Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính - Chương 15 - Mèo con
Edit: Phong Nguyệt
129
Xét thấy lịch trình của Cố Văn Tranh gần đây thay đổi, tôi cảm thấy không thể chờ anh về mới rèn luyện được.
Vì thế tôi nhịn đau rút một ít thời gian chơi game ra.
Ở trường thường chơi bóng rổ với bạn học nên không có vấn đề gì, nhưng từ hồi thi tháng đến giờ mà không chịu rèn luyện thì thật không ổn.
Một tiểu thiếu gia như tôi phải sắm vai A ăn bám đã đủ mất mặt rồi, nếu bị nuôi béo thì không thể chấp nhận được.
Tôi, Phương Nghi An, quyết không cho phép hình tượng của mình xảy ra sự cố gì!
130
Rèn luyện và tắm rửa xong xuôi cũng đã tới giờ ra ngoài.
Tối qua tôi có hẹn với bạn chiều nay đi ăn.
Tôi nhanh chóng tắm rửa rồi vào phòng quần áo chọn quần áo, sau đó giấu vòng tay ngăn pheromone phía dưới tay áo như thường lệ.
131
Tất cả mọi người ở thế giới ABO đều có pheromone.
Bình thường, Alpha có mùi pheromone rất nồng, tính xâm lược mạnh mẽ, Omega
có mùi pheromone ôn hoà ngọt ngào, beta có thể ngửi thấy pheromone nhưng họ không có mùi pheromone, không thể thả pheromone, càng không chịu sự
ảnh hưởng của pheromone.
Trạng thái hiện giờ của tôi cũng giống
như Beta, không ngửi thấy pheromone, chỉ thông qua vóc dáng, vẻ ngoài và phản ứng của những người khác mà phán đoán giới tính thứ hai của họ.
Dưới tình huống bình thường, Alpha có thể khống chế pheromone của mình, chỉ
khi ở kỳ mẫm cảm mới đeo vòng tay ngăn pheromone để phòng ngừa pheromone tiết ra ngoài.
Tôi không ngửi thấy mùi pheromone của mình chứ
đừng nói gì khống chế, vậy nên vòng tay ngăn pheromone là nhu yếu phẩm
khi ra ngoài.
Mãi khi tôi dọn ra ở chung với Cố Văn Tranh mới lười, tôi vốn đã không thích đeo vật gì trên tay, vì thế không đeo khi ở nhà.
Lại nói, Cố Văn Tranh có thể ngửi thấy mùi pheromone của tôi, không biết là mùi hương gì nhỉ?
132
Trong phòng.
Tôi cạn lời nhìn túi mèo dưới đất.
Hèn gì tên nhóc Quý Dương này lại vô sự hiến ân cần mà mời ăn ở chỗ sang
trọng như vậy, hôm qua còn hỏi đi hỏi lại xem tôi có ở lại thành phố F
ăn Tết không, có thích mèo không, thì ra là chuẩn bị cho hôm nay.
“Phương Nghi An, làm ơn đi, đây là mèo trong phòng của bạn trai tao, nhà tao có việc, qua Tết quay lại, chỉ nửa tháng thôi.”
Tôi rất thích mèo, nhưng không có ý nghĩa rằng tôi thích nuôi.
Như phát hiện tôi không có hứng thú, Quý Dương chắp tay trước ngực.
“Anh Phương, mày là người tốt nhất, sáng mai tao phải bay rồi, gấp quá không tìm được ai khác.”
“Mày coi Tiểu Nguyên Bảo đáng yêu biết bao nhiêu, mày nhẫn tâm để nó không có chốn dung thân sao?”
Quý Dương vừa nói vừa ôm mèo Mỹ lông trắng ngắn ra khỏi túi.
Mèo con không sợ người lạ, ngoan ngoãn kêu hai tiếng, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm tôi.
Vừa ngoan vừa dễ thương.
Cứu, dễ thương quá!
Không phải tôi không có chính kiến, đều do địch quá lợi hại.
Tôi tặc lưỡi, “Thôi đi mày, chờ tao gọi điện cái.”
Dù tôi có chịu đi nữa thì cũng phải hỏi ý Cố Văn Tranh, dẫu sao hiện giờ tôi và Cố Văn Tranh cũng đang ở chung.
Nhạc chuông vang lên một hồi, Cố Văn Tranh mới nghe máy.
