Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan - Chương 86
– ——————————————————–
Nửa đêm, trong thôn trang rối loạn không thôi.
Đám người Ngô thúc đã đề phòng từ sớm nên vẫn chưa ngủ, vì thế khi lửa vừa mới bùng lên đã được phát hiện ra.
Ngô thúc dẫn người đi “khua chiêng gõ trống” trước, đánh thức tất cả người làm và dược nông dậy.
Mọi người y phục còn chưa gọn gàng đã vội chạy đi múc nước dập lửa, không lâu sau thì lửa cũng tắt.
Mà nơi tên mật thám kia đốt chính là kho hàng và dược phòng cất trữ dược liệu, cho nên không ai bị thương.
Đương nhiên điều này không phải vì hắn có lòng nhân từ, mà vì đốt dược phòng và kho hàng có thể tiêu hủy đi dược liệu trong thôn trang cùng lúc.
Sau khi mọi người luống cuống dập lửa ở dược phòng và kho hàng xong, đã có người phát hiện một nơi khác trong thôn trang cũng có ánh lửa. Bọn họ vội vàng chạy về phía đó, mới phát hiện nơi bị cháy là chỗ ở của Trì Kính Dao.
“Nguy rồi, Trì đại phu vẫn còn ở bên trong.” Dương Diệu nói.
“Tiếng động lớn như vậy, sao hắn không chạy ra?” Có người khó hiểu nói.
Nhưng lúc này không ai rảnh đáp lời hắn, mọi người đều tiến tới xem mới phát hiện cửa phòng và cửa sổ đều bị khóa trái, bên ngoài căn bản không mở được.
“Trì đại phu?”
“Trì đại phu mau tỉnh dậy đi!”
Mọi người vội vàng múc nước dập lửa, có người lại sốt ruột muốn phá cửa xông vào.
Nhưng vì trước đó bọn họ đều tập trung cứu hỏa ở bên dược phòng, không hề chú ý tới bên này, đợi tới lúc phát hiện ra thì lửa bên trong đã bùng lớn, rất khó khống chế, không lâu sau thậm chí còn lan tới cửa sổ, dù là ai cũng không thể tới gần được nữa.
Thấy lửa ngày càng lớn, Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử sốt hết cả ruột.
Nhưng lúc này dù họ có cố gắng thế nào thì cũng không thể đối chọi với sức lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn nuốt trọn căn phòng ngay trước mắt.
Cho tới gần sáng sớm, sức lửa mới dần yếu đi.
Đợi sau khi mọi người dập lửa xong thì phòng đã cháy rụi sạch sẽ, ngay cả nóc nhà cũng bị thủng lỗ chỗ.
“Ở đây có một thi thể!” Một dược nông vào phòng kiểm tra, trong đống phế tích bị thiêu rụi thấy một thi thể cháy đen.
“Không phải là Trì đại phu chứ?” Một người làm run giọng nói.
Mọi người đều lặng thinh, chẳng ai dám đáp lời.
Ở trong thôn trang lâu như vậy, tất cả mọi người đều quý Trì Kính Dao, rất có thiện cảm với cậu.
Bây giờ biết thi thể cháy đen này rất có thể là Trì Kính Dao, trong lòng bọn họ thấy vừa thương xót vừa đau buồn.
Lúc này Nguyễn Bao Tử chủ động đi tới trước, ngồi xổm cạnh thi thể kia.
Hắn kiểm tra thi thể theo cách mà Trì Kính Dao đã dạy, xung quanh thi thể phát hiện một vài miếng sứ vỡ bị ám khói đen, đó là ám hiệu trước đó Trì Kính Dao đã bàn trước với hắn. Hắn nhìn thấy những miếng sứ vỡ này mới thở phào nhẹ nhõm, biết là Trì Kính Dao cũng không sao hết.
Nhưng hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, ngược lại làm vẻ buồn rười rượi bắt đầu gào khóc.
“A Dao, ngươi ra đi thảm quá!” Nguyễn Bao Tử bắt đầu gào khóc, dáng vẻ đó của hắn nhìn cực kỳ xuất thần, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, quả thực khiến người nghe xúc động người nhìn thương xót.
Dương Diệu nhanh chóng ôm Đại Lão gia nhập với Nguyễn Bao Tử, hai người một khỉ khóc cạnh cái xác cháy đen cả ngày trời.
