Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan - Chương 90
– ———————————————————
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi lời nói của Dương Diệu, đêm đó Trì Kính Dao lại mơ thấy Bùi Dã.
Lần này, không biết sao cậu lại mơ thấy đêm tết Nguyên Tiêu đó.
Trong mơ cậu và Bùi Dã đứng ở trên lầu cổng thành xem pháo hoa, Bùi Dã lúc đó chắn đám người cho cậu một khoảng nhỏ, cậu cầm bánh tổ chiên trong tay cắn từng miếng nhỏ.
Ngay khi pháo hoa vừa bắn, Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn về phía pháo hoa.
Đợi khi cậu quay đầu định nói gì đó với Bùi Dã, lại bắt gặp ánh mắt nóng rực của Bùi Dã.
Lúc đó hai người cách nhau quá gần, Bùi Dã nhìn thiếu niên, bỗng nhiên cúi đầu mổ nhẹ một cái lên môi của thiếu niên.
Có lẽ vì đang trong cơn mơ, Trì Kính Dao chỉ hơi giật mình, cũng không có phản ứng gì quá lớn, không hề đẩy Bùi Dã ra, cũng không biểu hiện kinh ngạc quá nhiều, dường như cảnh trong mơ nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
“Nhị ca, huynh làm gì vậy?” Trì Kính Dao trong mơ hỏi Bùi Dã.
“Khóe miệng của ngươi dính chút đường.” Bùi Dã thản nhiên nói: “Ta liếm sạch giúp ngươi.”
Thiếu niên không hề kinh ngạc với câu trả lời này, chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục ăn bánh tổ chiên trong tay.
Nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, người trước mặt cậu lại biến thành Dương Diệu.
Cùng lúc đó, lại một quả pháo hoa bắn lên, Trì Kính Dao trong mơ lại quay đầu nhìn pháo hoa theo phản xạ.
Đợi khi cậu quay đầu lại, chỉ thấy Dương Diệu cũng đang dùng ánh mắt như của Bùi Dã trước đó để nhìn cậu.
Ngay sau đó, Dương Diệu khom người xuống.
Nhưng Trì Kính Dao căn bản không để hắn có cơ hội sát lại gần……
Trì Kính Dao trong mơ không chút nghĩ ngợi, nâng tay cho Dương Diệu một đấm.
Một đấm vừa vung ra, Trì Kính Dao chỉ cảm thấy mu bàn tay hơi rát nên tỉnh dậy.
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Diệu ở bên cạnh che cằm nói: “Ta nghe ngươi cứ nói mớ mãi, tưởng ngươi gặp ác mộng nên muốn tới đánh thức ngươi, kết quả là ngươi nhắm mắt cho ta một đấm!”
Trì Kính Dao:……
“Xin lỗi, không làm ngươi bị thương chứ?” Trì Kính Dao áy náy nói.
“May là lực tay của ngươi yếu, không chắc là ta rụng mất một chiếc răng rồi!” Dương Diệu lầu bầu lẩm bẩm quay lại giường mình, lại nhịn không được hỏi: “Mơ gì thế? Miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm.”
Trì Kính Dao nghĩ tới giấc mơ vừa nãy, nhất thời thấy hơi lúng túng, vội nói: “Không nhớ rõ……. Ta có nói gì không?”
“Chợt nghe thấy ngươi gọi nhị ca nhị ca, không biết đã làm cái gì trong mơ với Bùi tướng quân!” Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao:…….
Cậu theo phản xạ sờ sờ khóe miệng, hai tai cũng hơi ửng đỏ lên một chút.
Tất nhiên cậu không thể nào nói cho Dương Diệu, nhị ca cậu ở trong mơ đã liếm chút đường trên khóe miệng giúp cậu được, lại càng không thể nói cho đối phương rằng mình ở trong mơ cũng đấm hắn một cú.
Sau khi Trì Kính Dao vào giấc lúc nửa đêm lại gặp phải giấc mơ đó.
Đương nhiên lúc này không có Dương Diệu, chỉ có mỗi cậu và Bùi Dã.
