Say Tình - Si Thần - Chương 23: Đi tắm thôi!
“Chị muốn đi tắm một chút, em có muốn tắm không?”
Sau khi nói xong, Lam Nhã Tình chợt nhận ra mình vừa nói cái gì đó không đúng. Ít ai biết Lam tổng hầu như chưa bao giờ phát biểu sai trước đám đông nhân viên, lời nói như đinh đóng cột, đầy đủ logic rõ ràng mà nay trước ải mỹ nữ mặt đỏ như trái cà chua, sửa lại lời vừa nói
“Ý chị là phòng bên kia dành cho khách có đầy đủ vật dụng em cần, em có thể dùng thoải mái. Chị đi tắm trước, lát mình có thể gặp nhau ở bữa tối dưới lầu.”
Vân Khúc Hoa mặt chưa hết đỏ nay càng đỏ hơn khi nghe Lam Nhã Tình mời gọi “đi tắm”. Nàng thầm mắng Lam Nhã Tình không biết là cố ý hay vô ý muốn câu dẫn mình đây. Trong lúc mơ hồ suy nghĩ, nàng lại nghe Lam Nhã Tình muốn đuổi mình qua phòng bên, đây có phải là vừa định tặng kẹo ngọt xong rồi lấy lại không. Nàng nheo mắt nhìn con người có vẻ đã bước đi ổn định hơn đang bình tĩnh lựa chọn trang phục ở đằng kia rồi không một lời tiến bước vào nhà tắm để nàng bơ vơ một mình. Vân Khúc Hoa với các giác quan được rèn luyện từ nhỏ vô cùng tốt nên việc nghe tiếng sột soạt khi Lam Nhã Tình cởi quần áo là điều hiển nhiên. Nàng ngồi chăm chú lắng nghe rồi đoán từng món được cởi bỏ đi của Lam Nhã Tình, sau đó che miệng cười trộm. Cho đến khi tiếng nước chảy từ bồn tắm vang lên, Vân Khúc Hoa mới nhận ra suy nghĩ của mình thật biến thái ~.~ nhưng mà nàng cảm thấy không có ai ở đây nên không có việc gì phải xấu hổ. Sau đó, Vân Khúc Hoa rất nhanh xóa bỏ những thứ nàng tưởng tượng vừa rồi kia, đứng thẳng uy nghiêm, tiến đến phòng kế bên thực hiện công tác tắm gội.
Lần gặp sau đó của hai người là dưới phòng ăn, Vân Khúc Hoa bước đến ngồi vào ghế đối diện với Lam Nhã Tình, sau đó nàng âm thầm đánh giá tư tưởng trọng việc khinh sắc của người kia. Từ khi nghe tiếng mở cửa và được đóng lại của căn phòng trên lầu, Lam Nhã Tình khó có thể tập trung vào công việc trên chiếc laptop của mình. Cho đến khi biết được Vân Khúc Hoa ngồi đối diện, Lam Nhã Tình cười thầm sau đó liền cất nhanh công cụ làm việc.
“Sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay em dùng cơm rồi ở lại một đêm đi. Nếu em cảm thấy không tiện thì dùng cơm xong, chị đưa em về, thế nào?” Lam Nhã Tình một bên chân thành nói, một bên lặng lẽ nhìn đối phương. Vân Khúc Hoa sau khi tắm gội thật là phong tình nha, hơi nước vẫn còn vương lại trên hai má ửng hồng, giống như hai trái đào chín mọng. Môi nhỏ đỏ hơi cong cong, đôi mắt như có như không mị hoặc nhìn mình kia, may là nàng ấy vẫn chưa trang điểm, thật là muốn cắn một cái.
Vân Khúc Hoa sau khi nghe Lam Nhã Tình nói xong, liền cảm thấy bản thân lại bị chị ta mời gọi lần nữa. Nàng nghĩ Lam Nhã Tình đây là muốn mang mình về nuôi hay sao, nếu Lam Nhã Tình biết được suy nghĩ lúc này của Vân Khúc Hoa chắc chắn cô sẽ không chần chừ đề xuất thỏa thuận cực kỳ tốt này.
