Say Tình - Si Thần - Chương 19: Khách không mời
Nghe tiếng động từ phòng của Vân Khúc Hoa đang ngủ, Lam Nhã Tình lập tức tắt bếp, rửa tay sạch sẽ rồi tiến đến. Mở cửa phòng, đập vào mắt cô chính là hình ảnh vô cùng dụ hoặc, đôi chân mê người của Vân Khúc Hoa được phơi bày ra hết bên ngoài, trên người nàng chỉ mới khoác thêm sơ mi còn chưa kịp gài lại hết nút, do Vân Khúc Hoa khom lưng để mặc váy nên chiếc quần lót ren nhỏ hoàn toàn bị bại lộ trước mắt Lam Nhã Tình.
Vân Khúc Hoa xấu hổ, lập tức kéo váy lên, qua loa mặc áo khoác ngoài che lại bộ ngực của mình. Nàng thầm mắng, ai nói chị ta thông minh, đang thay đồ mà cũng vào xem cho được.
“E…hèm!! Nếu em mặc xong rồi thì ra đây ăn chút gì đi kẻo đói.”
“Chị nhìn lén em không nói giờ còn đòi ăn.”Vân Khúc Hoa bĩu môi lên tiếng
Lam Nhã Tình khẽ cười, “Chị đây là quang minh chính đại nhìn em, còn nữa bụng em nãy giờ cứ phát ra tiếng, chị thân là chủ nhà nên phải mời nó ăn cơm chứ!”
Vân Khúc Hoa giận dỗi, một mạch đi ra ngoài.
…
Sau khi đã đưa Vân Khúc Hoa về nhà, thì Lam Nhã Tình lập tức quay đầu xe đến công ty. Cô nghe nói hạng mục này đột nhiên xuất hiện một cái tên làm cô vô cùng khó chịu đó là Hà Dương Phong, mà người phê duyệt để hắn tham gia lần này lại là lão Vương, người gần đây đang có dấu hiệu chống đối với cô. Hai người bọn họ bắt đầu có liên kết khi nào cái này cô nhất định phải điều tra rõ, bằng không thế sự khó lường.
Do thời gian đã quá trưa, mà lần đầu tiên cô lại đến công ty muộn, thân là lãnh đạo cấp cao sợ làm mất hình ảnh Lam thị nên cô đi vào thang máy chuyên dụng dành cho VIP ở hầm giữ xe. Thang máy này chỉ dừng ở tầng cao nhất của toà nhà mà đó cũng chính là nơi làm việc của cô và không quá 5 người ở công ty lại có thể đi thang máy này nếu thẻ nhân viên không mang cấp S. Trừ cô và ba cô còn lại chính là 3 cổ đông lớn của công ty mới được quyền sử dụng lối đi mật này.
Mở cửa bước vào, mọi thứ đều y như cũ chỉ có điều trên bàn làm việc của Lam Nhã Tình lại đột nhiên xuất hiện một giỏ hoa, không cần biết thì cô cũng biết giỏ hoa này là của ai. Tay đặt túi xách xuống một bên, cô không nhanh không chậm mang giỏ hoa lại thùng rác ném vào. Ngồi xuống ghế, Lam Nhã Tình ấn số điện thoại của phòng thư ký, nhắn Hạ Du lập tức qua đây.
Chưa tới 10 phút, tiếng gõ cửa vang lên
“Vào đi!”
Lam Nhã Tình đang xem hồ sơ nên cũng không ngẩng đầu lên xem xác nhận có phải là Hạ Du không, liền kêu người đến pha tách trà cho cô.
Thấy bầu không khí im ắng không giống với tác phong thường ngày của Hạ Du gặp mình là sẽ tận lực báo cáo những điểm then chốt trong công việc. Lam Nhã Tình để hồ sơ trên tay xuống, chuẩn bị tinh thần tốt đối với vị khách không mời này.
Không sai, người đặt giỏ hoa trên bàn làm việc của cô khi nãy và người đang đứng trước mặt cô ngay tại đây là cùng một người, Hà Dương Phong.
