đem xe chạy đến cửa Cục Dân Chính dừng lại.
“Này, đây chính là chuyện mà anh muốn làm sao?” Lục Hòa Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, cô vừa mới tốt nghiệp được chứ?
“Đúng vậy, như vậy em liền lấy hai giấy chứng nhận, song hỷ lâm môn, em cảm thấy thế nào?” Chung Cảnh Tri cười nhìn cô nói, trong lòng kỳ thật lại khẩn trương cực kỳ, sợ Lục Hòa Ngọc cự tuyệt.
Lục Hòa Ngọc nhìn anh một lúc lâu sau mới nói “Chung tiên sinh, anh thật đúng là càng ngày càng thích tính kế em.”
“Bất quá, giấy chứng nhận này sớm hay muộn đều phải lấy, nếu đã tới, vậy không thể đi một chuyến tay không, phỏng chừng anh đều đem sổ hộ khẩu của em cũng mang theo đi?” Lục Hòa Ngọc duỗi tay niết gương mặt của anh một chút nói.
Chung Cảnh Tri cơ hồ nín thở chờ đợi lời nói của cô, nghe cô nói xong, anh cảm thấy thiếu chút nữa không thể hô hấp được nữa.
“Thật sợ em từ chối anh.”
“Anh cứ giả vờ tiếp đi, đều đã dự mưu tốt, liền tính em từ chối cũng trốn không thoát.” Lục Hòa Ngọc nhịn không được nói lại anh.
Vì thế, vừa mới cầm bằng tốt nghiệp không đến nửa ngày lại cầm thêm một cái sổ hồng, Lục Hòa Ngọc nhìn hai quyển sổ hồng, than nhỏ thể hiện cảm xúc của mình nhưng lại không hề hối hận.
Chờ về đến nhà, Lục Hòa Ngọc mới phát hiện, anh thật đúng là.. Đem trong nhà làm thành vui mừng như phòng tân hôn.
“Hôm nay tốn không ít tâm tư bố trí đi?” Lục Hòa Ngọc nhìn ra được tất cả đều do chính tay anh làm ra, không có nửa điểm dấu vết tìm người hỗ trợ.
“Ừm, hiện tại em là của anh.” Chung Cảnh Tri không biết từ nơi nào móc ra một chiếc nhẫn, nắm tay cô đeo lên đi.
“Như thế nào không nói anh là của em đâu?” Lục Hòa Ngọc nhướng mày hỏi.
“Anh cũng là chồng của em.” Chung Cảnh Tri thỏa mãn mà ôm cô một chút nói.
“Đừng, em cảm thấy vẫn là Chung tiên sinh dễ nghe hơn.” Lục Hòa Ngọc nhịn không được run lên một chút, cái gì mà chồng, vợ chẳng dễ nghe chút nào, còn không bằng gọi tên.
“Ừm, em chính là Chung thái thái.” Chung Cảnh Tri cũng không phản bác, dù sao giấy chứng nhận đều đã cầm, cũng chạy không thoát.
Lục Hòa Ngọc đối với việc này không tỏ vẻ, dù sao gọi tên cũng hay hơn nhiều.
Chung Cảnh Tri khó được khi mở một chai rượu vang đỏ, bởi vì Lục Hòa Ngọc không thích mùi rượu cũng không thích mùi thuốc là, anh không khỏi may mắn mình chỉ thỉnh thoảng mới uống một ly, lại không hút thuốc lá.
Lục Hòa Ngọc chính là không có sức chịu đựng đối với rượu, điểm này liền chính cô cũng không biết, ăn chút gì đó, chỉ uống một ngụm rượu, Lục Hòa Ngọc liền nháy mắt ngủ rồi.
Này liền..
Làm Chung Cảnh Tri cõi lòng đầy chờ mong có cái đêm động phòng hoa chúc nóng bỏng cười khổ liên tục, anh nếu là biết cô một ngụm đã say mà nói, đánh chết anh cũng không rót rượu cho cô.
Đáng tiếc, mọi việc không có sớm biết rằng!