Cậu mơ thấy lúc mình rúc trong lòng Bùi Dã ăn bánh tổ chiên, lúc sau lại thấy Bùi Dã nói trên miệng cậu dính chút đường……
Sau đó, cậu còn thấy cảnh mình và Bùi Dã trốn trong khe nứt nào đó.
Đêm xảy ra sự việc đó, cậu không hề thấy lúng túng, nhưng gặp lại trong mơ lần này, cậu cũng thấy xấu hổ giống như Bùi Dã.
Càng khiến cậu thấy bất đắc dĩ là, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cậu phát hiện ra chuyện còn xấu hổ hơn…….
“Không phải tối qua ngươi mới vừa tắm rửa thay y phục rồi sau, sáng sớm lại muốn thay nữa hả?” Dương Diệu thuận miệng trêu ghẹo.
Trì Kính Dao liếc mắt nhìn hắn không nói gì, sau đó cầm một viên thanh nhiệt giải độc lên uống.
Ngày hôm đó, tâm trạng của Trì Kính Dao không hề ổn.
Lúc xử lý miệng vết thương cho thương binh, cậu thật sự hơi mất tập trung, cứ khi nào rảnh rỗi là cậu lại mất hồn mất vía.
“Sáng sớm nay ngươi mới thay quần, lại còn uống thuốc thanh nhiệt giải độc, giờ lại ngây người nữa.” Dương Diệu rảnh rỗi cười nói với cậu: “Ta thấy ngươi không ổn lắm đâu.”
“Lo chuyện của mình xong chưa?” Trì Kính Dao tức giận nói.
Dương Diệu thấy cậu không thoải mái lại càng hứng thú hơn, nhỏ giọng nói: “Để ta đoán thử xem nhé.”
“Đừng đoán mò, ta chỉ mệt quá thôi, không hề liên quan chút nào tới nhị ca của ta.” Trì Kính Dao nói.
Vì Dương Diệu cứ rảnh là lại lấy chuyện của Bùi Dã ra trêu ghẹo cậu, nên cậu đã phản bác lại Dương Diệu trước theo phản xạ, lại không ngờ lời nói này như “giấu đầu lòi đuôi”.
“Ta cũng đâu có nhắc tới Bùi tướng quân, tự ngươi không đánh đã khai.” Dương Diệu nhìn cậu một lúc, lại nghĩ tới vấn đề tối qua đối phương hỏi mình, giật mình nói: “Ta biết rồi, ngươi là đang….. xuân tình nảy mầm hả?”
Trì Kính Dao nhấc chân muốn đá hắn.
Dương Diệu vội sửa lời: “Không phải, phải là ái tình chớm nở mới đúng.”
“Trước đó không phải ngươi nói với ta, ngươi và Bùi tướng quân chưa từng làm gì hết sao?” Dương Diệu nói: “Trước kia ta còn không tin, nhưng dựa vào quan sát và hiểu biết về Bùi tướng quân, ta cảm thấy hắn đích thị là quân tử, chắc cũng chưa từng thân mật với ngươi, dù sao trước đó ngươi vẫn còn nhỏ mà.”
Trì Kính Dao chưa từng bàn luận về vấn đề này với người khác, thật ra cũng muốn tìm một ai đó để nói hết ra.
Nhưng chuyện như thế này mà nói ra cũng hơi xấu hổ, cho nên bề ngoài cậu vẫn thể hiện không muốn chủ động bàn luận với Dương Diệu.
Mặc dù cậu cũng miễn cưỡng xem như sống “hai đời”, nhưng ở khía cạnh tình yêu này thì quả thật cậu không hề có kinh nghiệm.
“Lúc trước ngươi còn nhỏ tuổi, mặc dù biết mình là con dâu nuôi từ nhỏ của Bùi tướng quân, nhưng không hiểu được nhiều chuyện, lúc ở gần hắn nhất định cũng chỉ coi hắn như người thân bình thường.” Dương Diệu phân tích rõ ràng cho Trì Kính Dao: “Nhưng bây giờ ngươi đã trưởng thành, hơn nữa Bùi tướng quân oai hùng bất phàm, lâu dần tất nhiên ngươi cũng rung động với hắn, đây là lẽ đương nhiên.”