Thấy cô nhìn hắn, Hà Dương Phong lập tức vui vẻ. Hắn cười híp mắt mời cô uống trà. Cảm nhận của Lam Nhã Tình khi thấy hắn là cảm giác chán ghét không nói nên lời. Vốn định lên tiếng từ chối thì đột nhiên cửa lại mở ra, Hạ Du một bộ dạng thở hồng hộc bước vào. Ổn định nhịp thở của mình xong, Hạ Du ngẩng đầu thấy Hà Dương Phong và Lam tổng cùng một chỗ, chuyện quái gì đang diễn ra đây. May mắn nàng thông minh, Hạ Du liếc mắt liền nhận ra vẻ mặt khó chịu của Lam Nhã Tình khi được Hà Dương Phong mời trà. Nàng lập tức tiến tới, vỗ vỗ vai Hà Dương Phong hắn
“May quá, bạn học Phong pha trà à mình đang chết khát đây, để mình thử xem mùi vị như thế nào nào.”, sau đó Hạ Du nhanh chóng lấy ly trà trên tay hắn một hơi uống sạch.
Hà Dương Phong đen mặt, Hạ Du tuy là bạn thân của Nhã Tình nhưng hắn không vì thế mà có thể nhân nhượng nàng ta muốn làm gì thì làm. Hắn nhướn mày cao ngạo nói
“Thân là trợ lý của lãnh đạo cấp cao, cô hình như không biết quy tắc trên dưới thì phải.”
Hạ Du trừng mắt nhìn hắn. Từ thời còn là sinh viên, vào cái đêm định mệnh chó máu đó, Lam Nhã Tình khó chịu đau đớn bao nhiêu thì thân là bạn học thân thiết của Nhã Tình thời còn ngậm kẹo que thì nàng khó chịu gấp bội.
“Không biết là ai cần phải học quy tắc trên dưới trong khi bản thân…”
“Đủ rồi.”
Lam Nhã Tình biết Hạ Du định nói gì nên lập tức can ngăn lời còn chưa kịp nói hết của nàng. Cô không muốn Hạ Du ngay tại trong công ty của mình nói những điều không nên nói, huống chi đó đã là chuyện của quá khứ. Nếu Hạ Du cứ một mực khăn khăn lấy việc này nói trước mặt Hà Dương Phong không chừng ngược lại hắn ta càng không cảm thấy áy náy mà lại cho rằng bản thân cô có để ý đến hắn. Việc này thật sự không tốt.
“Hà Dương Phong, nếu anh đã đến đây hợp tác với Lam thị thì chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác có lợi đôi bên nhưng anh nên nhớ đây là phòng làm việc của tôi, không có quyền của tôi từ nay về sau miễn bước chân vào nơi này. Người chiêu mộ anh là Vương tổng vì thế tôi không có trách nhiệm với anh, có gì thắc mắc anh cứ trực tiếp đi hỏi lãnh đạo của anh là được. Còn nữa, hiện tại tôi đã có người yêu mong anh hãy giữ phép lịch sự và cảnh cáo anh đừng có rãnh rỗi mỗi ngày đều mang hoa đến cho tôi. Còn bây giờ mời anh ra ngoài cho, tôi có việc cần bàn với trợ lý Hạ.”
Hà Dương Phong nào có khí độ oai phong khi bước vào Lam thị nữa, hắn ủ rũ bước dài trên hành lang mặc cho những nữ nhân viên luôn ngoái đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, trầm trồ. Từ khi hắn nghe Lam Nhã Tình tuyên bố có người yêu, hắn cảm thấy vô cùng thất vọng bản thân mình, lại nhớ đến giỏ hoa hồng của mình tặng lại lặng lẽ nằm trong sọt rác trong phòng làm việc của cô, hắn càng thêm câm tức kẻ đã cướp đi người hắn yêu. Lấy điện thoại ra, hắn ấn nhanh một dãy số, hắn cảm thấy hắn sắp điên rồi, chừng vài giây sau đầu dây bên kia cũng rất nhanh đáp lại hắn
“Alo, là ta Phong đây. Ngươi giúp ta một việc được không? Tìm ra kẻ mà Lam Nhã Tình gần gũi trong thời gian gần đây giúp ta. Ta sẽ đổi cho ngươi thứ mà ngươi cần nếu tìm được, thời hạn cho ngươi là một tuần.”
…
“Hạ Du! Cậu nói cho mình xem rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến cậu một bộ dạng thở sắp chết đến đây?”
