Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan - Chương 91
– ——————————————————–
Không biết do viên thuốc của Trì Kính Dao có tác dụng, hay là nguyện vọng của cậu có tác dụng, sau khi rút mũi tên ra khỏi người Bùi Dã, mặc dù mạch tượng cũng suy yếu một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chịu được.
Chỉ là hắn vẫn mãi hôn mê không tỉnh.
Tình trạng này cũng coi như nằm trong dự đoán, cho nên Trì Kính Dao cũng không quá sợ hãi.
Theo cậu thì chỉ cần Bùi Dã vượt qua được cửa ải đầu tiên này, tình huống sau đó cũng dễ giải quyết.
Thiếu niên cẩn thận xử lý vết thương cho Bùi Dã, sau đó đi chuẩn bị chút nước ấm, bắt đầu lau người của Bùi Dã.
Lúc trước cậu chỉ lau những chỗ gần vị trí trúng tên của Bùi Dã, bây giờ sau khi đã lau sạch vết máu trên người đối phương, mới phát hiện trên người Bùi Dã còn rất nhiều vết thương không lớn không nhỏ, nhiều chỗ còn chưa khép miệng lại.
Ngày hôm đó, Trì Kính Dao tốn gần nửa ngày trời để lau sạch và bôi thuốc lên tất cả những vết thương trên người Bùi Dã.
Trời vào đêm, cậu trông coi bên cạnh người Bùi Dã, nhìn thấy những vết thương cũ đã khép lại rất nhiều, liền lấy ra một lọ thuốc mỡ, lại bắt đầu bôi lên những vết thương cũ cho Bùi Dã.
“Bôi cái này thêm mấy lần là có thể xóa sẹo rồi.” Thiếu niên vừa kiên nhẫn bôi thuốc mỡ cho Bùi Dã, vừa thấp giọng nói: “Nhưng huynh đừng có hiểu lầm, ta không hề thấy những vết sẹo trên người huynh không đẹp, cũng không hề ghét bỏ. Chỉ là có vài vết sẹo để lâu vẫn sẽ khó chịu, ta sợ huynh khó chịu thôi.”
Giọng điệu của cậu vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, nhưng đang nói chuyện phiếm với Bùi Dã.
Chỉ là dù cậu có nói bao nhiêu thì Bùi Dã vẫn không đáp lại.
“Hôm nay ta đã nói với huynh nguyện vọng thứ ba là huynh phải sống, nhưng huynh đừng có hiểu sai.” Trì Kính Dao tiến sát tới bên tai Bùi Dã, thấp giọng nói: “Ý của ta không phải bảo huynh giống như bây giờ, huynh phải tỉnh lại, nếu cứ bất tỉnh cũng chẳng có nghĩa lý gì……. Nếu huynh cứ bất tỉnh, ta sẽ tức giận, sau đó sẽ không bao giờ thích huynh nữa.”
Thiếu niên nói xong bỗng thấy hơi tủi thân, tựa lên vai Bùi Dã bật khóc.
Cậu cố gắng kìm lại cơn khóc, gần như không phát ra tiếng, chỉ nhỏ giọng nức nở thôi.
Mặc dù hôm nay thấy cậu bình tĩnh bình thản, nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng sợ hãi.
Cậu rất sợ sẽ mất đi Bùi Dã, sợ đến mức trong đầu không dám suy nghĩ về ý nghĩ đó.
Nhưng cũng vì cậu đã sợ hãi tới cực hạn, ngược lại còn bình tĩnh hơn bình thường.
Cho tới giờ khắc này, nỗi bất an trong lòng cậu mới dần được phóng thích.
Bùi Thanh từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cảnh thiếu niên tựa trên vai Bùi Dã khóc mà ngẩn ra, do dự một lúc rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Trì Kính Dao tựa lên vai Bùi Dã khóc một lúc mới hơi bình tĩnh, lại thấy hơi xấu hổ. Mấy ngày nay vì để tiện lau người cho Bùi Dã bên cậu không mặc y phục cho đối phương, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng sạch sẽ lên người. Dù sao thời tiết này cũng không lạnh, không cần lo Bùi Dã chịu lạnh.
Vừa nãy cậu không đắp chăn lên thân trên của Bùi Dã, cho nên nước mắt làm ướt người Bùi Dã, sau khi khóc xong lại phải lau khô người cho Bùi Dã một lần nữa.
“Trì đại phu, ta có thể vào trong chứ?” Bùi Dã bên ngoài lều hỏi.
“Có thể.” Trì Kính Dao vội lau mặt, chột dạ lấy chiếc chăn mỏng đáp lên người Bùi Dã.
Sau khi Bùi Thanh bước vào, giả vờ như không biết gì hỏi: “Trì đại phu, đêm nay ngài muốn ở lại trông tướng quân hay là về nghỉ ngơi?”
