Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan - Chương 87
– ———————————————————
Dương Thành đoán được “cái chết” của Trì Kính Dao là sự đả kích rất lớn đối với Bùi Dã.
Nhưng ông không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thái quá như vậy, nhất là khi nghe được lời đồn Bùi Dã tự sát, ông không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Dương tướng quân.” Bùi Thanh canh ở ngoài lều Bùi Dã, nói với Dương Thành: “Tinh thần của Bùi tướng quân bây giờ khá sa sút……”
“Ngươi định nói với ta hắn thắt cổ trong lều hả?” Dương Thành tức giận nói: “Mấy lời đồn vớ vẩn này ngươi giữ lại để lừa bọn họ cũng thôi đi, bây giờ còn định lừa cả ta nữa sao?”
Bùi Thanh bị ông trách mắng như vậy liền thấy rất xấu hổ.
“Tránh ra.” Dương Thành đẩy hắn sang một bên, lập tức đi vào lều của Bùi Dã.
Trong lều, Bùi Dã tóc tai tán loạn nằm trên giường, nhìn qua thật sự giống như “không thiết sống nữa”.
Dương Thành đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Điên thật à, hay là đang giả ngây giả dại?”
Bùi Dã rời mắt về phía ông, im lặng một lúc mới hỏi: “Tướng quân, nếu ta lâm trận bỏ chạy, liều chết không ra chiến trường thì sẽ thế nào?”
Dương Thành nghĩ nghĩ, nói: “Theo quân pháp, lâm trận bỏ chạy sẽ bị giết chết bất luận lý do, như ngươi là đang trốn tránh chiến sự chứ không phải bỏ chạy, bị đánh bốn mươi gậy.”
“Vậy ngài tìm người hành hình đi.” Bùi Dã nói: “Ta muốn quay về.”
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Dương Thành hỏi.
“Biết rõ ràng, rành mạch.” Bùi Dã nói.
Dương Thành nhìn hắn một lát, trong mắt có vài phần nghi ngờ.
Ông rất hiểu Bùi Dã, biết tính cách của đối phương, cũng biết điểm mấu chốt của đối phương.
Theo phán đoán của ông, Trì Kính Dao “đột tử” thì Bùi Dã không chỉ không thể nào trốn chiến, thậm chí có khả năng còn hận không thể liều mạng xuất binh xuyên đêm.
“Ngươi muốn ta sai người tới hành hình sao?” Dương Thành hỏi.
“Tướng quân……” Lúc này Bùi Thanh ở một bên đột nhiên nói: “Thứ lỗi cho thuộc hạ đường đột, dựa vào sự coi trọng của Dương tướng quân đối với ngài, cho dù ngài thật sự phạm sai lầm, bây giờ đang lúc tuyển binh nên ngài ấy cũng sẽ không cho người động thủ. Nếu ngài vẫn kiên quyết muốn về, Dương tướng quân sẽ cho người trói ngài lại trong đại doanh, như vậy càng có sức thuyết phục hơn.”
Bùi Dã lườm hắn, hỏi: “Lúc ngươi nói với người khác rằng ta tự sát sao không sợ không có sức thuyết phục đi.”
“Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, thật thật giả giả truyền đi thế nào cũng không sao, dù sao cũng không ai dám tới đây tìm ngài xác minh.” Bùi Thanh nói: “Nhưng hành động của Dương tướng quân sẽ khiến toàn doanh trại Kỳ Châu đều biết, nếu quá ấu trĩ e là sẽ không thể giải thích nổi.”
Dương Thành nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Bùi Thanh, ánh mắt đó càng thêm nghi ngờ.
Ông nhìn về phía Bùi Dã, lại nhìn Bùi Thanh, hơi ngờ ngợ ra điều gì đó.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Dương Thành ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, trầm giọng nói.
Bùi Thanh thấy Bùi Dã không chủ động nói, liền kể lại đơn giản cho Dương Thành nghe.
Dương Thành nghe vậy thấy hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hồi thần.
