Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng - Chương 56 - Chương 55
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng
- Chương 56 - Chương 55
Ánh đèn tập trung trên đầu Hạ Xán, chiếu khuôn mặt anh lên màn hình lớn.
Người đàn ông tuấn mỹ không biểu lộ gì trên khuôn mặt, một tia vui mừng khi
đoạt giải cũng không có, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng Đoạn Thu Dung trên sân khấu, ánh nhìn lạnh như dao.
Đoạn Thu Dung ở trên sân khấu
nói nói cười cười nhìn lại, nhìn như bình thường, nhưng ẩn sau nụ cười
đó là ánh nhìn ngoan độc đầy mưu kế, chỉ có người đã quá quen với vẻ mặt này của ông ta như Hạ Xán mới nhìn ra.
Hạ Xán biết giải thưởng
này anh không thể lên nhận, Đoạn Thu Dung chắc chắn còn có hậu chiêu
đang chờ, khẳng định không phải cái gì tốt, nhưng mà lễ trao giải đang
phát trực tiếp trên mạng, đứng trước hàng ngàn hàng vạn người xem trước
màn hình máy tính và di động, nếu anh không lên nhận giải, sẽ lập tức
trở thành tiêu điểm của toàn bộ giới giải trí.
Đến lúc đó nói
không chừng cư dân mạng sẽ bảo anh đang cố tình chơi trội, lại còn đắc
tội với ban tổ chức giải Kim Phượng, hậu quả nhẹ thì bị dư luận khiển
trách, nặng thì có khi còn bị cả giới giải trí phong sát.
Trước có sói sau có hổ, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Người bên cạnh thấy Hạ Xán không nhúc nhích, dường như không định lên sân
khấu nhận thưởng, thì hơi huých anh, nhỏ giọng nhắc: “Anh Xán, anh đoạt
giải rồi, lên nhận thưởng đi.”
Hạ Xán thầm hận trong lòng, nhưng trước nhiều cặp mắt đang dõi theo anh không thể cứ ngồi yên một chỗ như vậy được, ngay lúc anh sửa sang lại quần áo chuẩn bị đứng lên, thì bên
cạnh bỗng truyền đến tiếng hô.
“Lục Miểu, cô sao vậy?!”
“Có a không, bên này có người bị ngât rồi! Mau gọi xe cứu thương!”
“Lục Miểu cô tỉnh tỉnh, không sao chứ?”
Hạ Xán quay đầu nhìn sang, khu ghế ngồi bên cạnh cách khu anh một lối đi
không biết xảy ra chuyện gì, mà ồn ào hết lên, rất nhiều nghệ sĩ đã đứng lên khỏi chỗ ngồi để xem có chuyện gì, chỗ đó bị đám người vây quanh
nhìn không rõ tình huống bên trong.
Nhân viên quay phim lập tức
chĩa ống kính về phía đó, qua màn hình lớn mọi người mới biết, thì ra
Lục Miểu đột nhiên ngất xỉu, mà ngồi cạnh cô đều là nữ nghệ sĩ, thân
kiều thể nhược không nâng nổi cô dậy, cách chỗ đó có vài nam nghệ sĩ,
nhưng sợ nếu chủ động chạy qua giúp đỡ nhỡ gây lên tin đồn gì không đáng có nên đều đang do dự, không muốn làm chim đầu đàn, cuối cùng không một ai dám đi ra bế Lục Miểu đang ngất xỉu ra khỏi thính phòng.
Đột nhiên có tình huống ngoài ý muốn, tổng đạo diễn phụ trách lễ trao giải
tối nay lập tức cho người chuyển sang chương trình quảng cáo, sau đó chỉ huy nhân viên công tác ra xem tình hình.
Hạ Xán linh quang
trong đầu chợt lóe, anh xải bước đi về phía Lục Miểu, xuyên qua đám
người bế Lục Miểu lên, “Làm ơn nhường đường.”
Hạ Xán với Lục
Miểu thuộc cùng một công ty quản lý, là đồng nghiệp cũng là bạn bè, để
Hạ Xán đảm nhiệm vai trò hộ hoa sứ giả, những người khác cũng không thể
đồn đoán cái gì.
Hạ Xán bế Lục Miểu ra ngoài, bỗng nghe thấy Lục Miểu vẫn đang nhắm mắt dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: “Anh
Tinh bảo anh đừng lên sân khấu.”