Tôi thuật lại mọi chuyện, sau đó hỏi: “Vậy đó, mèo con có thể ở chung với chúng ta trong khoảng thời gian này không?”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, đương lúc tôi nghĩ có phải anh đang tìm
cách từ chối không thì anh lên tiếng: “Em quyết định là được, chừng nào
bọn em ăn xong, anh tan làm tiện đường đón em.”
Tôi ước chừng, “Khoảng một tiếng nữa, anh ăn trước rồi đến đây là được.”
Quay về phòng, dưới ánh mắt trông ngóng của Quý Dương, tôi miễn cưỡng gật đầu.
Quý Dương: “Yeah, cảm ơn anh Phương nhá, đợi lát nữa tao về phòng lấy thức ăn và đồ của Tiểu Nguyên Bảo rồi gửi qua luôn.”
Nhìn vẻ mặt kích động của tên này, tôi cạn lời: “Mày đem mèo tới khơi khơi vậy, không sợ tao không đồng ý à?”
Quý Dương cười khà khà, “Anh Phương, nói thật đừng giận nha, tối nay tao hẹn ba người, mày là người đầu tiên.”
“Vả lại Tiểu Nguyên Bảo ngoan như vậy, ai có thể từ chối nó?”
Má, trúng mỹ miêu kế.
Khi tôi ngứa tay muốn đánh người, Quý Dương mở miệng: “Nhớ nhận lì xì
Wechat nha, đây là tấm lòng của tao với Niệm Niệm, nửa tháng này Tiểu
Nguyên Bảo trông cậy vào mày.”
Như hiểu lời chủ nhân, mèo con ló đầu nhìn về phía tôi.
Dễ thương quá, muốn sờ ghê.
Tôi bước tới hai bước, giơ tay đang chuẩn bị sờ mèo thì nó đã tự động rướn tới, cọ vào lòng bàn tay tôi.
Lông mềm xỉu!
Có người bẩm sinh đã bị chó mèo ghét, cũng có người bẩm sinh được chúng nó thích.
Trước khi xuyên, tôi chính là người có thể chất dụ mèo, có một người bạn gọi
tôi là “Bạc hà mèo biết đi”, mèo gặp tôi sẽ chủ động dính tới, rất được
loài mèo hoan nghênh.
Quý Dương thấy thế bèn giơ mèo cao hơn để tôi dễ sờ đầu nó.
Cậu ta thấy mèo chủ động như vậy, ghen tỵ chết đi được, “Lần đầu tiên tao gặp Tiểu Nguyên Bảo, nó còn không nhiệt tình như vậy.”
Như nghĩ đến cái gì, cậu ta bổ sung: “Tiểu Nguyên Bảo rất dễ nuôi, chỉ là
rất dính người, anh Phương có thời gian thì chơi với nó nhé, không rảnh
thì để nó chơi một mình cũng được.”
Tuy mèo con rất dễ thương, nhưng không làm thịt Quý Dương tôi rất khó chịu.
Tôi khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Không cần lì xì, đưa thực đơn đây, tao muốn thêm hai món nữa.”
Quý Dương vội vàng đáp, “Ok, cảm ơn nhá, hôm nay gọi bao nhiêu món cũng được hết á.”
133
Vì thế, trong sinh hoạt ngắn ngủi giữa tôi và Cố Văn Tranh có thêm một con mèo.
134
Sau khi tôi và Cố Văn Tranh về đến nhà, anh tắm rửa thay đồ trước, tôi rảnh rỗi không có gì làm, bèn gấp gáp lấy mèo từ trong túi ra.
Có lẽ đến hoàn cảnh xa lạ, Tiểu Nguyên Bảo chưa kịp thích ứng, nó cuộn người, sợ hãi kêu meo meo.
Tôi ôm nó ngồi lên sofa, bắt đầu nghĩ xem nên sắp xếp nó ở chỗ nào.
Quý Dương gửi tin nhắn nói cậu ta đã gửi chuyển phát nhanh, đêm nay chắc sẽ tới nơi.
Một tay tôi sờ mèo, một tay lướt Wechat.
Thấy avatar Cố Văn Tranh, tôi dừng lại.
Từ khi dọn vào ở chung không thấy Cố Văn Tranh nuôi mèo, suýt nữa tôi đã quên avatar của anh là hình mèo.
Không nuôi mèo, nhưng dùng ảnh mèo làm avatar, hẳn là không ghét mèo nhở?