“Ngươi đã đoán trước được việc này rồi sao?” Dương Thành hỏi Bùi Dã.
“Không có.” Bùi Dã nói: “Nếu đoán được trước, ta sẽ không để hắn ở lại thôn trang.”
“Vậy sao ngươi biết được tin của hắn?” Dương Thành hỏi.
Ánh mắt Bùi Dã hơi né tránh, nói: “Tâm linh tương thông.”
Dương Thành:…….
Không tồi, đồ đệ này của ông đã biết cách nói nhăng nói cuội rồi đấy.
“Không nói thì thôi.” Dương Thành đứng dậy nói: “Vậy cứ cho người trói ngươi lại trước đi.”
Ông dứt lời liền nhìn về phía Bùi Dã, lại tiến tới xách cổ áo kéo người dậy, sau đó hung hăng đấm cho Bùi Dã một cú.
Bùi Dã bịt khóe miệng rớm máu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía ông.
Dương Thanh lại nhướng mày cười, nói: “Như vậy thì lát nữa cho người trói ngươi lại sẽ có sức thuyết phục hơn.”
Vẻ mặt Bùi Dã bất đắc dĩ, lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngày hôm đó, chuyện Dương Thành tức giận trong lều của Bùi Dã đã lan truyền khắp doanh trại Kỳ Châu.
Không ít người tận mắt nhìn thấy Dương Thành hùng hùng hổ hổ rời đi, còn sai thân binh của mình canh chừng lều của Bùi Dã.
“Canh chừng cả tiểu tử Bùi Thanh kia cho bản tướng quân, nếu một trong hai người bọn họ dám rời khỏi lều nửa bước, bản tướng quân sẽ hỏi tội các ngươi.” Dương Thanh vốn cực có uy nghiêm trong quân, tức giận như vậy lại khiến không ai dám khuyên can.
Màn đêm buông xuống, Dương Thành lại sắp xếp kế hoạch tác chiến một lần nữa.
Bùi Dã bị loại bỏ khỏi vị trí tướng lãnh chủ lực, thay vào một người khác.
Thay đổi tướng trước trận chiến là điều tối kỵ trong quân đội, nhưng Dương Thành đã hạ quyết tâm, mọi người cũng biết Bùi Dã không được khỏe, cho nên ngay từ đầu cũng không có ai dám phản đối. Xưa nay doanh trại Kỳ Châu luôn huấn luyện bài bản, mặc dù trận chiến này không có Bùi Dã sẽ làm giảm nhuệ khí, nhưng họ sẽ không thể bị đánh bại hoàn toàn được.
Nhưng sau đó vẫn có người nhịn không được mà dị nghị.
“Bùi tướng quân không xuất chiến, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, cũng sẽ củng cố lòng kiêu ngạo cho đám Trần Quốc.” Một tướng quân họ Tần nói.
“Sao nào, không có Bùi Dã là các ngươi không đánh lại quân Trần Quốc sao?” Dương Thành tức giận nói.
Vị tướng quân kia vội đáp: “Thuộc hạ chỉ cảm thấy Bùi tướng quân có lẽ chỉ nhất thời rơi vào ngõ cụt mà thôi, cố gắng khuyên nhỉ nói không chừng có thể thông suốt.”
“Đúng vậy, mặc dù Bùi tướng quân và Trì đại phu là huynh đệ tình thâm, nhưng không đến mức không gượng dậy nổi như vậy chứ?” Người khác lại nói.
Dương Thành nhìn họ thay phiên nhau nói, sau một lúc lâu mới hỏi: “Các ngươi nói nhiều như vậy, là sợ chiến, hay là nghi ngờ sự sắp xếp của bản tướng?”
“Tướng quân, chúng ta chỉ là…… muốn vực Bùi tướng quân dậy.” Một người trong đó nói: “Ngài ấy xưa nay tâm tính cứng cỏi, lần này chắc chỉ là suy nghĩ không thông, nếu để mặc như vậy e là tinh thần của ngài ấy sẽ sa sút.”