“Không cần đâu, em gọi Mã Kim đến là được, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Với lại X thị dạo gần đây không an toàn.” Vân Khúc Hoa vừa nói vừa nghĩ đến vụ giết người vừa được phát trên tivi, rõ ràng X thị đang bất ổn.
“Ai nha~!! Vú xin lỗi vì làm phiền hai con đang trò chuyện nhưng cơm nước cũng nấu xong rồi, hai con nên thong thả ăn, còn việc chính sự thì hảo hảo bàn sau được không.” Vú Ngô đã nấu cơm xong từ lâu nhưng hai người cần dùng bữa kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại cuộc trò chuyện, lo lắng bữa cơm sắp nguội, vú Ngô đành phải lên tiếng.
Nghe vú Ngô nói, Lam Nhã Tình lúc này mới cảm nhận được mình có chút đói bụng, liền quay sang nhìn Vân Khúc Hoa với ánh mắt lấp lánh, biểu thị là chúng ta nên ăn cơm thôi.
…
Ở phía Tây X thị có một căn biệt thự nằm tách biệt so với những căn nằm kề nó, xung quanh căn nhà to lớn này trồng rất nhiều trúc, nội thất bên trong được sắp xếp có nguyên tắc và theo phong cách cổ xưa. Trong một căn phòng lộng lẫy, chủ nhân của ngôi nhà đang đứng trước cửa sổ và hướng mắt về rừng trúc. Nếu quan sát kỹ, trong những ngọn trúc đang lay động trong gió kia có nhiều thân ảnh đang luyện võ.
Người đang lặng lẽ quan sát kia không ai khác chính là Nhị Lân, còn những thân ảnh đang luyện võ phía dưới chính là cấp dưới của hắn. Điều đặc biệt ở Lân Thanh Hội khác biệt với ba ban hội còn lại chính là chỉ sử dụng vũ khí “lạnh”. Khi khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển thì vũ khí “lạnh” được đánh giá là kém hiệu quả hơn so với các loại vũ khí sử dụng chất cháy nổ, vũ khí quân sự. Chính vì vậy, Hắc Tứ Linh có đề ra một nguyên tắc, bất kỳ ai có ý đối đầu với Lân Thanh Hội nhưng sử dụng các loại vũ khí không thuộc như đao, kiếm,… thì tức là chống đối với Hắc Tứ Linh, toàn bộ ba ban hội còn lại có quyền thanh trừ.
Hôm nay hắn vừa trở về sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ hơn một tháng, nhưng chẳng ai biết nhiệm vụ của hắn là gì duy chỉ có em gái hắn – Nhất Ba một trong tam vị đang theo hầu hắn là biết rõ nhất. Kể từ khi hắn giao nhiệm cho Nhị Lang mang “đồ vật” đến Tứ Phụng, hắn liền biến mất một thời gian, nay vừa trở về lại nghe tin chấn động về vụ giết người phân xác kia. Hắn phì cười, xem ra hắn vừa mới lơ là một chút X thị đã có dấu hiệu thanh trừng lẫn nhau. Hắn cảm thấy hơi tức giận, liền xoay người, phong thái dứt khoát tiến đến mật thất của hắn. Hắn để tóc kiểu quân đội, bên tai trái đeo khuyên tai, bên phải cổ là hình xăm chữ Phạn trong kinh Phật giáo. Trang phục Nhị Lân lựa chọn luôn là áo chéo người lộ một bên vai được thiết kế riêng biệt, chiếc áo làm lộ ra một bên ngực và bờ vai vô cùng săn chắc, sau lưng hắn là hình xăm đầu lân nhưng vì áo chéo ngang người nên chỉ thấy được một bên mắt của đầu lân đầy ma mị. Hắn khoác thêm một chiếc áo màu trắng nữa bên ngoài che đi bờ vai kia, hai chân trần từng bước tiến đến chiếc cung Thổ được thiết kế riêng vô cùng tinh xảo.
Cứ 3 năm một lần sẽ diễn ra ngày họp mặt của bốn lãnh đạo đứng đầu Hắc Tứ Linh và chỉ còn đúng một tuần nữa thì sẽ bắt đầu. Hắn lúc này cảm thấy thoải mái hơn vì có thể gặp được ba con người kia, nghĩ nghĩ hắn gọi Nhị Lang đến, tay vẫn không quên nâng niu chiếc cung hắn yêu thích.
