Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính - Chương 14 - Cai đồ Ngọt
Edit: Phong Nguyệt
120
Tôi là kiểu người có thể một tháng không bước ra ngoài, vậy nên có ở nhà một mình cũng thấy vui.
Vẽ xong thì chơi game, chơi game xong thì đọc truyện, cứ vậy hết ngày.
Cố Văn Tranh lại không giống vậy, công việc của anh rất bận, gần như mọi việc đều phải đến công ty.
Nói thật nếu không phải ngày nào cũng có văn kiện cần Cố Văn Tranh ký tên, tôi hoài nghi anh muốn làm việc tại nhà luôn.
Nhưng tôi rất hài lòng với hiện tại, đây cũng là một cách skip cốt truyện.
Có gì sướng hơn là sống một cuộc sống không khác gì trước kia mà vẫn có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Đến trước hôm thứ Tư, tôi vẫn cho rằng mình và Cố Văn Tranh sẽ tiếp tục duy trì trạng thái gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này.
121
Nhờ có sinh hoạt về đêm, thời gian điên đảo của tôi đã được sửa lại trong vòng mấy ngày ngắn ngủi.
Vì Cố Văn Tranh phải đi làm nên tối qua kết thúc sớm, hôm nay tôi hiếm khi tỉnh dậy sau anh không lâu.
Rửa mặt xong, tôi và anh cùng xuống lầu ăn sáng.
Ăn xong Cố Văn Tranh không vội đến công ty mà hỏi tôi: “Hôm nay đến công ty với anh chứ?”
Trước khi kết hôn tôi thường hay đến công ty hẹn hò với Cố Văn Tranh, sau này do lịch trình xung đột nên hình như chỉ đi một lần.
Haizz, Cố Văn Tranh thật bám người, đi làm cũng muốn dẫn tôi theo.
Vừa hay hôm nay tôi không bận gì, nếu anh muốn thì tôi có thể đi theo.
“Thôi.”
Đương lúc tôi chuẩn bị gật đầu thì nghe thấy một câu như vậy, tôi ngước mắt khó hiểu nhìn anh.
“Em sẽ ảnh hưởng hiệu suất công tác của anh mất.”
Ơ?
Nhìn gương mặt điển trai không có bao nhiêu biểu cảm kia, tôi không hiểu mô tê gì.
Mời tôi còn trách tôi?
Em chưa trách anh cứ đút em ăn làm phiền em vẽ đó!
Thấy tôi không hiểu, anh bổ sung: “Anh sẽ phân tâm.”
Tôi nhìn anh một hồi mới bất giác phản ứng lại, hình như anh đang nói lời yêu…
Sao lại có người nói lời yêu với gương mặt tỉnh bơ như đang đọc báo cáo thế hả?
Tôi cố gắng tìm tòi dấu vết ám muội trên gương mặt nhưng thất bại, tôi vô cùng sợ hãi!
Nghĩ lại, người nói là Cố Văn Tranh, hình như cũng không vô lý.
Vẻ mặt lạnh nhạt giọng điệu hờ hững, không hổ là thụ chính ngoài lạnh trong nóng!
122
Tính thời gian, đã tới giờ Cố Văn Tranh đến công ty, nhưng tôi thấy anh vẫn không nhúc nhích, tôi lại khó hiểu.
Là bởi vì tôi không đáp lại lời yêu vừa sến vừa không có cảm xúc kia?
Ngoại trừ một chữ “À”, tôi thật sự không biết nói gì khác.
Nghĩ vậy, tôi nghiêng người hôn Cố Văn Tranh một cái.
“Phải đến công ty rồi.”
Như đã hài lòng, Cố Văn Tranh khẽ ừ một tiếng, nở một nụ cười nhạt.
Mãi đến khi ra khỏi nhà, tôi mới phát hiện tâm tình anh vui sướng, trong lòng tôi lại cảm thấy quái dị.
Cố Văn Tranh đang đợi tôi hôn tạm biệt mới chịu đi à?
Tôi bỗng thấy sáng nay mình không khác gì cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ở nhà chờ tổng tài bá đạo đi làm về trong ngôn tình cũ rích.
Đệt, kì quái.
Tôi bị chính tưởng tượng của mình doạ sợ run, tôi vô cùng hi vọng Cố Văn Tranh đừng tự thêm đất diễn cho mình nữa.
123
Cuộc sống yên lành dễ dàng làm tê liệt ý chí con người, ví như tôi đã hoàn toàn quên mình là thằng ăn bám.
Tôi không mấy hứng thú với vật chất, mua công cụ vẽ và figure xong thì
thôi, không muốn lãng phí tiền ở mấy thứ mình không thích.
Nhưng
lỡ Cố Văn Tranh cảm thấy tôi không cần tiền anh là vì quá yêu anh thì
sao? Vậy tình tiết phá sản ly hôn phía sau phải làm sao?
Suy nghĩ hồi lâu, tôi nạp mua gói 999 tinh thạch.
Đây là gói quà xa xỉ nhất trong game, ngày thường tôi thích tích tinh thạch nên rất ít khi nạp.
Nhưng giờ phút này sẽ trở thành nét bút chói lọi trong cuộc đời ăn bám của tôi.