135
Khi Cố Văn Tranh trở lại phòng khách, Tiểu Nguyên Bảo không còn căng thẳng nữa.
Khác với dáng vẻ sợ người ban nãy, nó ngưỡng đầu thích thú đi một vòng quanh phòng khách, như hoàng tử bé tuần tra lãnh thổ tương lai của mình vậy.
Tôi thấy nó chơi vui vẻ, bèn cắm đầu chơi game, hôm nay tôi chưa làm nhiệm vụ hằng ngày.
Bỗng nghe thấy Tiểu Nguyên Bảo meo meo liên tục, tôi ngước mắt nhìn sang.
Đối diện với Tiểu Nguyên Bảo là Cố Văn Tranh đã thay đồ ngủ.
Chắc bị người lạ đột nhiên xuất hiện doạ, Tiểu Nguyên Bảo hoảng hốt chạy một vòng, cuối cùng nép vào ống quần tôi trốn.
Tôi cúi người bế nó lên, sờ lưng an ủi nó.
Đợi Tiểu Nguyên Bảo bình tĩnh lại và mở miệng kêu meo meo, tôi mới nhìn Cố Văn Tranh.
Anh đứng cách sofa không xa, nhìn chằm chằm mèo con trong lòng tôi, vẻ mặt mê mang như không biết có nên bước tới không.
Tôi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh sofa, ý bảo Cố Văn Tranh ngồi xuống.
Anh cứng ngắt ngồi xuống bên cạnh tôi, thỉnh thoáng liếc nhìn lồng ngực tôi.
Thấy vậy, không hiểu sao tôi hơi buồn cười.
“Nó tên Tiểu Nguyên Bảo, ngoan lắm, anh có muốn sờ thử không?”
Anh lắc đầu, nói: “Anh không được động vật hoan nghênh, chúng nó rất sợ anh.”
Nhìn sắc mặt Cố Văn Tranh, trực giác nói cho tôi biết anh thích mèo.
Anh không được mèo hoan nghênh, tôi được.
Có bạc hà mèo hình người ở đây, tôi không tin bé cưng trong lòng không ngoan ngoãn cho anh sờ.
Nghĩ vậy, tôi lại nói tiếp: “Anh thử xem, mèo Mỹ lông trắng ngắn rất ngoan.”
Cố Văn Tranh chần chờ một chút mới thử đưa tay ra.
Mèo con đang ngoan ngoãn chờ sờ vừa nhìn thấy bàn tay Cố Văn Tranh là lập tức như gặp phải địch, hốt hoảng nhào vào lòng tôi.
Tôi giật mình, tôi chưa từng gặp qua trường hợp này bao giờ.
Có nên khen Cố Văn Tranh quá hiểu bản thân không?
136
Tay Cố Văn Tranh cứng đờ giữa không trung, ngón tay hơi cong, anh rũ mắt, mím môi, vẻ mặt u ám.
Tôi cảm thấy thật xấu hổ, chủ động mời người ta sờ, kết quả lại ra nông nổi này.
Tôi gãi cằm Tiểu Nguyên Bảo đến khi nó thả lỏng rồi ngẩng đầu lên.
Liếc thấy Cố Văn Tranh thu tay về, tôi dùng tay còn lại giữ lấy tay anh.
Tôi điều chỉnh lại tư thế, tay phủ lên mu bàn tay anh, dắt tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu mèo con.
Tiểu Nguyên Bảo đứng hình, kế đó nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay Cố Văn Tranh.
Có lẽ nhận thấy chủ nhân bàn tay không có ác ý, nó hoàn toàn thả lỏng, thoải mái cho anh sờ đầu. Truyện Cổ Đại
Ok, tuyệt, Phương Nghi An mình đúng là thiên tài!
137
Tôi buông tay ra, để Cố Văn Tranh tự xoa đầu Tiểu Nguyên Bảo.
Anh cắn chặt môi dưới, dè dặt xoa đầu mèo con.
Nói một câu cũ rích là vẻ mặt nghiêm túc của Cố Văn Tranh buồn cười quá đi.
Tựa như anh không phải đang sờ mèo con mà là vật phẩm hiếm thấy dễ vỡ nào đó vậy.
Tôi nghĩ người khác không thể nào tưởng tượng nổi Cố tổng lạnh lùng lại có
dáng vẻ thế này trước loài sinh vật đáng yêu nhất thế giới.