Tiểu nhị và đám người làm cũng rớm nước mắt, vô cùng thương xót cho số phận của “Trì Kính Dao”.
Rất nhanh, Ngô thúc liền phát hiện trong thôn trang thiếu người, lập tức có người xác nhận tên đó từng “lén lút” loanh quanh phòng của Trì Kính Dao.
Vì thế mọi người đã đưa ra một kết luận, người kia khả năng cao đã bỏ chạy sau khi hãm hại Trì Kính Dao, Ngô thúc thậm chí còn sai người đi báo quan, định diễn cho đủ.
“Không thể để thi thể ngoài trời mãi được, chúng ta có nên nhanh chóng làm hậu sự cho Trì đại phu không?” Ngô thúc hỏi Nguyễn Bao Tử.
Mặc dù bây giờ ông đã làm chủ trong thôn trang này, nhưng trong đây Nguyễn Bao Tử là người thân thiết nhất của Trì Kính Dao, tất nhiên ông phải hỏi ý kiến của đối phương.
Nguyễn Bao Tử khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, ôm Đại Lão đứng ở trong linh đường dựng tạm.
Đại Lão đeo khăn trắng trên đầu, ngơ ngác nằm trong lòng Nguyễn Bao Tử nhìn rất tội nghiệp.
“Phải thông báo chuyện này cho Bùi tướng quân, ngài ấy là huynh trưởng của A Dao.” Nguyễn Bao Tử nói.
“Nhưng Bùi tướng quân đang ở tiền tuyến.” Ngô thúc nói.
“Mấy người không đi, vậy ta đi.” Nguyễn Bao Tử dứt lời liền nói về phía Dương Diệu: “Ngươi chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi tới doanh trại Kỳ Châu.”
Dương Diệu nghe vậy vội đáp lời, Ngô thúc khuyên can vài câu lấy lệ, sau đó cũng để mặc hắn đi.
Sau khi Nguyễn Bao Tử đi rồi, Ngô thúc vẫn dẫn người tiếp tục chuẩn bị hậu sự cho “Trì Kính Dao”.
Mặc dù ông biết hết thảy đều là giả, nhưng giả cũng phải làm như thật, nếu không căn phòng kia cháy vô ích rồi.
Bên kia, Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu đã cưỡi ngựa tới doanh trại Kỳ Châu.
Hiện giờ các tướng sĩ doanh trại Kỳ Châu đều ra tiền tuyến, trong đại doanh chỉ có lại binh sĩ canh phòng và thương binh.
Mọi người vừa thấy hai người một khỉ đều hơi kinh ngạc.
Hơn nữa con khỉ kia còn đeo khăn trắng trên đầu, nhìn như đang chịu tang ai đó.
“Các ngươi làm gì vậy?” Có binh sĩ tiến tới hỏi.
“Làm phiền huynh đệ tìm người đưa bọn ta tới tiền tuyến.” Nguyễn Bao Tử nói.
Binh sĩ hỏi rõ múc đích của hắn, tất nhiên sẽ không để hắn làm liều.
Lúc này tiền tuyến đang trong thời khắc quan trọng, nếu để bọn họ quấy rối phá hỏng thời cơ chiến sự thì rất phiền phức.
Mặc dù cuối cùng cũng không ai đưa Nguyễn Bao Tử đi, nhưng bọn hắn vẫn quấy rối, tất cả mọi người ở lại doanh trại Kỳ Châu đều biết việc này. Nhiều binh sĩ từng được Trì Kính Dao chữa bệnh cũng đau buồn một hồi.
Binh sĩ trong doanh trại không dám báo chuyện này cho Bùi Dã, nhưng vì để phòng ngừa bất trắc nên vẫn báo cho Dương Thành.
Sau khi Dương Thành nhận được tin cũng không phản ứng gì hồi lâu, cho tới khi binh sĩ truyền tin nói rằng Dương Diệu cũng có mặt ở đó, khóc đến mức hai mắt sưng như quả hạch đào thì ông mới tin mấy phần.
“Một đứa trẻ tốt như vậy……” Dương Thành hít sâu một hơi, cố gáng kìm chế cảm xúc.
Ông vẫn rất thích Trì Kính Dao, bây giờ biết đối phương gặp phải tai họa tất nhiên cũng đau khổ không thôi.