“Ta không về, không nhìn thấy huynh ấy tỉnh lại ta cũng không ngủ được.” Trì Kính Dao nói.
“Ta sẽ cho người chuẩn bị một chiếc sạp tới đây, dù sao ngài cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.” Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao cũng không khách sáo với hắn, nghe vậy liền đồng ý.
Không bao lâu sau, Bùi Thanh liền dẫn người chuyển sạp tới đây, đặt ở bên cạnh giường của Bùi Dã.
“Đêm nay ta sẽ canh ở bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ việc gọi ta là được.” Bùi Thanh nói với Trì Kính Dao.
“Đừng canh ở bên ngoài, sau nửa đêm sẽ khó chịu lắm, nếu ngươi lo lắng thì cứ ở đây luôn đi.” Trì Kính Dao nói: “Trò chuyện cùng ta.”
Bùi Thanh nghe vậy liền gật đầu, tìm cái ghế dựa ngồi xuống canh trừng bên cạnh.
“Lúc nhị ca ta ở tiền tuyến, có phải vất vả lắm không?” Trì Kính Dao hỏi.
“Ừm, trong doanh trại Kỳ Châu này, ngoại trừ Dương tướng quân, tướng quân là người vất vả nhất.” Bùi Thanh nói.
“Ngươi kể cho ta nghe mỗi ngày huynh ấy làm gì đi?” Trì Kính Dao nắm lấy tay Bùi Dã, ngón tay vô thức vuốt ve trên mu bàn tay của đối phương.
Bùi Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ngoại trừ đánh giặc và bố trí chiến sự ra, thời gian còn lại của ngài ấy cũng không nhiều. Trước đó thi thoảng tướng quân sẽ đọc cuốn thoại bản nào đó, bây giờ lại chẳng còn tâm trạng đó…… Thi thoảng lúc rảnh sẽ lấy một cái túi tiền ra ngắm nghía.”
“Là túi tiền của ai?” Trì Kính Dao nói.
“Rất giống với cái của ngài ấy, nhưng không phải của ngài ấy.” Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao nghe vậy quay đầu nhìn về phía Bùi Dã, sau đó lại hỏi: “Huynh ấy đã từng mở cái túi tiền đó ra xem chưa?”
“Xem rồi, gần như ngày nào cũng xem.” Bùi Thanh nói: “Ta còn thấy ngài ấy viết gì đó lên nữa.”
Trì Kính Dao nghe Bùi Thanh nói vậy nhất thời hơi tò mò.
Trong túi tiền đó là “ba nguyện vọng” mà cậu dành cho Bùi Dã. Cậu sợ Bùi Dã không hiểu, cố ý để lại cho Bùi Dã một lời chú thích ngắn, nói rằng bất kể ba nguyện vọng này là gì, chỉ cần Bùi Dã muốn cậu làm thì nhất định cậu sẽ đồng ý.
Ngoài đoạn chú thích còn có ba tờ giấy đặt bên trong.
Lúc Trì Kính Dao đưa túi tiền cho Bùi Dã, thật ra đã suy nghĩ nhiều.
Thậm chí cậu còn bổ não là nguyện vọng của Bùi Dã có thể sẽ có liên quan tới cậu, ví dụ như yêu cầu cậu cùng làm chuyện gì đó, hoặc là yêu cầu cậu đồng ý chuyện gì đó…… Trì Kính Dao tưởng tượng ra rất nhiều yêu cầu của Bùi Dã, thậm chí còn có một vài cái hơi “quá”, nhưng suy nghĩ lúc đó của Trì Kính Dao chính là, bất kể Bùi Dã nói cái gì, cậu cũng sẽ đồng ý.
Coi như tặng cho Bùi Dã một món quà, chúc mừng hắn thắng lợi trở về.
Dù sao…… Bùi Dã có nói gì thì có lẽ cậu cũng không phản kháng lại.
Thiếu niên ôm tâm trạng thấm thỏm, tìm được túi tiền của Bùi Dã, trên đó bây giờ còn dính vết máu.
Cậu mở túi tiền lấy ra ba tờ giấy bên trong.
Trên tờ giấy thứ nhất viết: Mong ngươi bình an.
Tờ thứ hai cũng viết: Mong ngươi bình an.
Tới tờ thứ ba cũng vẫn viết như vậy: Mong ngươi bình an.
Trì Kính Dao:……
Ý là, cậu lấy hết dũng khí cho nhị ca ba nguyện vọng, đối phương lại dùng sạch trong một lần vậy hả?
Trong lòng thiếu niên tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn hơi dở khóc dở cười.
Nhưng ngay sau đó, cậu liền thấy sống mũi hơi cay cay.