Dương Thành nghe vậy đáy mắt lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Một khi đã vậy, tiếp theo sẽ nói về chuyện của Bùi tướng quân đi.”
Màn đêm buông xuống, các tướng lĩnh của doanh trại Kỳ Châu vẫn ở lại trong lều tướng quân cho tới sau nửa đêm…….
Nửa tháng sau, thời tiết càng oi bức hơn mấy phần so với trước.
Doanh trại Kỳ Châu tạm thời sắp xếp cho người bệnh ở trong doanh trại, nhóm quân y bận rộn chăm sóc thương binh.
Trong đó có một quân y nhìn có vẻ là thiếu niên, nếu chỉ nhìn bóng lưng sẽ cảm thấy hắn chắc là rất đoan chính, nhưng đợi khi hắn quay lại sẽ phát hiện làn da của thiếu niên này hơi ngăm đen, ngũ quan bình thường, ngoại trừ cặp mắt sáng ngời trong trẻo và hấp dẫn, những chỗ còn lại đều không có gì đặc biệt, thuộc kiểu diện mạo vừa thấy đã quên.
Bên cạnh hắn còn có một thanh niên, bộ dạng cũng khá bình thường, lúc nói chuyện còn hơi lắp.
“Hai người các ngươi mới tới hả? Trước giờ sao ta chưa từng thấy các ngươi?” Một thương binh nhiều chuyện hỏi hai người.
“Hai…… hai bọn ta….. là……” Thanh niên nói lắp kia nói nửa ngày vẫn chưa xong một câu.
Thiếu niên bên cạnh vội đáp: “Đúng, bọn ta được Chương đại phu nhận vào, lúc trước làm dược đồng nên biết chút y thuật.”
“Vị tiểu huynh đệ này là Trình đại phu, còn vị này là Vương đại phu.” Chương sư huynh ở một bên giới thiệu với người bệnh: “Bọn họ vừa mới tới tiền tuyến, làm việc rất có tâm, ta thấy bọn họ khá thông minh nên nhận vào.”
Thương binh kia nghe vậy vội nói: “Không tồi, trong doanh trại của chúng ta đang cần đại phu đấy.”
Thiếu niên băng bó cho hắn xong, liền vội vàng đi xử lý miệng vết thương cho thương binh khác.
Vị Trình đại phu này cũng là thiếu niên da ngăm, chính là Trì Kính Dao dịch dung.
Còn Vương đại phu nói lắp bên cạnh cậu chính là Dương Diệu dịch dung.
Dương Diệu trước đó ở trong quân đội khá lâu, quen biết rất nhiều người, Trì Kính Dao sợ hắn nói nhiều nên bảo hắn giả vờ nói lắp, như vậy có thể quản lý hắn để hắn bớt nói chuyện, tránh làm bại lộ thân phận.
Nửa tháng trước, sau khi trong thôn trang xảy ra chuyện, Trì Kính Dao và Dương Diệu dịch dung đến tiền tuyến.
Chuyện này cũng nhờ mấy mật thám lúc trước Trì Kính Dao cứu đã hỗ trợ không ít, đám mật thám này mặc dù bản lĩnh không cao nhưng lại học được rất nhiều chiêu trò.
“Ai ui!” Thiếu niên được Trì Kính Dao băng bó bị tên bắn vào bụng dưới, bị thương không nhẹ.
Nhưng tinh thần của hắn rất tốt, lúc này còn không quên nói chuyện phiếm với binh sĩ bên cạnh.
“Hôm nay chúng ta coi như đại thắng một trận nhỉ?” Binh sĩ kia nói: “Hay nhất vẫn là đội của Bùi tướng quân, ngài ấy dẫn theo 3.000 quân tinh nhuệ phục kích hơn 20.000 quân chi viện của Trần Quốc, đánh một trận còn dẫn về hơn nửa số người.”