Sau một lúc lâu, ông mới bình ổn lại tâm trạng, căn dặn người kia: “Việc này tuyệt đối không được để Bùi tướng quân biết……”
“Rõ……” Binh sĩ truyền tin vội đáp.
“Không được.” Dương Thành đột nhiên hồi thần lại, nói: “Đám Trần Quốc làm vậy là để đối phó với Bùi tướng quân, chúng ta giấu hắn nhưng đám Trần Quốc sẽ có cách để cho hắn biết.”
Nếu đợi Bùi Dã ra chiến trường mới biết tin từ miệng của đám Trần Quốc, vậy kết quả sẽ càng thảm hơn.
Nghĩ vậy, Dương Thành nói: “Phái ngươi đưa Nguyễn Bao Tử xuyên đêm ra tiền tuyến.”
Binh sĩ truyền tin nghe vậy rất kinh ngạc, nhưng vẫn lên tiếng đáp lời.
Vì thế, Nguyễn Bao Tử và Đại Lão được người đưa thẳng ra tiền tuyến.
Hai ngày sau Bùi Dã sẽ xuất chinh, lúc này đang tập trận với tướng lĩnh cấp dưới của mình.
Khi Dương Thành phái người tới gọi hắn, hắn thuận miệng hỏi một câu, sau khi biết một đại phu từ đại doanh biên thành tới đây, tim hắn đập thình thịch, không khỏi thấy sợ hãi.
Hắn cứ nghĩ người tới là Trì Kính Dao, trong lòng vừa thấy lo lắng lại vừa thấy vui sướng.
Dù hắn không hy vọng đối phương mạo hiểm tới tiền tuyến, nhưng xa cách đã lâu, có thể gặp lại đối phương cũng khiến hắn thấy rất vui.
Cùng lắm thì gặp mặt rồi khuyên người ta về thôi.
Tới bên ngoài lều của Dương Thành, Bùi Dã dừng chân một lúc lâu mới cho người vào báo.
Phải gặp Trì Kính Dao cũng khiến hắn thấy hơi bất an.
Trước lần từ biệt trước, hắn vừa mới thổ lộ tình cảm với đối phương, bây giờ gặp lại tất nhiên trong lòng sẽ thấy căng thẳng.
Hắn không biết thiếu niên sẽ thế nào khi đối mặt với hắn, vẫn sẽ như trước kia hay là xa cách lạnh nhạt?
Hoặc có thể là khả năng nào đó mà hắn không dám hy vọng?
Bùi Dã thầm nhủ trong lòng, cho dù thiếu niên không thân thiết với hắn như trước kia, hắn cũng không thể hiện quá thất vọng. Dù sao mọi chuyện đều do hắn tự tạo ra, là hắn trêu chọc người ta trước, còn say rượu nói linh tinh khiến người ta khó xử.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, với tính tình của thiếu niên sẽ không thật sự lạnh nhạt với hắn.
Cùng lắm là…… lúng túng một chút thôi.
“Vào đi.” Tiếng của Dương Thành phát ra từ trong lều.
Bùi Dã hít sâu một hơi, cất bước vào lều, liếc mắt một cái liền thấy Nguyễn Bao Tử và Đại Lão.
Hắn nhíu mày hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi trên khăn trắng trên đầu Đại Lão, nhất thời không hiểu gì hết.
“Bao Tử, sao chỉ có ngươi và Đại Lão?” Ánh mắt Bùi Dã thậm chí còn lướt một vòng theo bản năng, nhưng cũng không thấy người mình muốn thấy.
Dương Thành chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi đau xót, đi tới trước vỗ vai hắn, trầm giọng nói: “Bùi Dã, ngươi là đồ đệ giỏi nhất của ta, cũng là tướng quân uy dũng nhất của doanh trại Kỳ Châu, chiến sự Đại Du không thể không có ngươi.”
“Có ý gì?” Bùi Dã ngẩn ra, hỏi.
“Ngươi phải kiên cường.” Dương Thành nói.
Tim Bùi Dã hẫng nhịp, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Bao Tử, thấy mắt của đối phương khóc đến mức đỏ lừ, nhìn như con thỏ con.