Hạ Xán lập tức hiểu, sợ là Lục
Miểu không phải bị bệnh gì nên mới ngất, mà là được Tô Tễ Tinh bày mưu
đặt kế, cố tình giả ngất để khiến hội trường hỗn loạn
Lúc này
nhân viên công tác của buổi lễ cũng chạy tới, người thì ổn định đám
đông, người thì gọi xe cứu thương, có một nhân viên chạy tới chỗ Hạ Xán
bảo anh có thể giao Lục Miểu cho mình, bảo Hạ Xán quay về nhận giải
nhưng bị anh dùng một câu “Mạng người quan trọng hay nhận giải quan
trọng” nhẹ nhàng bỏ qua.
Mạng người quan trọng, nhân viên công tác cũng không thể ép buộc Hạ Xán buông Lục Miểu, chỉ đành tùy anh.
Người nhận giải không lên sân khấu, hai vị khách mời đến trao giải vẫn đứng
trên sân khấu một cách khó xử, cũng may người chủ trì cơ trí, ông cầm
mic lên sân khấu cứu nguy: “Thưa các vị thật ngại quá, buổi lễ vừa xảy
ra tình huống ngoài ý muốn, xem ra ban tổ chức đêm nay còn cần thêm một
giải thưởng vì việc nghĩa quên mình cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất
của chúng ta rồi, nhưng có lẽ trong chốc lát anh sẽ không lên nhận giải
được, vậy chúng ta hãy cùng xem nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là bông
hoa nào trước nhé!”
Đoạn Thu Dung không chờ được Hạ Xán lên nhận giải, chỉ đành tiếp tục trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cho
dù lát nữa Hạ Xán quay lại nhận giải, thì chỉ sợ cũng không cần khách
mời lên trao nữa, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, ông ta tức đến
nghiến răng, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải tiếp tục tươi cười.
Đoạn Thu Dung liếc nhìn phương hướng Hạ Xán rời đi, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, chờ xem, trò hay mới vừa bắt đầu thôi.
Hạ Xán đưa Lục Miểu đến phòng nghỉ trong hậu trường, Lục Miểu ‘đúng lúc’
dần dần tỉnh lại, cô ra vẻ toàn thân không còn sức lực nói với nhân
viên: “Không cần gọi xe cứu thương đâu, tôi chỉ thiếu máu nên ngất chút
thôi, nghỉ ngơi chốc lát rồi ăn gì đó là ổn rồi. Rất xin lỗi, quấy rầy
công việc của mọi người.”
Nhân viên xác nhận đi xác nhận lại với Lục Miểu, đảm bảo thân thể cô không sao mới yên tâm, sau đó thúc giục
Hạ Xán quay về nhận giải, Hạ Xán lại lấy cớ bây giờ mà trở lại sẽ ảnh
hưởng tiến trình của buổi lễ, không bằng chờ các giải khác trao xong hết rồi mới quay lại sân khấu giải thích tình huống và xin lỗi người xem.
Nhân viên thấy cũng đúng, nên báo lại với tổng đạo diễn một tiếng, tổng đạo diễn đồng ý, nhân viên liền rời đi.
Chờ tất cả đi hết rồi, Hạ Xán mới hạ giọng hỏi Lục – thực ra không bị gì hết -Miểu: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Lục Miểu đảo mắt xem thường, căm hận nói: “Em cũng muốn biết là chuyện gì
đây! Em đang ngồi yên lành ở chỗ ngồi thì đột nhiên nhận được tin nhắn
của anh Tinh, chẳng giải thích gì mà bảo em không được để anh lên sân
khấu nhận giải, nhưng em ngồi cách anh cả một lối đi đó, em biết dùng
cách gì mà cản anh được chứ? Đâu thể lớn tiếng gào thét bảo anh đừng lên sân khấu đúng không? Em hết cách, đành giả vờ ngất xỉu.”
Đến
giờ cô nghĩ lại vẫn thấy sợ, mày liễu cau lại, đôi mắt đẹp ẩn hàm lo
lắng: “Xong rồi xong rồi, em nháo ra chuyện này nhất định ảnh hưởng đến
lễ trao giải, ban tổ chức sẽ không ghim em đấy chứ? Mấy tên chuyên bôi
đen người khác trên mạng chắc chắn sẽ nói em cố tình ngất xỉu để gây sự
chú ý, haizz! Em bị mấy anh hại thảm rồi! Anh Tinh rốt cuộc muốn làm gì
đây?”
