Siêu Sao Điện Báo - Ba Tức - Chương 4
Trong giấc mơ đó, ta quay trở lại phòng học cao trung, ngủ trên bàn học.
Có người ghé sát vào tai ta, nhẹ nhàng nói: “Bùi Tiểu Vũ, tớ thích cậu.”
Ta mở mắt ra, ánh sáng mơ hồ, trước mặt ta lại không có một bóng người nào cả.
Chỉ có bức màn màu trắng khẽ đung đưa theo gió.
“Tiểu Vũ, mau tỉnh lại, đến nơi rồi!”
Anh trai mạnh mẽ lay ta, một tay cầm túi, một tay dẫn ta đi.
Anh trai khăng khăng muốn đi cùng ta, còn gọi thêm mấy anh em tốt, nói là phải bảo vệ ta.
Ai dám khi dễ ta, bọn họ lập tức sẽ vung nắm đấm lên.
Sau khi xuống máy bay, tổ tiết mục chương trình lái xe chuyên dụng tới đón ta.
Ta chỉ có thời gian mấy tiếng nghỉ ngơi ngắn ngủi, đến buổi tối, ta bị kéo đến bãi biển để ghi hình.
Tổ tiết mục đã làm ba căn phòng bằng giấy khổng lồ thành hình dạng của các phòng học, mỗi một gian trong phòng sẽ có một vị khách mời.
Vì để tiết mục đạt được hiệu quả tốt nhất, ta cũng không được biết trước khách mời ở 2 bên gian phòng kia là ai.
Trong lúc ghi hình, ta trốn ở sau cánh cửa, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Ngay sau đó, ta nghe thấy thanh âm hết sức quen thuộc.
Chu Yến Hành, Bạch Nhược Tích, còn có một số minh tinh khác.
Ta có chút lo lắng.
Lâu lắm rồi không gặp, không biết lúc gặp mặt sẽ hồi hộp như thế nào đây.
Ở bên ngoài, người dẫn chương trình hỏi bọn họ hy vọng sẽ được gặp ai?
Bạch Nhược Tích rất kích động, cô ta cũng không biết khách mời nào sẽ tham gia.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa đầu tiên được mở ra.
Người dẫn chương trình hỏi: “Còn nhớ rõ tên của vị bạn học này không?”
Chu Yến Hành tạm dừng một chút rồi nói: “Đã lâu không gặp, Lâm Hạo.”
Tuy không nhìn thấy, nhưng khi nghe thấy cái tên này, ta có chút sửng sốt.
Lâm Hạo, là lưu manh của lớp hả?
Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn ta luôn chân chó theo sau Bạch Nhược Tích mà…
Ta nghe rất cẩn thận, bên ngoài hết sức náo nhiệt, Bạch Nhược Tích cũng đang cười, nhưng rõ ràng cô ta có chút khẩn trương, có thể là sợ hắn ta nói lời không nên nói.
Nhưng mà, Lâm Hạo lại rất phối hợp, trong lời nói đều là khen cô ta.
Tâm trạng cô ta lúc này mới dần dần thả lỏng.
Một lúc sau, một cánh cửa khác được mở ra.
Ta nghe thấy Bạch Nhược Tích hét lên đầy kinh ngạc: “Đồng Ngữ!”
Trong đầu ta đột nhiên căng thẳng.
Đồng Ngữ là bạn cùng phòng của ta khi ở cao trung, cũng là chị em tốt của Bạch Nhược Tích.
Khi đó, mỗi một lần Bạch Nhược Tích bắt nạt ta, đều có cô ấy hỗ trợ.
Bao gồm cả lần giội nước lần đó.
Vì sao lại mời cô ấy? Là vì Bạch Nhược Tích yêu cầu sao?
Ký ức không tốt lần nữa ập đến, ta có chút buồn nôn.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Bên ngoài hàn huyên trong chốc lát, thì ta nghe thấy giọng nói có phần thúc giục của Chu Yến Hành:
“Chúng ta mở cánh cửa cuối cùng đi, còn có một bạn học đã chờ rất lâu bên trong.”
Lúc này người dẫn chương trình mới ra hiệu ta mở cửa.
“Chào đón vị khách mời thứ ba của ngày hôm nay, rốt cuộc là vị bạn học nào đây? Thật mong chờ, một một, hai, ba!”
Ta hít sâu, điều chỉnh trạng thái, đẩy cửa đi ra.
Gần đây nhiệt độ giảm mạnh, nhưng vì để trông tươi tắn nhất khi lên hình, ta chỉ mặc một chiếc váy trắng, bên ngoài khoác thêm một cái áo để tránh gió.
Vừa mở cửa ra, gió thổi, làn váy tung bay.
Ngoài ý muốn, người vây xem rất kinh ngạc.
Ta ngước mắt lên, liền nhìn thấy Chu Yến Hành.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau lưng là ánh đèn lộng lẫy, đang nhìn ta cười, bọn ta như thể bị ngăn cách bởi một dãy ngân hà.
“Bạn học Bùi Thính Vũ, đã lâu không gặp.”
Dáng người cao gầy ấy kéo ta quay trở lại lúc cao trung.
Ta giống như lại thấy, bóng dáng thiếu niên luôn đeo tai nghe, dựa vào bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta có hơi thất thần, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Yến Hành giới thiệu với mọi người: “Vị này là bạn học Bùi Thính Vũ, là người… là học bá của lớp ta.”
Hắn cũng không nói ta là bạn cùng bàn của hắn, có thể là vì để tránh nghi ngờ, cũng có thể, là đã sớm quên.
Ta dời mắt, nhìn thấy Bạch Nhược Tích.
Cô ta đứng một bên, trong nháy mắt, sắc mặt cô ta so với việc ăn phải ruồi bọ còn khó coi hơn.
Bông hoa nhài thuần khiết duy nhất của giới giải trí.
Nếu không phải Bạch Nhược Tích tự mình kể về việc bị bắt nạt ở cao trung, mới thu được một số đồng cảm, thì chắc hẳn hôm nay cô ta cũng chẳng được mời đến.
Hiện tại cô ta nhìn ta, người đã từng xuất hiện trong “lịch sử đen tối” của cô ta, chắc tâm tình cũng đang rất phức tạp.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền che dấu cảm xúc, chạy tới ôm ta.
“Trời ạ! Thính Vũ, cư nhiên là cậu, tớ thực sự rất nhớ cậu đó!”
Ta ôm lại, mặt không đổi sắc: “Rất vui khi được gặp cậu, Nhược Tích.”