“Không hiểu ngươi đang nói vớ nói vẩn gì.” Trì Kính Dao nói.
“Vấn đề tối hôm qua ngươi hỏi ta đấy, không phải đã minh chứng cho tâm tư của ngươi rồi sao?” Dương Diệu nói: “Ngày ngày ngươi ở cùng với ta, chắc không thể nào lầm tưởng bản thân thích ta nên mới hỏi đâu nhỉ?”
Trì Kính Dao bị hắn chọc trúng tim đen, lúc này không muốn để ý tới hắn nữa, dứt khoát trốn ra ngoài.
Mặc dù cậu là người chậm hiểu chuyện tình cảm, nhưng sau khi được Dương Diệu “chỉ điểm”, ít nhiều cũng đã hiểu ra.
Nếu đổi thành người khác, chắc hẳn sẽ phải rối rắm hồi lâu, dù sao cậu và Bùi Dã đều là nam nhân, loại tình yêu này cho dù ở xã hội hiện đại không phải ai cũng có thể chấp nhận, huống chi là cổ đại. Phần lớn phản ứng đầu tiên khi gặp phải vấn đề này đều là phủ nhận và trốn tránh.
Nhưng tính cách của Trì Kính Dao là kiểu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu cậu không nghĩ thông suốt thì không nói, một khi đã nghĩ thông suốt sẽ không thích để ý tới mấy chuyện vụn vặt.
Huống chi lúc này cậu đang trong tình cảnh mối tình đầu thời niên thiếu, cả người đều trong trạng thái mù mịt bối rối, nội tâm còn hơi thấy hưng phấn và vui mừng, cho nên cũng không hơi sức đi suy nghĩ mấy chuyện phiền não.
Trong đầu cậu toàn suy nghĩ muốn gặp Bùi Dã.
Mặc dù không biết gặp mặt rồi có thể làm gì, nhưng chỉ muốn được gặp người ta thôi.
Có lẽ suy nghĩ này trong đầu quá mãnh liệt, tới xế chiều ngày hôm sau, Trì Kính Dao đi ra từ doanh trại thương binh, xa xa đã thấy Bùi Dã đứng gần đó nhìn cậu.
Trước giờ Trì Kính Dao rất ít khi chú ý tới vẻ ngoài của Bùi Dã, hiện giờ quan sát kỹ mới phát hiện dáng người Bùi Dã cao ngất, khí chất oai hùng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú phi thường, rất xứng với cái danh mỹ nam. Tiếc là trước giờ cậu rất ít khi chú ý tới chuyện này, cũng rất ít khi ngắm nghía đối phương.
“Nhị ca, không phải huynh sắp xuất chiến à, sao lại tới đây vào lúc này?” Thiếu niên bước nhanh tới trước mặt Bùi Dã và hỏi.
Lúc trước Bùi Dã đã từng nói với cậu trong doanh trại Kì Châu đã an toàn hơn, cho nên cậu cũng không cần kiêng dè chuyện gì.
“Sáng sớm ngày mai đi, hôm nay lại tới thăm ngươi.” Bùi Dã nói.
Hắn dứt lời thấy trái phải không có ai, liền lấy một bó hoa dại sau lưng ra.
Bó hoa dại đó không lớn, chỉ là một bó nho nhỏ, lại rất đáng yêu.
Nhưng mà bị một người cao lớn như Bùi Dã cầm trong tay, ít nhiều vẫn thấy hơi đối lập.
“Trên đường tới đây thấy có mấy cây nở hoa, cũng khá đẹp, có lẽ cả ngày nay ngươi bận rộn không ra ngoài xem được, nên hái tới tặng ngươi.” Bùi Dã đưa bó hoa dại trong tay cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao duỗi tay nhận lấy hoa dại của Bùi Dã, nhất thời thấy hơi lúng túng.
Cậu đã sống nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên được người khác tặng hoa.
Cậu cầm hoa trong tay, lén liếc mắt quan sát Bùi Dã, thầm nghĩ nhị ca nhà mình còn có một mặt như vậy sao?
“Đa tạ Nhị ca.” Trì Kính Dao vội đáp.