“Yên tâm, có anh Tinh của em ở đây, em tuyệt đối không sao đâu.” Bỗng tiếng của Tô Tễ Tinh truyền đến từ hướng cửa phòng nghỉ, cậu mở cửa bước vào, không biết cậu đã đến buổi lễ trao giải từ lúc nào,
sau khi Tô Tễ Tinh vào phòng thì tặng cho Lục Miểu một ánh nhìn tán
thưởng, cậu lên tiếng khen, “Làm tốt lắm Miểu Miểu, may mà em thông
minh.”
Vẻ mặt Lục Miểu như đưa đám, cô nhấc làn váy bộ lễ phục
phức tạp, dẫm giày cao gót cộp cộp cộp đi đến bên cạnh Tô Tễ Tinh túm
tay cậu lắc lắc nói: “Còn thông minh cái gì, em sắp sợ đến hồn lìa khỏi
xác rồi đây nè, anh Tinh, anh bảo tiếp theo em phải làm gì bây giờ?”
Tô Tễ Tinh mỉm cười an ủi cô: “Không cần em làm gì hết, yên tâm, nội dung
bài pr anh đã bảo người viết, thủy quân và hot search cũng đã sẵn sàng,
chuyện em ngất xỉu lần này sẽ không ai nói em cố tình gây sự chú ý đâu,
mà ngược lại sẽ khiến mọi người đồng tình với em.”
“Thật?” Lục Miểu vẫn thấy khó tin, “Hot search sẽ nói chuyện gì thế?”
Tô Tễ Tinh nói vẻ mặt nắm chắc: “Bài pr sẽ viết em đang quay một bộ phim
mới, vì để sát với hình tượng của vai diễn, nên dạo gần đây đang ăn
kiêng để giảm cân, dẫn đến tụt huyết áp mà ngất xỉu, anh cũng thuê thủy
quân dẫn hướng dư luận, phê bình chuyện áp lực trong giới đối với các nữ diễn viên, vì để lên hình đẹp mà không tiếc bất cứ giá nào ép cân, ép
đến ai nấy cũng mỏng như tờ giấy. Về chuyện này, phái nữ có rất nhiều
người sớm đã bất mãn với khiếu thẩm mỹ trắng trẻ gầy của thời đại này
rồi, mọi người trên mạng sẽ chỉ đồng tình với em, cảm thấy em rất chuyên nghiệp, thấy em không cần làm việc quá sức như thế.”
Lục Miểu
nghe Tô Tễ Tinh nói thì mừng ra mặt, cô rất tin tưởng vào khả năng xử lý tình huống khẩn cấp của anh, không có gì để chê, cô vuốt ngực thở phào, “Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, vậy bên phía Kim Phượng sẽ không nói
gì chứ?”
Tô Tễ Tinh cười lạnh: “Cái giới này có người dựa vào
vai diễn mà thành danh, có người ngã mà thành danh, cũng có người lộ
hàng mà thành danh, vậy sao lại không thể có người ngất mà thành danh?
Lễ trao giải Kim Phượng còn phải cảm ơn chúng ta vì đã tạo độ phổ biến
cho nó ấy chứ, chỉ là một chuyện vụn vặt mà thôi, họ nói cái gì. Được
rồi, mọi chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy, em không cần lo.”
Lục
Miểu ngoan ngoãn gật đầu, bỗng như chợt nhớ ra gì đó quay sang nhìn Hạ
Xán, người vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng nãy giờ, cô tò mò hỏi Tô Tễ Tinh: “Vậy sao anh không cho Hạ Xán lên sân khấu nhận giải? Đoạt giải
không phải chuyện tốt sao?”
Tô Tễ Tinh không giải thích, mà nói
với Lục Miểu: “Miểu Miểu, em ra ngoài một lát trước, anh có chuyện cần
nói riêng với Hạ Xán.”
Lục Miểu nhìn qua nhìn lại giữa hai
người, cô nhận ra vấn đề có khả năng rất nghiêm trọng, một người ngoài
như cô cũng không giúp được gì, nên nói: “Được, em sẽ bảo trợ lý của
mình canh ngoài cửa, không để ai vào quấy rầy hai người.”
Lục
Miểu đi ra ngoài, Tô Tễ Tinh kéo ghế ngồi bên cạnh Hạ Xán, anh vẫn giữ
vẻ mặt nghiêm trọng, từ lúc nhìn thấy Đoạn Thu Dung cho đến giờ lông mày vẫn cau chặt.