Bất quá Lục Hòa Ngọc nửa đêm khát tỉnh, mơ hồ nhìn đến đầu giường phòng ngủ có một ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ, lại phát hiện chính mình lại lần nữa bị Chung Cảnh Tri ôm ở trong ngực, trọng điểm là, cô cảm nhận được giữa hai người có cảm giác da thịt cọ xát, cô có phải nên may mắn là không có cởi hoàn toàn hay không?
Cô vừa động, Chung Cảnh Tri vốn dĩ liền không ngủ, tay ở sau vai lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng hơi hơi giơ lên “Đã tỉnh?”
“Ừm, em muốn uống nước.” Đại khái là do vừa tỉnh ngủ, thanh âm của Lục Hòa Ngọc mang theo chút hương vị gợi cảm.
Chung Cảnh Tri hơi ngồi dậy duỗi tay đem ly nước đã sớm bị anh đặt ở tủ đầu giường mang lại đây, đưa tới miệng cô làm cô uống.
Lục Hòa Ngọc ôm lấy chăn ngồi dậy, cũng chỉ là uống lên hai ngụm giải khát, phát hiện nước ấm vừa vặn tốt.
“Anh đã rót nước khi nào?”
“Đây là nước nóng để nguội.” Chung Cảnh Tri thấy cô không uống nữa, đem cái ly đặt lại, tay liền bắt đầu không an phận.
Lục Hòa Ngọc hơi cứng lại một chút, liền xoay người đè lên trên anh, đem anh áp đảo ở trên giường nhắm ngay miệng liền hôn xuống.
Chỉ là, tại khoảnh khắc cô ngồi xuống bị đâm qua nháy mắt, Lục Hòa Ngọc đau đến mức nói tục, mẹ nó cô không biết sẽ đau như vậy, rung động gì đó, hư không khó nhịn gì đó đều không cảm nhận được, cô chỉ cảm thấy đau.
Chung Cảnh Tri hơi mượn lực đem cô lật lại áp xuống dưới, đem hết thảy quyền chủ động nắm ở trong tay, lui về phía sau, đánh đòn nghiêm trọng..
Nhiệt khí dần dần lên cao, hai người trên giường cho nhau dây dưa, đầm đìa không dứt.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của hai người nhưng trong không khí tràn ngập một cổ hơi thở mê người, thật lâu đều không tiêu tan.
Chung Cảnh Tri ôm Lục Hòa Ngọc trở mình, làm cô ghé vào trên người mình, tiếng tim đập kịch liệt giao điệp, bàn tay to của anh khẽ vuốt phía sau lưng cô.
Lục Hòa Ngọc vô lực nằm bò vùi đầu ở cổ anh, âm thầm phỉ nhổ chính mình không đủ kiên định bị phản công.
“A Hòa.” Chung Cảnh Tri thấp giọng ôn nhu nỉ non mà gọi cô, cực kỳ thỏa mãn ôm chặt cô, đến nay anh rốt cuộc mới cảm giác được cô chân chính thuộc về mình.
Lục Hòa Ngọc không nhúc nhích, chỉ là tay ôm anh hơi siết chặt, kỳ thật cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt, bọn họ đã lãnh chứng, hợp pháp.
Đương nhiên, cô sau khi tốt nghiệp liền lãnh chứng, tốc độ này thật là ngồi hỏa tiễn cũng không đuổi kịp.
“Tháng sau liền làm tiệc cưới, em cảm thấy thế nào?” Chung Cảnh Tri hỏi.
“Cái này không cần phải gấp gáp.” Lục Hòa Ngọc nhớ tới Cao Ninh, chính mình còn không có nói cho cô ấy rằng cô đã lãnh chứng đâu.
“Được, em nói khi nào làm liền làm khi đó.” Chung Cảnh Tri ôn nhu mà nói.
Đại khái đàn ông sau khi trải qua chuyện này, tổng hội đối với người mình yêu càng thêm yêu thích cùng dịu dàng đi.
Lục Hòa Ngọc ừ một tiếng, giãy giụa một chút không nghĩ lại ghé vào trên người anh.