Thiếu niên nắm bó hoa dại kia trong tay, nhịn không được hỏi: “Nhị ca, chừng nào thì huynh về?”
“Khó mà nói được…..” Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi nhíu mày, thoạt nhìn hơi lo lắng.
Bùi Dã thấy thế vội nói: “Trước khi bó hoa này úa tàn, chắc là có thể trở về.”
“Vậy ngày mai ta sẽ đem nó ra phơi nắng.” Trì Kính Dao buột miệng nói ra.
“Mong ta về tới vậy sao?” Bùi Dã hỏi.
Hắn nói xong lại cảm thấy hơi không ổn, không đợi Trì Kính Dao đáp lời liền cười nhạt, nói: “Đánh trận xong sớm, thương binh bên phía các ngươi cũng sẽ ít hơn, ta cũng mong mình có thể trở về sớm.”
Trì Kính Dao giương mắt nhìn về phía hắn, lại hơi bối rối rời mắt đi, sau đó nói: “Huynh đợi ta một chút.”
Cậu dứt lời liền chạy chậm về lại chỗ ở của mình, Bùi Dã thấy thế liền đi theo sau, đứng ở cổng chứ không tiến vào.
Một lát sau, Trì Kính Dao đi ra từ doanh trại, trong tay có thêm một cái túi tiền, bó hoa trong tay kia vẫn chưa đặt xuống.
“Cái này cho huynh.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã vừa thấy liền phát hiện là cái túi tiền cũ của Trì Kính Dao.
Lúc trước, sau khi Trì Kính Dao giết mật thám kia đã lấy túi tiền lại.
Túi tiền này là cái mấy năm trước Dung nương may cho cậu, Bùi Dã cũng có một cái giống vậy, cho nên hắn vẫn rất quý trọng.
“Bên trong là cái gì?” Bùi Dã nhận lấy túi tiền hỏi.
“Huynh xem là biết.” Trì Kính Dao hơi mất tự nhiên nói: “Nhưng bây giờ huynh đừng mở, đợi huynh….. đánh giặc xong quay về rồi xem.”
“Vậy sao ngươi không đợi đánh xong hẵng đưa cho ta?” Bùi Dã bật cười nói.
“Đúng ha……” Trì Kính Dao ngẩn ra, duỗi tay muốn lấy lại.
Bùi Dã nào chịu trả lại cho cậu, nhét vào trong túi áo, nói: “Bây giờ ta không xem là được.”
“Đi đây.” Bùi Dã lại nhìn cậu một lát, như là hận không thể khắc người vào trong ánh mắt.
Trì Kính Dao ho nhẹ một tiếng, ngón tay hơi động, rất muốn nắm chặt lấy tay của Bùi Dã.
Từ sau khi Bùi Dã bày tỏ tình cảm với cậu, cậu cũng ít khi làm hành động quá mức thân mật với Bùi Dã.
Nhưng hiện giờ đối mặt với Bùi Dã, sớm đã không còn sự thản nhiên như trước kia, ngược lại bắt đầu cuống tay cuống chân.
Bùi Dã đợi một lát, thấy thiếu niên không làm gì, thoáng thấy hơi buồn bã, đành xoay người rời đi.
Hôm bọn hắn xuất chiến, thời tiết hơi âm u.
Tới buổi trưa bắt đầu có cơn mưa nhỏ rơi tí tách.
Cơn mưa kia cũng không quá lớn, nhưng lại khiến người ta hơi khó chịu trong lòng.
“Không nỡ à?” Dương Diệu thấy Trì Kính Dao đứng bên ngoài liền hỏi.
“Đúng rồi, từ sau khi tới đây, có phải ngươi cũng chưa gặp cha ngươi lần nào không?” Trì Kính Dao hỏi.
“Ông ấy không thích gặp người nhà trước trận chiến, cảm thấy như vậy không may.” Dương Diệu nói.
Thật ra chuyện của hắn và Trì Kính Dao, Bùi Dã đã nói cho Dương Thành từ lâu, Dương Diệu cũng biết.
Nhưng nếu Dương Thành không tới gặp hắn, tất nhiên hắn cũng sẽ không phá đi quy củ.