Lúc nhị ca liều sống liều chết trên chiến trường, trong lòng vẫn luôn hy vọng cậu có thể bình an…….
Hốc mắt Trì Kính Dao đỏ bừng, nhưng cậu thật sự ngại phải khóc trước mặt Bùi Thanh, nên gắng sức kìm nước mắt lại.
Mạch tượng của Bùi Dã dần dần khôi phục lại, nhưng người vẫn không chịu tỉnh lại.
Trì Kính Dao không dám lơ là, hằng ngày vẫn đổi các loại thuốc đút cho Bùi Dã.
Nhưng vì Bùi Dã vẫn không tỉnh, cho nên cậu chỉ có thể dùng cách đút ban đầu.
Lúc đầu Bùi Thanh còn thấy xấu hổ khi nhìn cảnh này, nhưng lâu dần lại thành quen.
Lại qua hai ngày sau, tình trạng của Bùi Dã đã khôi phục vô cùng tốt, miếng vết thương cũng đã lành lại rất nhiều.
Vấn đề duy nhất chính là hắn vẫn chưa tỉnh.
Trong doanh trại thương binh còn rất nhiều việc, ban ngày Trì Kính Dao sẽ bớt chút thời gian qua đó hỗ trợ, phần lớn thời gian còn lại vẫn luôn canh trừng bên cạnh Bùi Dã.
Có lẽ do đã quan có thiếu niên canh trừng bên cạnh mỗi ngày, ngày hôm đó khi Trì Kính Dao ra ngoài một lúc, Bùi Dã đang hôn mê thấy hơi bất an. Sau đó không lâu thật sự tỉnh lại.
Bùi Thanh vừa thấy hắn tỉnh dậy liền vui sướng không thôi, định chạy đi báo cho Trì Kính Dao.
Nhưng hắn lại thay đổi ý nghĩ, chắc đối phương sẽ quay lại đây nhanh thôi.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Giọng Bùi Dã khàn khàn hỏi.
“Không tính lúc trên đường, sau khi về tới đại doanh, ngài đã ngủ 6 ngày rồi.” Bùi Thanh nói.
Bùi Dã nằm trên giường một lúc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút.
Ánh mắt hắn nhìn quanh một vòng, rõ ràng đang tìm kiếm dấu vết của người người nào đó.
Bùi Thanh nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vội nói: “Mấy ngày nay phần lớn thời gian của Trì đại phu đều để trông chừng tướng quân, mới vừa nãy ra ngoài có chuyện gì đó, chắc là sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
“Không dọa hắn sợ chứ?” Bùi Dã hỏi.
“Có lẽ đã bị dọa sợ không nhẹ……” Bùi Thanh nói: “Ngài đã hôn mê nhiều ngày, ngày nào Trì đại phu cũng trông chừng bên cạnh, thuộc hạ thường xuyên thấy ngài ấy lén khóc.”
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, trong lòng nhất thời thấy hơi có lỗi.
Hắn chống tay muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người không có y phục.
“Sao lại không mặc y phục cho ta?” Bùi Dã hỏi.
“Trì đại phu nói mặc y phục thì sẽ không tiện lau người mỗi ngày, cho nên không mặc cho ngài.” Bùi Thanh nói.
Bùi Dã ngẩn ra, hỏi: “Ý của ngươi là…… mỗi ngày hắn đều lau người giúp ta?”
“Đúng vậy, Trì đại phu không chỉ lau người cho ngài mỗi ngày, còn bôi thuốc lên vết thương mới và cũ giúp ngài nữa.” Bùi Thanh nói: “Sợ ngài lằm lâu không thoải mái, mỗi sáng, trưa, chiều lại xoa bóp cơ thể cho ngài.”
Không biết Bùi Dã nghĩ tới điều gì, trên mặt nhất thời thấy hơi mất tự nhiên.
Nếu là ngày trước thì không nói, bây giờ hắn đã tâm tư như thế với thiếu niên, nghĩ tới việc thiếu niên lau người giúp hắn, trong lòng hắn lại sinh ra rất nhiều suy nghĩ linh tinh.
“Với cả……” Bùi Thanh nói.
“Còn gì nữa?” Bùi Dã hỏi.
Bùi Thanh cười ngượng, nói: “Lúc ngài hôn mê không thể uống thuốc được, Trì Kính Dao liền hòa tan thuốc, tự mình đút cho ngài.”
Bùi Dã hơi mờ mịt, hiển nhiên không hiểu được “tự mình” mà Bùi Thanh nói tức là sao.
“Chính là…… miệng đối miệng, đút đó.” Bùi Thanh nói.
Hắn nói xong còn tự cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là mấy ngày nay Trì Kính Dao đã mất lớp dịch dung, khuôn mặt lại khôi phục vẻ xinh đẹp tinh xảo ngày trước. Một thiếu niên xinh đẹp như vậy, miệng đối miệng đút thuốc Bùi Dã, bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều khó mà quên được, đã thế Bùi Thanh còn nhìn thấy không chỉ một lần.