Tôi
không nhịn được bật cười, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của anh, tôi cười
nói: “Cố Văn Tranh, hiện giờ không phải giờ làm việc, anh đừng làm vẻ
mặt đó nữa.”
Nghe xong, anh giải thích: “Bởi vì chúng nó rất yếu ớt, chúng nó sợ anh.”
Thoáng đối mắt với Cố Văn Tranh, tôi đột nhiên cảm thấy dường như anh không chỉ nói đến mèo.
Tôi chợt nhận ra gì đó, song chưa kịp bắt lấy đã biến mất tăm hơi.
138
Cố Văn Tranh đã có thể chung sống hoà bình với Tiểu Nguyên Bảo, tôi lại
nghĩ tới chuyện avatar, tò mò hỏi: “Avatar mèo trên WeChat của anh có ý
nghĩa đặc biệt gì không?”
Như không nghĩ tới tôi đột nhiên hỏi vấn đề này, anh vô thức nhíu màu, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
Anh nói: “Hồi nhỏ anh từng nuôi mèo, nhưng người nhà không thích nên đã tặng cho người khác.”
Những lời này làm tôi sực nhớ đến quá khứ của thụ chính trong nguyên tác,
trước kia tôi toàn coi như đang đọc truyện, mãi đến giờ phút này mới có
cảm giác chân thật.
Những thứ đó đối với tôi mà nói chỉ là vài câu chữ trong sách, nhưng nó lại thật sự phát sinh trên người Cố Văn Tranh.
Cố Văn Tranh không nói tiếp, nhưng tôi biết nguyên tác nên không khó đoán ra đây không phải chuyện vui vẻ gì.
Tôi ghét đọc truyện chữa lành cũng vì lý do này, phần lớn đối tượng được
cứu vớt đều từng gặp chuyện bất hạnh, bọn họ không thể tự mình cứu mình, cuối cùng không ngừng sa lầy, mãi đến khi có ánh sáng cứu lấy.
Tôi mấp máy môi, thiếu chút nữa buột miệng nói ‘Sau này chúng ta sẽ nuôi một con mèo’.
May mà lý trí vẫn còn, tôi kịp thời ngăn cản bản thân.
Không nhắc đến chuyện tôi không phải người cứu vớt Cố Văn Tranh, nuôi mèo dễ
dàng sinh ra ràng buộc tình cảm, đến lúc đó tôi còn giữ vững quyết tâm
trở lại thế giới cũ được sao?
Không biết nên nói gì, tôi nâng tay xoa sườn mặt Cố Văn Tranh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Tiểu Nguyên Bảo bị ghẻ lạnh kêu meo meo, thấy không ai quan tâm bèn nhảy ra khỏi lòng tôi.
139
Trình độ dính người của Tiểu Nguyên Bảo ngang ngửa với Cố Văn Tranh.
Tôi nghĩ chắc đây là nét tương đồng giữa mèo lớn với mèo nhỏ.
Tiểu Nguyên Bảo thấy tôi chơi game không quan tâm nó, bèn chạy tới dán Cố Văn Tranh.
Lúc đầu Cố Văn Tranh không biết ở chung với mèo ra sao, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng dưới sự dính người của Tiểu Nguyên Bảo, anh dần dần yếu thế, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Tôi làm bộ chơi game không biết gì, liếc thấy Cố Văn Tranh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ mèo, tôi không khỏi cong khóe miệng.
140
Tôi đột nhiên sinh ra xúc động.
Tôi muốn vẽ lại cảnh này.
【 Nhật ký công tác của Cố tổng- Đoạn trích 10】
Có lẽ người từng bỏ rơi mèo sẽ bị tất cả mèo ghét.
Hôm tặng Nhóc Tranh, nó kêu rất lâu, nhưng mình không quay đầu lại.
Lúc ấy mình quá yếu ớt, ngay cả con mèo mẹ để lại cũng không bảo vệ nổi.
Có điều người hành hạ mèo cuối cùng cũng bị trả báo, cũng rất công bằng.
Nhớ đến lúc Phương Nghi An hỏi chuyện avatar, nhưng hình như em ấy đã hiểu lầm gì đó, trông vừa đau lòng vừa khó chịu.
Ma xui quỷ khiến không giải thích với em ấy rằng hiện giờ mình không quan tâm người khác có thích mình không.
Hết chương 15