Tính tình của hai cha con bọn họ ở phương diện nào đó là cực kỳ giống nhau, cho nên rất dễ thấu hiểu đối phương.
“Không may?” Trì Kính Dao nghe vậy giật mình trong lòng, hỏi: “Tại sao?”
“Không có lý do gì cả, chỉ là suy nghĩ riêng của ông ấy thôi.” Dương Diệu nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Trì Kính Dao vẫn thấy hơi bất an.
Có lẽ vì biết chiến tranh sắp kết thúc, cậu lại càng ngày càng thấy căng thẳng hơn.
“Ngươi nói xem, một trận này bọn họ có thể đánh trong bao lâu?” Trì Kính Dao hỏi.
“Khó mà nói, nhanh thì mấy ngày, chậm thì….. không rõ thời gian.” Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thở dài, nỗi bất an trong lòng càng tăng thêm.
Sau đó, mỗi ngày đều có thương binh không ngừng chuyển về từ tiền tuyến.
Cả ngày Trì Kính Dao đều bận tới mức chân không chạm đất, trái lại không có thời gian để suy nghĩ linh tinh.
Mắt thấy mỗi ngày dần trôi qua, tin tức được gửi về từ tiền tuyến vẫn cứ là chiến sự giằng co.
Bó hoa dại ở phòng của Trì Kính Dao dù được cậu tưới nước chăm sóc mỗi ngày, nhưng vẫn dần héo úa.
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng có người quen được chuyển tới doanh trại thương binh, nhưng không phải Bùi Dã, mà là Dương Thành.
Lúc Dương Thành được chuyển tới, trên đùi bị thương rất nặng, vì được xử lý qua loa và trì hoãn thời gian dài, hơn nữa vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn trên đường tới đây, lúc người được chuyển tới đã thấy không được ổn.
Ngày ông được chuyển tới, Trì Kính Dao đang bận việc ở phía sau, là Dương Diệu tự tìm tới cậu.
Cho tới giờ Trì Kính Dao cũng chưa từng thấy Dương Diệu khóc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Còn cứu được không?” Dương Diệu đợi sau khi Trì Kính Dao kiểm tra vết thương cho Dương Thành xong liền hỏi.
“Chính ngươi cũng là đại phu, chắc cũng đã phán đoán được rồi.” Trì Kính Dao nói: “Mạng chắc không sao, nhưng chân thì khó mà nói.”
Dương Diệu lại ngại khóc trước mặt Dương Thành, chỉ âm thầm kéo ống tay áo của Trì Kính Dao nói: “Xin ngươi, ngươi nhất định phải cứu ông ấy. Ông ấy là tướng quân, không thể không có chân được.”
“Ta biết.” Trì Kính Dao cũng không an ủi hắn, kết hợp với Chương sư huynh xử lý miệng vết thương trên đùi của Dương Thành.
Dù sao Dương Thành cũng là chủ soái của doanh trại Kì Châu, bây giờ bị thương nặng như vậy, có thể đoán được trận chiến này ác liệt tới mức nào.
Nhưng lúc này Trì Kính Dao cũng không quan tâm chuyện gì nữa, chỉ có thể tận lực chữa trị cho Dương Thành.
“Đem thuốc cho ngài ấy uống trước, tìm người trông coi, phải để ý mọi lúc.” Trì Kính Dao nói với Dương Diệu.
Dương Diệu nghe vậy vội gật đầu liên tục, tất nhiên không dám lơ là.
“Tiểu tử thối, có phải đã lén khóc không?” Dương Thành đợi sau khi trong doanh trại không còn ai, liền hỏi Dương Diệu.
“Người bị thương như vậy, doanh trại Kì Châu phải làm sao đây?” Dương Diệu hít cái mũi hỏi.
Dương Thành cưới nói: “Có Bùi Dã ở đây mà, không sao.”
“Còn phải đánh bao lâu nữa?” Dương Diệu hỏi.
“Không quá mấy ngày nữa, có lẽ sẽ xong nhanh thôi.” Dương Thành thở dài nói: “Tiếc là đã thủ ở biên thành nhiều năm như vậy, mấy ngày cuối cùng này lại không thể tự mình ra trận.