Chung Cảnh Tri bỗng nhiên lại lần nữa xoay người đem cô đè ở dưới thân, ôn nhu mà hôn cô “A Hòa, chúng ta lại đến một lần đi.”
Sau đó không đợi Lục Hòa Ngọc mở miệng, đã bị Chung Cảnh Tri cúi đầu dùng nụ hôn ngăn lại, đêm nay, Lục Hòa Ngọc bị Chung Cảnh Tri gặm tới tới lui lui không biết bao lâu, thẳng đến khi thể lực của cô cạn kiệt.
Chung Cảnh Tri bế lên cô đã mệt mỏi ngất đi tắm rửa sạch sẽ, lại thay cô mặc vào quần áo ngủ mới ôm cô ngủ.
Sáng sớm Lục Hòa Ngọc là ở một trận hô hấp khó khăn tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy ánh mắt tràn đầy nhu tình của Chung Cảnh Tri, cô cảm thấy lại buồn ngủ lại cả người bủn rủn, thanh âm có chút khàn khàn hỏi “Chung tiên sinh, anh đang làm cái gì?”
“Anh cảm thấy hôm nay càng yêu em một chút.” Chung Cảnh Tri trong mắt mang cười mà nói.
“Vậy anh có thể đừng đè nặng em hay không?” Lục Hòa Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà dùng sức đẩy ra anh, tối hôm qua cô không nên tùy ý anh tác quái.
“Hiện tại chính là sáng sớm, em lại lộn xộn, hoặc là nếu em muốn thì anh cũng không ngại.” Chung Cảnh Tri cúi người hôn hôn cô.
“Em mới phát hiện da mặt anh so với tường thành còn dày hơn.” Lục Hòa Ngọc dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, tuy rằng lừa mình dối người, lại thật sự không dám lộn xộn, trên người cô còn nhức mỏi đâu.
“Anh cho rằng em đã sớm đã biết đến.” Chung Cảnh Tri nhìn cô rụt đầu nhắm mắt, nhịn không được lại hôn một cái nói “Em ngủ tiếp một lát đi, anh đi làm bữa sáng, đợi lát nữa lại gọi em.”
Nhìn quầng thâm dưới mắt cô, Chung Cảnh Tri cũng nhịn không được có chút đau lòng, tối hôm qua anhc xác có chút thật quá mức, kéo chăn cho cô, mới đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lục Hòa Ngọc lần này vừa nhắm mắt, không đến một lúc lại ngủ, chẳng qua cô ngủ một giấc đến trời đất tối tăm, bỏ lỡ bữa sáng, cũng bỏ lỡ cơm trưa, mãi cho đến buổi chiều chạng vạng rốt cuộc mới tỉnh lại.
Mà Chung Cảnh Tri cũng vẫn luôn ở trong phòng cùng cô, lại không có đánh thức cô, đang sử dụng máy tính không biết bận rộn cái gì.
Thấy Lục Hòa Ngọc có động tĩnh, anh lập tức đem máy tính đặt tới một bên, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, “Đã tỉnh.”
“Ừm, em đói bụng.” Lục Hòa Ngọc muốn bò dậy, kết quả cũng không biết là do ngủ nhiều, vẫn là đói lâu rồi, tay chân đều có chút nhũn ra.
Chung Cảnh Tri một phen bế lên cô nói “Anh mang em đi rửa mặt, lại ăn cơm.”
“Đều tại anh không tiết chế.” Lục Hòa Ngọc nắm tay đấm ngực anh một chút, nhưng điểm này sức lực đối với Chung Cảnh Tri mà nói chỉ như cào ngứa.
“Phải, phải, phải, lần sau sẽ không như vậy.” Chung Cảnh Tri bảo đảm mà nói.
Lục Hòa Ngọc trừng anh một cái, giống như nữ vương chờ anh phục vụ mình, lại ở trên bàn cơm uống lên một chén canh, ăn non nửa chén cơm, cô mới thoáng cảm thấy có chút sức lực.