Sau khi rút liên tục 10 lần, tôi nhìn bóng dáng char mới, hài lòng nằm xuống.
Hôm nay chỉ tiêu ăn bám đã hoàn thành.
124
Tôi không ăn cơm có quy luật, muốn ăn thì nhắn cho chú Trương làm thôi.
Không chỉ có sáng nay khác thường mà chiều nay Cố Văn Tranh cũng về sớm hơn
mọi lần, tôi vừa xuống lầu chuẩn bị ăn cơm thì anh về tới.
Rõ ràng vừa hay có thể cùng nhau ăn, nhưng tôi cảm thấy Cố Văn Tranh hơi mất hứng.
Ngay cả món ăn anh thích cũng không ăn mấy, trông không muốn ăn lắm.
Khi tôi đang do dự không biết có nên hỏi han một chút hay không, Cố Văn Tranh đã mở miệng.
“Sau này hãy ăn khoảng sáu giờ rưỡi nhé? Nếu em đói thì bảo chú Trương làm món ngọt trước.”
Cố Văn Tranh vì chuyện này sao?
Tôi không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Tôi không ăn uống không có quy luật, nếu Cố Văn Tranh nói sáu giờ rưỡi, vậy nghe anh là được.
Nhưng tôi bắt đầu suy nghĩ có nên dậy sớm không, thời gian ở chung với Cố Văn Tranh hôm nay còn nhiều hơn năm ngày bình thường cộng lại nữa.
Chuỗi phản ứng dây chuyền này đều là do buổi sáng tôi và Cố Văn Tranh thức dậy cùng lúc.
125
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Cố Văn Tranh lại muốn ăn tối lúc sáu giờ rưỡi.
Hoá ra anh đã học xong món mà tôi nói hôm bữa.
Tuần trước tôi còn tưởng Cố Văn Tranh học nghề cấp tốc, hôm nay tôi hứng thú vòi món mới thì phát hiện anh chỉ học những món tôi thích nhất, hèn gì
anh có thể nấu ngon trong thời gian ngắn như vậy.
126
Tôi không hiểu, thật sự không hiểu.
Sao Cố Văn Tranh làm việc cả ngày còn sức nấu bữa tối chứ?
Thậm chí ăn xong còn có tâm trạng nướng bánh quy cho tôi?
Đây là tu dưỡng của thụ đảm ư?
Không giống tôi, vẽ xong chỉ muốn nằm ườn ra.
Sau khi từ chối bị đút cái bánh thứ n, tôi lấy cái bánh trong tay Cố Văn Tranh nhét vào miệng anh.
Tôi cảm thấy mình cần nói gì đó với Cố Văn Tranh.
Tôi điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Cố Văn Tranh, em cai đồ ngọt, em muốn nói với anh…”
Theo bản năng hút một hớp sữa bò Vượng Tử Cố Văn Tranh đưa qua, tôi đột nhiên quên mình định nói gì.
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Cố Văn Tranh, tôi câm nín.
Nam sinh viên 18 tuổi, thích ăn đồ ngọt, thích uống Vượng Tử thì sao? Có vấn đề gì không?
Tôi xoay đầu, bất giác nhỏ giọng, “Đây là lần cuối…”
…
Tôi thề, tôi vừa mới nghe thấy Cố Văn Tranh phì cười.
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Cố Văn Tranh không hiểu gì cả!
Cớ gì tôi chưa bao giờ thấy anh vận động mà anh vẫn có thể bảo trì cơ bụng hoàn mỹ như vậy, chỉ vì anh là thụ chính của chợ hoa?
Tôi mập, mập thật đó, ăn nữa sẽ từ sáu múi thành bốn múi mất.
Trước khi xuyên, để duy trì vẻ đẹp lạnh lùng, tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt trước mặt người khác.
Nói đi nói lại đều tại Cố Văn Tranh đút tôi ăn!
127
Tôi muốn lén vận động buổi tối, ép chết Cố Văn Tranh.
128
Kế hoạch đến phòng tập thể dục vận động thất bại.
Vừa đi dạo xong đã bị Cố Văn Tranh kéo tới giường vận động.
Như vậy cũng coi như là vận động nhỉ?
*
【 Nhật ký của Cố tổng – Đoạn trích 9】
Ghi chép hành trình công tác của Cố tổng:
Thứ Hai đúng giờ về, đi học nấu ăn.
Thứ Ba đúng giờ về, học xong mấy món Phương Nghi An muốn ăn, ngày mai không đến cũng được.
Sáng thứ Tư, hoá ra Phương Nghi An dậy sớm sẽ được hôn tạm biệt, về sau phải nghĩ cách dưỡng thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ; buổi chiều về
sớm nấu cho Phương Nghi An ăn.
Sáng thứ Năm, không có hôn
buổi sáng; buổi chiều về sớm, Phương Nghi An nói món hôm nay rất ngon,
lần sau có thể đến học chỗ đầu bếp này, đánh dấu lại.
Sáng thứ Sáu, có hôn buổi sáng; buổi tối Phương Nghi An muốn ra ngoài, không ăn ở nhà, phải đón em ấy về.
Hết chương 14
Simp lỏ