“Cha……” Dương Diệu ngồi trên giường, vừa lau người cho Dương Thành vừa nói: “Con nói lời trong lòng này, người đừng mắng con. Thật ra khi nhìn thấy người bị thương được người ta nâng về, mặc dù con khó chịu, nhưng cũng thấy hơi may mắn….. Con biết con không nên nghĩ như vậy, người là chủ soái của doanh trại Kì Châu, con nghĩ như vậy rất mất thể diện. Nhưng con chỉ hy vọng người có thể sống…… què thì què thôi.”
Dương Thành nghe vậy nhấc chân muốn đá hắn, lại không cẩn thận động vào vết thương, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
“Con sai rồi, người đừng nóng giận.” Dương Diệu vội nói.
“Tiểu tử thối, miệng chó chẳng phun được ngà voi.” Dương Thành bất đắc dĩ thở dài, sau đó đột nhiên cười, nói: “Bây giờ đã biết vì sao có đánh chết ta cũng không dẫn con theo không? Ta đã bạc mệnh lắm rồi, nếu con cũng giống như ta, sau này nương con biết sống thế nào đây?”
Sao mà Dương Diệu không biết ý của ông được, nghe vậy sống mũi cay cay, hốc mắt lại hơi đỏ.
“Còn nữa, Trì đại phu nói, ta sẽ không què, tiểu tử con bớt trù ẻo ta đi.” Dương Thành nói.
Dương Diệu nghe vậy không khỏi nín khóc mỉm cười, trong lòng cuối cùng cũng khoan khoái hơn không ít.
Sau khi Dương Thành được đưa tới, người trong doanh trại thương binh ngày càng nhiều hơn.
Trì Kính Dao lén hỏi Dương Thành, muốn biết khi nào thì Bùi Dã quay về, Dương Thành chỉ nói nhanh thôi.
Nhưng cái nhanh này rõ ràng không hề nhanh.
Gần như ngày nào Trì Kính Dao cũng hỏi thương binh mới tới, cậu không hỏi Bùi Dã, chỉ hỏi chiến sự.
Nhưng đáp án nhận được không khác nhau lắm, toàn là “nhanh”,”rất nhanh”,”không lâu”…
Mỗi ngày nỗi mong nhớ đều tràn đầy cõi lòng Trì Kính Dao, nhưng càng mong càng thất vọng.
Mấy ngày đầu cậu đã hội ngộ với Nguyễn Bao Tử, mấy ngày nay Nguyễn Bao Tử cũng hỏi thăm thay cậu, nhưng vẫn mãi không có tin tức chính xác.
Cho tới một ngày nọ, có người về báo rằng doanh trại Kì Châu đại thắng.
Bùi Dã đã lấy đầu của vị thượng tướng Trần Quốc kia.
Dương Thành mừng rỡ đến mức kéo cái chân bị thương của mình đích thân ra nghênh đón Bùi Dã quay về đại doanh.
Nhưng mà ngày đó toàn quân doanh trại Kỳ Châu đều quay về, chỉ duy nhất Bùi Dã là không.
Trì Kính Dao cũng không chạy tới hỏi, chỉ có thể ở doanh trại thương binh đợi tin tức.
Cậu biết, sau khi Bùi Dã quay về, tất nhiên sẽ tới gặp cậu.
Nhưng trong lòng thiếu niên tràn đầy chờ mong nửa ngày trời, chỉ chờ được Bùi Thanh.
Khi cậu từ xa xa nhìn thấy một mình Bùi Thanh, trong lòng liền thấy hồi hộp, sinh ra dự cảm không tốt.
“Trì đại phu…….” Bùi Thanh đi tới trước mặt cậu, nói: “Ngài tạm thời ngừng chuyện trong tay một lúc.”
Trì Kính Dao nghe vậy há miệng thở dốc, cũng muốn hỏi là chuyện gì nhưng rồi lại không dám hỏi.
Dường như chỉ cần cậu không hỏi, sẽ không phải nghe được kết quả xấu.