“Sao em lại tới đây?” Hạ Xán nhìn chăm chú vào Tô Tễ Tinh, khẽ hỏi.
“Coi như đến kịp lúc đúng không?” Tô Tễ Tinh cười nhẹ, “Cũng may bữa tiệc
của em kết thúc sớm, lúc trên đường tới đây em mở xem phát sóng trực
tiếp lễ trao giải liền nhìn thấy Đoạn Thu Dung là khách mời lên trao
giải nam phụ xuất sắc. Em vừa thấy ông ta là biết ngay thằng cháu…
Khụ…”
Hình như phát hiện ra nếu mắng Đoạn Thu Dung là cháu trai thì không quá
thích hợp, dù sao cũng là cha Hạ Xán, mắng ông ta là cháu thì Hạ Xán lại kém bối phận với mình à.
Nên cậu sửa lời, nói: “Tên rùa rụt đầu này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không có ý tốt, đặc biệt ông ta còn
cố ý nói mấy lời ám chỉ kia, anh càng không thể lên nhận giải, ai biết
còn ám chiêu nào cho anh không? Lễ trao giải Kim Phượng có rất nhiều
người đang xem, ông ta đến có chuẩn bị trước, nếu đợi đến khi dính chiêu rồi mới nghĩ biện pháp ứng đối thì đã muộn rồi. Nên em gửi tin nhắn cho Lục Miểu, bảo cô ấy nhắc anh đừng lên sân khấu, vốn cũng không ôm hy
vọng gì, dù sao giữa bao nhiêu con mắt đang nhìn như thế cũng không thể
ngang nhiên cản anh không cho lên sân khấu được, nhưng không ngờ cô ấy
lại thông minh thế, lại nghĩ ra trò giả bộ ngất xỉu, không hổ là nghệ sĩ do em dẫn dắt.”
Tô Tễ Tinh nói đến câu cuối còn rất đắc ý, lúc
sau cậu xem trên phát sóng trực tiếp, còn thấy sau khi Hạ Xán rời đi,
Đoạn Thu Dung đứng trên sân khấu vẻ mặt như nuốt phải sâu mà vẫn phải
miễn cưỡng vui cười, khỏi nói có bao nhiêu hả giận.
Để lão rùa rụt đầu độc diễn một mình trên sân khấu đi thôi!
“Tuy lần này xem như tránh được một kiếp, nhưng anh có dự cảm, Đoạn Thu Dung sẽ không dừng tay dễ dàng thế đâu.” Hạ Xán vẫn giữ vẻ mặt ngưng trọng
nói, “Đối với hiểu biết của anh về ông ta, thì lần xuất hiện ở lễ trao
giải này, chỉ mới là bắt đầu, chắc chắn vẫn còn âm mưu phía sau, em nói
xem ông ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Trừ bỏ dùng đủ
mọi thủ đoạn moi tiền, moi lợi ích từ anh thì còn có thể muốn làm gì?”
Tô Tễ Tinh nhớ tới những việc mà Đoạn Thu Dung từng làm với Hạ Xán trong ‘kịch bản gốc’, trong lòng lại bùng lên lửa giận, cậu nắm tay đấm vào
tay vịn ghế, nổi giận nói, “Đơn giản là muốn dùng quan hệ của hai người
ràng buộc anh mà thôi, yên tâm đi, có em ở đây, lão già khốn khiếp đó
đừng hòng thực hiện được!”
“Không đúng, không phải muốn ràng
buộc, anh đã sớm tỏ rõ thái độ của mình, cho dù ông ta có công khai quan hệ của anh với ông ta, anh cũng tuyệt đối không nhận ông ta, điều này
không có lợi gì với ông ta hết.” Hạ Xán nhắm mắt suy nghĩ một lát, chậm
rãi lắc đầu.
Đoạn Thu Dung là người âm hiểm xảo trá, đặt lợi ích lên hàng đầu, đương nhiên sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình.
Tô Tễ Tinh cảm thấy Hạ Xán phân tích có lý, thế thì cậu không hiểu nổi
Đoạn Thu Dung đang nghĩ gì, trái tim cậu trầm xuống, “Vậy ông ta muốn
làm gì?”
Hạ Xán và cậu nhìn nhay mấy giây, sau đó chậm rãi nói: “Hủy hoại anh.”