“Khủng khiếp nhất là 20.000 quân chi viện này bị Bùi tướng quân diệt sạch, chủ lực của Trần Quốc bị đánh cho tán loạn.” Hắn phấn khích nói: “Ta nghe một huynh đệ nói, lúc tướng quân họ Mã của Trần Quốc cho lui quân, suýt chút nữa là giẫm chết phó tướng của mình.”
Mọi người bên cạnh nghe vậy cười ha ha, nhìn có vẻ cực kỳ vui thích.
Trì Kính Dao và Dương Diệu trao đổi ánh mắt nhưng vẫn chưa biểu hiện gì.
“Haiz, trước đó vài ngày Bùi tướng quân bị đả kích lớn như vậy, chúng ta thật sự lo lắng ngài ấy sẽ không thể gương dậy nổi.” Thương binh khác thở dài nói: “Không ngờ ngài ấy lại đánh một trận thắng hoành tráng như vậy vào đúng thời khắc mấu chốt.”
Hắn vừa dứt lời, Dương Diệu ở bên cạnh hỏi: “Bùi…… Bùi tướng quân…. sao lại…… không gượng dậy nổi?”
“Haiz, lúc trước trong đại doanh của chúng ta có một Trì đại phu, là đệ đệ của Bùi tướng quân.” Thương binh kia nói: “Bùi tướng quân sợ mật thám biết được quan hệ của họ nên vẫn lén gạt đi, không ngờ vẫn để mật thám Trần Quốc bắt được sơ hở, hại chết Trì đại phu.”
Người kia nói xong vẻ mặt tiếc nuối nói tiếp: “Thương cho Trì đại phu tuổi còn trẻ, y thuật cao siêu, lại chết như vậy…… Bùi tướng quân và hắn là huynh đệ tình thâm, sau khi biết tin liền nôn ra máu.”
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, bật thốt: “Sao lại nôn ra máu?”
“Tức đến đau tim đấy.” Thương binh kia nói: “Ta nghe người ta nói suýt chút nữa là đi luôn.”
“Hình như bị bệnh nặng một khoảng thời gian nhỉ?” Thương binh bên cạnh nói: “Cũng có người nói suýt nữa tử sát đấy.”
“Nói là nôn ra máu, còn muốn quay về chịu tang, sau đó bị Dương tướng quân tức giận đánh một trận, trói vào đại doanh ba ngày ba đêm.” Thương binh kia nói: “Mấy ngày đó quân y ở trong lều của Bùi tướng quân mãi cũng không thấy ra……”
Trì Kính Dao nghe vậy vừa khó chịu vừa áy náy, cậu cũng nghĩ cách đó của cậu sẽ dọa tới Bùi Dã, nhưng bọn cậu có trò “ảo thuật”, chỉ cần Bùi Dã “hỏi” cậu một cái là lập tức có thể xác định cậu vẫn còn sống. Hơn nữa hôm đó quả thật Bùi Dã đã làm vậy, nếu không cậu sẽ không truyền mảnh vải viết “Tương kế tựu kế” cho Bùi Dã.
Nhưng cậu không ngờ là trước khi Bùi Dã nhận được tin căn bản là không thể suy nghĩ được.
Nỗi sợ hãi và bi thương cực lớn gần như đã nuốt trọn lấy Bùi Dã trong nháy mắt, làm sao có thể nhớ tới trò “ảo thuật” kia chứ?
“Bất kể nói thế nào, lần này doanh trại Kỳ Châu của chúng ta cuối cùng cũng giành được chiến thắng.” Thương binh kia nói: “Bùi tướng quân dẫn quân giết sạch 20.000 quân chi viện coi như đã báo thù thay cho Trì đại phu……. Trì đại phu đáng thương.”
Trì Kính Dao cố nén cảm xúc, xử lý miệng vết thương cho thương binh kia.
Trước khi đứng dậy, cậu nhịn không được mà hỏi đối phương: “Bùi tướng quân không bị thương chứ?”