Bùi Thanh dẫn cậu đi tới bên ngoài một căn lều trại, lúc này mới dừng bước, nói với Trì Kính Dao: “Trước khi quay về ngài ấy đã hôn mê, cuối cùng có dặn ta phải lựa lời báo cho ngài uyển chuyển một chút, đừng dọa ngài. Nhưng mà…… ta thật sự không biết nên nói thế nào mới không khiến ngài sợ hãi nữa……”
“Huynh ấy……” Trì Kính Dao lên tiếng nhưng lại không nói lên lời.
Cậu bình tĩnh một lúc, mới khàn giọng hỏi: “Còn sống không?”
“Còn.” Bùi thanh gật gật đầu.
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vén lều trại bước vào.
Cũng may không phải kết quả mà cậu sợ nhất, chỉ cần người còn chút hơi thở cũng không tính là tin tức xấu nhất.
Dương Thành và hai tướng quân khác của doanh trại Kì Châu đều ở trong lều, Chương đại phu cũng có mặt.
Mọi người thấy Trì Kính Dao tiến vào liền tránh sang một bên, để thiếu niên có thể nhìn thấy người nằm trên giường.
Trì Kính Dao giương mắt nhìn lên, liền thấy sắc mặt Bùi Dã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, im lặng nằm trên giường, vị trí ngực cắm một mũi tên gãy. Nếu không phải ngực hắn còn hơi phập phồng, Trì Kính Dao gần như nghi ngờ hắn đã tắt thở rồi.
“Vị trí trúng tên hơi khó giải quyết, bọn họ ở tiền tuyến không dám tùy tiện rút tên, chỉ có thể đưa người về đây.” Chương đại phu thở dài, nói với Trì Kính Dao: “Ta vừa mới bắt mạch, mạch tượng rất yếu, nếu rút tên ra, e là……”
Lời sau đó hắn không nói, nhưng Trì Kính Dao là đại phu, tất nhiên sẽ hiểu.
Với tình trạng kiểu này, nếu treo mạng còn có thể kéo dài được mấy ngày. Còn nếu rút tên ra, làm không tốt có thể khiến người ta chết tại chỗ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trì Kính Dao, vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ hoàn toàn sụp đổ, nhưng cậu lại bình tĩnh đến lạ kỳ, thậm chí còn bình tĩnh hơn lúc Dương Thành bị thương.
“Dương tướng quân, có thể cho người của ngài ra ngoài trước được không?” Trì Kính Dao nói.
Dương Thành nghe vậy liền ra hiệu, mọi người đều lui ra ngoài.
Bùi Thanh đứng ở một bên, hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”
“Rút tên ra.” Trì Kính Dao nói.
“Nhưng việc này rất nguy hiểm……” Chương đại phu nói.
“Không nhổ tên ra, huynh ấy có thể sống thêm được mấy ngày, nhưng cũng chỉ là mấy ngày thôi.” Trì Kính Dao đi tới bên giường, duỗi tay nắm lấy tay của Bùi Dã, nói: “Ta muốn làm cho huynh ấy sống lại.”
Chương đại phu nghe vậy gật gật đầu, lúc này bảo Bùi Thanh cho người đi chuẩn bị dụng cụ.
Trì Kính Dao cẩn thận cắt y phục trên người Bùi Dã ra.
Trên người Bùi Dã dính rất nhiều máu, cũng không biết là của hắn hay là của kẻ địch nữa.
Trì Kính Dao cầm khăn từ từ lau sạch xung quanh miệng vết thương cho hắn, sau đó đổi thật nhiều thuốc trong thương thành hệ thống, phàm là loại cậu cảm thấy có thể dùng được, cậu đều đổi một viên, tính dùng hết cho Bùi Dã.
“Thuốc viên thế này sợ là không nuốt xuống được.” Chương đại phu nhắc nhở.
Trì Kính Dao suy nghĩ một lúc, bảo Bùi Thanh chuẩn bị một chén nước, bỏ hết thuốc vào đó hòa tan.
Cậu lấy thìa thử vài lần, phát hiện không thể đút vào được, liền ngậm thuốc vào trong miệng, đút cho Bùi Dã.
Bùi Thanh ở một bên nhìn thấy, không khỏi hoảng sợ, vội tránh ánh mắt đi.