Hạ Du lườm Nhã Tình, tay vẫn cầm một ly nước khác bắt đầu thong thả uống
“Thật là khát chết mất! Tớ nói cậu nghe Nhã Tình không phải là vì cậu gọi tớ trong khi tớ đang sấp mặt duyệt báo cáo của hạng mục lần này sao? Khiến tớ phải vất vả hoàn thành thêm 2 đến 3 bản mới chạy đến chỗ của cậu nha.”
“Không phải đây đã là ngày thứ 3 rồi sao. Lẽ đương nhiên cậu đã phải hoàn thành nó vào hôm qua rồi chứ?”
Hạ Du chột dạ, nàng đâu dám khoe khoang với Lam tổng rằng từ chiều hôm qua cho đến tối nàng buông thả công việc thậm chí còn trốn luôn việc đi du hí với Mã Kim. Nhắc tới Mã Kim, Hạ Du lại mang bộ dáng mê gái thèm nhỏ dãi trình ra trước mặt Nhã Tình.
“Hạ Du? Không lẽ…cậu yêu ai rồi sao?”
Nghe đến Lam Nhã Tình hỏi mình về người yêu, nàng mới chợt nhớ đến Nhã Tình vừa khi nãy đuổi Hà Dương Phong đi có hùng hồ tuyên bố với hắn là cậu ta đã là hoa có chủ. Cái gì??? Lam Nhã Tình cậu ta có người yêu khi nào sao lại không cho mình biết. Thôi xong rồi nữ vương của Lam thị chắc chắn sẽ gây đại hoạ cho người ta mất. Hạ Du bắt chéo chân, chuẩn bị tư thế chất vấn hỏi tội Lam Nhã Tình
“Nhã Tình, cậu có người yêu khi nào? Có phải cậu lừa con người ta không? Tớ biết cậu năm nay tuổi đã có thể lấy chồng được rồi nhưng mà về phương diện tình cảm cậu không nên nha. Lỡ người ta thích cậu thật…”
“Đủ!”
Hạ Du hôm nay đã bị hai lần Lam Nhã Tình cắt ngang. Chứng tỏ Hạ Du sau khi gặp ngự tỷ Mã Kim chỉ số sáng suốt đang chậm dần đều đi xuống.:))
“Hạ Du, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của mình. Hiện tại cậu không cần trả lời nữa, việc này để lần sau hãy nói. Trước mắt cậu không thấy tên Hà Dương Phong kia cư nhiên có thể tự do bước vào phòng làm việc của mình không nói lại còn biết được thời gian chính xác mình đến công ty. Nếu là cậu thì cậu không thấy ngạc nhiên sao?”
Hạ Du lúc này mới mang dáng vẻ nghiêm túc. Nhã Tình nói đúng, nàng thậm chí sáng nay có đến phòng làm việc của Nhã Tình nhưng không thấy cậu ta đâu, tính gọi điện thoại nhưng do công việc quá bận rộn nên nàng quay trở lại làm việc và quên mất với lại cũng không thấy Lam Nhã Tình cậu ta liên lạc cho mình, nàng nghĩ không có việc gì hệ trọng nên cũng không suy nghĩ thêm. Cho đến trưa nay nàng mới nhận được thông báo Lam tổng gọi nàng thì nàng mới biết được Lam Nhã Tình mới vừa đến công ty. Chuyện không có gì đáng nói cho đến khi cái tên Hà Dương Phong lại xuất hiện trước mặt Nhã Tình trước mình với thời gian sớm hơn rất nhiều.
Sau một hồi suy xét cẩn thận. Hạ Du lúc này mới nhìn đến Lam Nhã Tình, liền thấy cậu ta đang nháy mắt với mình ra dấu hiệu im lặng còn cậu ta thì lặng lẽ cầm điện thoại chuyên dùng đi thăm dò từng chậu cây, quả nhiên sau khi đi một vòng quanh phòng, Nhã Tình phát hiện chậu cây nằm ngay sau phía sofa là một cái máy ghi âm.
“Tút tút tút…”
“Chủ nhân, thiết bị của chúng ta bị ngắt kết nối rồi.”
Kẻ tóc trắng mắt xanh đang nằm võng đung đưa qua lại, gã mỉm cười
“Thương nhân đều là thông minh như vậy sao, chả vui gì cả!”