Hắn thư thả nhìn Nhị Lang cung kính từng bước tiến đến sau đó rất nhanh nhăn mày nhìn kẻ phía sau đang run cầm cập kia. Hắn biết Nhị Lang luôn cẩn thận ở trong phạm vi mười mét xung quanh hắn, chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy đề phòng, là người phải vượt qua muôn vàn bể khổ huấn luyện mới có thể đứng trước mặt hắn như bây giờ nhưng chuyện em trai hắn thì…
Hắn trầm giọng “Tiểu tử em trai ngươi cũng có ở đây sao? Ngươi bảo hắn đứng im một chút là được.”
Nhị Lang hôm nay dắt theo em trai hắn, dự định cho tiểu tử này tiếp xúc một ít với các huynh đệ trong ban hội. Lúc trước sự việc ở quán bar em trai hắn lấy biệt danh là Tidy, thật ra hắn vẫn hay gọi đứa em này là A Duệ. Hắn không có người thân, chỉ có đứa em ngu ngốc nhặt nuôi này là khiến hắn cảm thấy có không khí gia đình khi trở về nhà. Sau khi nghe chủ tử gọi, hắn quên mất A Duệ còn phải đối mặt với Nhị Lang để tường trình lại vụ việc ám sát kia, chưa kịp suy nghĩ ứng phó thì đã nghe Nhị Lang lạnh lùng cất giọng. Hắn đổ mồ hôi, quay lưng nhìn A Duệ đang cúi đầu, hắn thở sâu một hơi rồi bảo A Duệ cần duy trì tư thế hiện tại cho đến khi hắn bảo có thể thả lỏng.
A Duệ run run chưa kịp lên tiếng đáp lại thì một cơn gió kèm theo tiếng vút sượt qua mặt hắn, hắn chưa kịp chớp mắt định thần thì tiếp tục lại một tiếng vút kèm một tiếng phập ngay chân của hắn. Hắn như sắp ngất khi thấy mũi cung tên chỉ cách bàn chân hắn vài milimet, hắn nghĩ có khi nào lực kéo cung mạnh hơn một chút thì cái chân của hắn xong rồi không. Hắn nhắm chặt mắt lại rồi nắm chặt bàn tay, cố gồng bản thân đứng cho vững vì hắn không biết phải đối mặt với bao nhiêu mũi tên nữa được bắn ra. Cho đến khi hắn nghe giọng anh trai cất tiếng, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu không dám nhấc lên, miệng liên tục nói
“Tiểu tử biết tội, xin ngài tha mạng.”
Nhị Lân nhếch môi vung vung cổ tay, hắn tà ác nghĩ phải tìm người thật như vậy làm bia thì mình mới có thể luyện thân thủ tốt lên được. Hắn quên mất rằng, hắn từng đánh bại được tuyển thủ Olympic huy chương vàng trong một lần giao lưu các cung thủ nổi tiếng trên thế giới. Người bị đánh bại kia đến giờ vẫn cố gắng luyện tập và truy tìm kẻ ẩn danh là Nhị Lân từng trà trộn vào tham gia.
Nhị Lang cũng quỳ rạp theo xin tội vì để chậm trễ việc bồi tội với chủ nhân của hắn.
“Chủ nhân, xin ngài cho chúng tôi cơ hội được chuộc tội.”
Nhị Lân lạnh giọng “Có bản lĩnh thì hai ngươi vào Tổng cục X thị mang báo cáo pháp y của vụ án gần đây về cho ta.”
Nhị Lang ngạc nhiên “Chủ nhân, không phải chúng ta có thám tử sao?”
Nhị Lân nhấc chân từng bước đến bên cửa sổ quen thuộc, hắn lại hướng mắt nhìn về phía rừng trúc kia rồi lên tiếng
“Người đứng đầu Tổng cục X thị hiện tại rất khó đoán. Chúng ta cũng không nên kinh động đến các ban hội còn lại, dù sao cũng sắp đến ngày mọi người hội tụ rồi.”
Nhị Lang không nói thêm gì, gật gật đầu rồi mang theo đứa em trai ra ngoài.