Sau khi Bùi Dã nghe thấy thế, cả người đều cứng lại.
Hắn theo bản năng liếm liếm môi, phát hiện dù bản thân đã hôn mê mấy ngày, nhưng trên môi vẫn không hề khô nứt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của thiếu niên.
“Trì đại phu, ngài mau vào đây mà xem, tướng quân đã…….” Bùi Thanh nói xong quay đầu lại đã thấy Bùi Dã đang yên đang lành lại nhắm mắt không động đậy. Nhưng hắn là người tập võ, dễ dàng đoán được Bùi Dã đang giả vờ ngủ chứ không phải hôn mê.
“Làm sao vậy?” Trì Kính Dao lo lắng hỏi han.
“Không……” Bùi Thanh không dám vạch trần đối phương, lại không muốn lừa Trì Kính Dao, dứt khoát chuồn mất.
Trì Kính Dao không hề phát hiện gì, vẫn đi tới ngồi xuống cạnh giường như bình thường, một tay nắm lấy tay Bùi Dã, một tay cầm một cuốn thoại bản định đọc cho hắn nghe.
“Hôm nay muốn ta đọc cho huynh nghe cuốn…… Vương gia phong lưu và tiểu thư sinh không?” Trì Kính Dao hỏi.
Tất nhiên Bùi Dã không thể nào đáp lời cậu, không phải vì đang hôn mê, mà vì đang giả vờ ngủ.
“Hôm nay ta đột nhiên nhớ ra, người đang hôn mê bất tỉnh cần một vài kích thích thì sẽ dễ tỉnh lại hơn.” Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, nghiêm túc nói: “Ta vẫn còn vài tờ thoại bản ngày trước Dương Diệu đưa cho ta, chính là mấy tờ còn thiếu trong cuốn thoại bản đợt trước huynh đọc cho ta nghe đấy.”
Cậu vừa nói vừa lấy mấy tờ thoại bản trong không gian cất trữ ra, sau đó lại nói: “Mấy tờ này ta đã lén đọc qua rồi, thật sự rất kích thích, ta đọc cho huynh nghe mấy lần, nói không chừng huynh nghe xong sẽ tỉnh lại liền.”
Bùi Dã:…….
Hắn có thể đoán được nội dung trong mấy tờ đó viết gì.
Nhưng rõ ràng thiếu niên không định hỏi ý kiến của hắn, huống chi bây giờ hắn đang giả vờ bất tỉnh cũng không thể phản đối được.
Lúc này trong đầu Bùi Dã chỉ có nỗi hối hận, mới vừa nãy hắn không nên chọn cách giả vờ ngủ để trốn tránh lỗi xấu hổ nhất thời.
Giờ thì tốt rồi, hắn đã “xấu hổ” triệt để, hơn nữa còn rơi vào tình huống rất “xấu hổ”.
“Nhị ca, cơ thể huynh đã tỉnh rồi, sao tâm trí vẫn chưa tỉnh vậy?” Sau khi đọc một tờ thoại bản, ánh mắt thiếu niên rơi trên tấm chăn mỏng đã thay đổi hình dạng trên người Bùi Dã, thở dài nói: “Xem ra biện pháp này cũng có chút hữu dụng, ít nhất có thể khiến cơ thể huynh tỉnh dậy.”
Mặc dù Trì Kính Dao đọc tới mức mặt đỏ bừng, thật sự rất xấu hổ, nhưng cậu cảm thấy liệu pháp kích thích này rất hữu dụng.
Nói không chừng mỗi ngày cậu đọc cho Bùi Dã nghe vài lần, Bùi Dã thật sự sẽ bị cậu kích thích mà tỉnh dậy.
Thiếu niên nói xong lại chậm rãi đọc từ đầu tới cuối ba tờ thoại bản kia thêm một lần nữa cho Bùi Dã nghe…….
Lại thêm lần nữa…….
Bùi Dã:……
Chết mất thôi!
– ——————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Thích đọc hả, lần sau ta cho ngươi đọc chán thì thôi!! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================
– ——————————————————–
Hết chương 91.
(Vĩ): Nhá hàng chương sau nèeeeeeee (~’3′)~
…Cậu tiến tới bên tai Bùi Dã, thấp giọng nói: “Nhị ca, ta đọc thoại bản cho huynh nghe chỉ vì muốn kích thích huynh, cho huynh mau tỉnh lại. Không ngờ huynh lại phản ứng lớn tới vậy, ta…… ừm…… giúp huynh một chút, không phải muốn đục nước béo cò với huynh đâu, huynh đừng có hiểu lầm.”