Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính - Chương 12 - Sớm mai kề cận
114
Những suy nghĩ đó chợt loé lên trong tâm trí tôi, tôi chưa kịp thực hành thì Cố Văn Tranh đã tỉnh.
Lông mi run rẩy, anh chậm rãi mở mắt ra, dường như chưa tỉnh hẳn, ánh mắt vẫn còn mê mang.
Tôi chợt có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.
Bàn tay chuẩn bị duỗi ra ngừng lại, tôi vờ không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên kéo chăn đắp cho Cố Văn Tranh.
Tôi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, sau đó dời mắt nhìn Cố Văn Tranh, hỏi: “Sao không ngủ một lát nữa?”
Anh nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, mãi đến khi hai mắt thanh tỉnh hoàn toàn.
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi mà ngồi dậy giơ tay ôm eo tôi.
Hay lắm, mới vừa lấy chăn che lại, hiện giờ lại rơi xuống.
Cố Văn Tranh vùi đầu cọ cổ tôi, hai tay dần siết chặt.
Vài sợi tóc xoã xuống làm tôi phát ngứa, tôi không tâm chúng mà dừng mắt nhìn sống lưng đang căng ra của anh.
Không những anh có làn da trắng mà còn rất dễ để lại dấu vết, bằng chứng là dấu vết tối qua vẫn chưa biến mất.
Tôi không nhìn nữa, đảo mắt nhìn lung tung, cuối cùng di chuyển xuống vòng eo bắt mắt kia.
Đệt.
Bất cẩn cắn trúng lưỡi, tôi thầm chửi trong lòng.
Đây là tiêu chuẩn của thụ chính ở chợ hoa à?
Tôi lại kéo chăn đắp cho Cố Văn Tranh.
Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi lúng túng dời mắt, giải thích: “Không mở điều hoà, coi chừng bị cảm.”
Cố Văn Tranh gật đầu, sau một lúc lâu mới buông tay ra.
Anh mím môi, sau đó cười cười nhìn tôi.
Hệt như một con mèo tràn đầy thoả mãn sau khi ăn uống no nê.
Có đôi khi tôi nghĩ, có phải Cố Văn Tranh thiếu tình thương không.
Chẳng qua người khác thiếu tình thương sẽ thông qua ngôn ngữ để xác nhận tình cảm của người khác dành cho mình, còn anh lại dùng hành vi để xác nhận
chúng.
Cho anh dính người có thể khiến anh xác định được tình cảm của đối phương dành cho mình, sau đó tình nguyện dâng hiến bản thân.
Đúng là não yêu đương.
115
Nếu tôi gặp được Cố Văn Tranh trước khi xuyên, chắc có lẽ tôi sẽ thích anh.
116
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến một số chuyện trước khi xuyên.
Hôm thi Đại học xong, tôi come out với gia đình, thẳng thắn nói với hai vị
phụ huynh bằng mặt không bằng lòng kia của tôi rằng tôi không thể trở
thành người như họ muốn.
Ba mẹ tôi trước giờ đều rất quyết đoán,
chỉ khoảng một tuần sau khi thấy không thể thay đổi xu hướng tính dục
của tôi thì họ đã bình tĩnh chấp nhận, hơn nữa còn bắt đầu bàn chuyện
sinh đứa thứ hai.
Nếu không xuyên, có lẽ tôi đã có em trai hoặc em gái.
Nói thật, họ đối xử với tôi rất tốt, chưa bao giờ keo kiệt thứ gì với tôi,
dù bọn họ cực kỳ thất vọng khi biết tôi là gay đi nữa thì họ vẫn chu cấp đầy đủ tiền sinh hoạt hằng tháng cho tôi.
Cái gì họ cũng tốt, chỉ có phương diện tình cảm là không.
Từ khi bọn họ lần lượt bỏ lỡ những dấu mốc quan trọng trong quá trình
trưởng thành của tôi, tôi dần dần không còn mong chờ vào điều đó, trái
lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Ưu điểm lớn nhất của tôi là rộng lượng, có thể sống nhẹ nhàng thoải mái thì tôi sẽ không nghĩ nhiều.
Trong manga, nhân vật chính thường hay có ba mẹ giàu nhưng bận rộn, tôi cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Bởi vậy tôi thích vẽ tranh, thích tạo ra thế giới lý tưởng của riêng mình.
117
Hơi ấm đôi môi chạm vào khoé miệng, kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức.
Là Cố Văn Tranh.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt như có vạn điều muốn nói.
Đối với gương mặt đẹp đẽ không có biểu cảm dư thừa này, tôi từ bỏ tìm hiểu.
Dựa theo diễn biến thông thường, có phải tôi nên hôn trả không?
Nhưng hiện giờ tôi có một vấn đề rất nghiêm túc.
Tôi và Cố Văn Tranh đều chưa đánh răng.