“Không có.” Người kia nói: “Ngươi chưa từng nghe nói sao? Trên người Bùi tướng quân của chúng ta như mọc giáp, đao thương không thể động tới ngài ấy.”
“Ta….. Ta đã nói với hắn rồi…… hắn không chịu tin……” Dương Diệu ở một bên nói.
Trì Kính Dao nhớ tới giấc mơ ngu ngốc trước đó của mình, nhịn không được liếc Dương Diệu một cái, ý bảo hắn nhanh ngậm miệng lại.
Dương Diệu nhún vai với cậu, lại nói: “Bùi…… Bùi tướng quân của chúng ta…… chính là binh sĩ chói lóa nhất trong doanh trại Kỳ Châu…….”
Thiếu niên biết được Bùi Dã vẫn khỏe mạnh, cuối cùng cũng yên tâm không ít.
Nhưng chiến sự vẫn chưa chấm dứt, chỉ cần Bùi Dã còn trên chiến trường thêm một ngày nào thì cậu sẽ không thể yên tâm hoàn toàn được.
Hơn nữa sau khi tới tiền tuyến, mỗi ngày đều có thương binh được đưa tới không ngừng, vết thương trên người thương binh lớn nhỏ bất đồng, nặng nhẹ cũng bất đồng, bị gây ra từ rất nhiều loại binh khí khác nhau. Trước đây Trì Kính Dao cũng không biết, hóa ra binh khí trong quân đội lại phức tạp như vậy, có thể tạo ra rất nhiều vết thương bất đồng……
Có đôi khi cậu thậm chí còn nghĩ, nếu Bùi Dã thật sự mọc được giáp trên người thì tốt rồi.
Mặc dù có thể không quá đẹp mắt, nhưng ít nhất có thể bảo vệ hắn không bị thương…….
Đêm đó, lúc Trì Kính Dao ngủ lại mơ thấy Bùi Dã.
Trong mơ, vẫn là núi xác biển máu mà cậu thường thấy.
Bùi Dã nắm chuôi trường thương đầy máu trong tay, đứng ngược sáng ở cách đó không xa…….
Trì Kính Dao vẫn chạy tới chỗ Bùi Dã như mọi khi.
Đợi khi tới gần cậu mới phát hiện cả người Bùi Dã toàn là máu…….
“Nhị ca!” Thiếu niên bừng tỉnh giấc, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Lại gặp ác mộng à?” Dương Diệu ở một bên hỏi.
Trì Kính Dao thở dài một hơi, nói: “Ngày mai ta phải sắc cho mình một chén thuốc an thần thôi.”
“Ngươi như vậy gọi là ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, lo nghĩ quá mức.” Dương Diệu nói.
Thiếu niên không phản bác, chỉ ngồi thất thần trên giường.
“Có phải nhớ hắn rồi không?” Dương Diệu hỏi.
Trì Kính Dao liếc mắt nhìn hắn, không trả lời mà lại hỏi: “Ngươi nói thử xem, bao giờ mới đánh xong đây?”
“Khó mà nói được.” Dương Diệu nói: “Trần Quốc giống như châu chấu sau thu, nhảy không được cao. Nhưng lần này chúng ta quyết phải đánh một trận ra trò, nhất định phải cho chúng ăn một vố cực đau, cho nên chiến sự trước mắt không phải nói dừng là dừng được.”
“Nhưng mà, ngươi cũng đâu nhất thiết phải đợi chiến tranh kết thúc mới đi gặp Bùi tướng quân đâu.” Dương Diệu nói.
Thiếu niên nghe vậy nhìn về phía Dương Diệu, dường như đang đợi hắn phát biểu cao kiến gì đó.
Lại thấy Dương Diệu cười ha ha, nói: “Chẳng may Bùi tướng quân bị thương, không phải ngươi có thể gặp hắn rồi sao?”
Trì Kính Dao:…….
Xin ngươi mau ngậm miệng lại đi!
– ———————————————————
Hết chương 87.