Cũng may Bùi Dã còn có thể nuốt xuống theo bản năng, thế mà uống được hơn phân nửa lượng thuốc.
“Ta làm hay là đệ làm?” Chương sư huynh hỏi.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: “Đều như nhau thôi, có chịu được hay không đều phải xem ý trời…… để ta làm đi.”
Cậu nói xong ra hiệu cho Chương đại phu và Bùi Thanh tới giữ Bùi Dã lại, bản thân duỗi tay cầm lấy thân mũi tên gãy.
Nhưng cậu cầm thân tên kia một lúc lâu, mãi mà không động tay.
Bùi Thanh nhìn về phía cậu, chỉ nghĩ là cậu sợ hãi, đang suy nghĩ có nên nói gì đó hay không.
Thực ra, sau khi Trì Kính Dao bước vào, trạng thái đó đã không quá thích hợp, không khóc cũng không gào, bình tĩnh đến mức hơi quá.
Bùi Thanh thậm chí còn sợ cậu đột nhiên không khống chế được ngay lúc này.
Nhưng mà vẻ mặt kia của Trì Kính Dao nhìn có vẻ không phải không thể khống chế.
“Không được, sức của ta không đủ lớn.” Trì Kính Dao buông thân tên kia ra, nói: “Nếu làm một lần không được sẽ chỉ làm tình trạng càng nát thêm.”
Cậu dứt lời nhìn về phía Bùi Thanh nói: “Ngươi làm đi, sức của ngươi lớn, cứ làm theo lời ta nói là được.”
Bùi Thanh nghe vậy gật gật đầu, thay đổi vị trí với cậu.
Trì Kính Dao kiên nhẫn nói cho hắn thời điểm và điểm mấu chốt khi dùng sức, thái độ vẫn bình tĩnh đáng sợ như vậy.
Bùi Thanh thấy cậu như thế, trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Xưa nay hắn làm việc nhanh nhẹn, một tay cầm lấy thân tên, dựa theo điểm mấu chốt mà Trì Kính Dao nói, rút mũi tên ra……
Mấy ngày nay, Bùi Dã rơi vào giấc mộng dài.
Cơn mơ này của hắn bắt đầu từ ngày hắn trúng tên.
Ngày đó hắn dùng phi đao phóng trúng thượng tướng của Trần Quốc, nhưng đối phương phản ứng cực nhanh, thoáng tránh được khiến một đao của hắn mất chính xác. Bùi Dã sợ hắn không chết liền tìm cơ hội phóng thêm một đao.
Nhưng ngay lúc đó tình hình cực kỳ hỗn loạn, đối phương sau khi trúng một đao liền được quân bảo vệ.
Đao thứ hai của Bùi Dã vẫn không thể tìm được cơ hội phóng ra, vì để chắc chắn dồn đối phương vào chỗ chết, Bùi Dã đành phải mạo hiểm…….
Việc đã đến nước này, hắn không muốn thất bại trong gang tấc.
Kết quả chính là vị thượng tướng kia đã chết.
Nhưng Bùi Dã cũng vì vậy mà bị thương, còn tổn thất một thanh phi đao Trì Kính Dao tặng hắn.
Lúc trở về từ chiến trường, Bùi Dã cũng gần rơi vào hôn mê.
Dọc theo đường đi hỗn loạn này, có mấy lần hắn đã nghi ngờ mình đã chết, rồi lại thấy không cam tâm.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn chưa gặp được người mà đã chết như vậy rồi.
Vốn tưởng rằng gặp được thiếu niên, cũng có thể thanh thản mà ra đi.
Cho tới ngày hôm ấy, trong vô thức hắn nghe được đối phương nói bên tai rằng phải thực hiện nguyện vọng thứ ba kia.
Bùi Dã nửa tỉnh nửa mê, lòng thầm nói lúc này e là không làm được nữa rồi.
Sau đó, liền nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói, muốn hắn sống tiếp.
Nguyện vọng Trì Kính Dao ấp ủ nhiều năm không nỡ dùng chính là ——— muốn hắn phải sống.
– ———————————————————
Hết chương 90.
(Vĩ): Có thể bạn chưa biết: Chương này tui ngâm gần 1 tháng trời =))))))