“Bùi tướng quân….. Ngài nhất định phải báo thù cho A Dao!” Nguyễn Bao Tử òa khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: “Hắn nói ngài nhất định phải báo thù cho hắn, hắn ở trên trời có linh sẽ biết, hu hu hu……”
Bùi Dã nghe vậy đôi mắt hơi sững lại, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến mức bất thường, hỏi: “Có ý gì?”
“A Dao bị mật thám Trần Quốc giết……” Nguyễn Bao Tử vừa khóc vừa kể lại chuyện hỏa hoạn ở thôn trang.
Bùi Dã bình thản lắng nghe, thoạt nhìn như đang nghe chuyện gì đó không hề liên quan tới hắn.
Nhưng hắn càng bình tĩnh ngược lại càng khiến người ta lo lắng.
“Bùi Dã, ngươi phải bình tĩnh.” Dương Thành nói.
“Ta biết.” Bùi Dã kinh ngạc xoay người ra khỏi lều, trong miệng lẩm bẩm: “Ta biết…..”
Nhưng hắn mới ra khỏi lều chưa đi được mấy bước bỗng phun ra một ngụm máu.
Bùi Thanh đợi ở cửa thấy mà hoảng, bước tới đỡ hắn.
“Chuẩn bị ngựa……” Bùi Dã nói giọng khàn khàn: “Chuẩn bị ngựa……”
“Tướng quân, hai ngày sau ngài phải xuất chinh rồi.” Bùi Thanh nhỏ giọng nói.
Bùi Dã lại như không nghe thấy tiếng của hắn, vẫn khàn giọng nói: “Chuẩn bị ngựa……”
Hắn không tin, hắn không tin thiếu niên lại khinh địch mà chết như vậy.
Rõ ràng trước khi hắn đi người vẫn còn ổn, sao có thể nói chết là chết được.
Trừ khi chính mắt hắn nhìn thấy người, nếu không thì nói gì hắn cũng sẽ không tin!
“Tướng quân!” Bùi Thanh giữ lấy tay của hắn, nói: “Ngài bình tĩnh một chút, nếu Trì đại phu biết ngài thế này, hắn cũng sẽ rất đau lòng.”
Bùi Dã nghe thấy Bùi Thanh nhắc tới Trì Kính Dao, ánh mắt hơi dao động.
“Tướng quân…..” Bùi Thanh thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, lại nói: “Ngài là người hiểu Trì đại phu nhất, từ trước tới nay hắn luôn mềm lòng, nếu hắn biết ngài vì hắn mà tự làm tổn hại tới mình thế này, nhất định sẽ đau lòng không thôi. Cho dù là vì Trì đại phu, ngài cũng phải bảo trọng chứ.”
Bùi Dã nghe vậy chợt nhớ tới chuyện gì đó, vội duỗi tay lấy túi tiền nắm ở trong tay.
Sao hắn lại ngu ngốc quên mất chuyện này nhỉ?
Trước kia, lúc thiếu niên kể cho hắn về trò ảo thuật này cũng từng nói, khi hai người không thể gặp nhau, có thể thông qua cách này để xác nhận an nguy lẫn nhau. Trước mắt hắn chỉ cần một câu nói là có thể biết được chân tướng.
Bùi Dã nắm túi tiền kia trong tay, há miệng thở dốc lại không dám lên tiếng.
Hắn muốn một đáp án, nhưng lại sợ đáp án nhận được không như mình muốn.
“Tướng quân?” Bùi Thanh nói.
“Để ta một mình một lát.” Bùi Dã dứt lời lập tức cầm túi tiền về lại lều của mình.
Những người trong lều của hắn vẫn chưa tản đi, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía này của Bùi Dã đều hơi mờ mịt.
Bùi Thanh vội dùng ánh mắt ra hiệu cho họ rời đi trước.
Người khác đi hết rồi, Bùi Thanh cũng lui ra ngoài.
Bùi Dã nắm chặt túi tiền kia, lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi lạnh vì quá căng thẳng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói một câu gì đó.
Rõ ràng thời gian chờ đợi vô cùng ngắn, nhưng đối với Bùi Dã lại như loại giày vò dài ròng rã.
Sau đó, hắn cảm giác túi tiền trong tay có thêm thứ gì đó tròn tròn.
Hai mắt Bùi Dã đỏ lên, ba hồn bảy vía cuối cùng cũng quay lại.
Thiếu niên chưa chết, vẫn còn sống.
Hắn biết mà…… Hắn biết là chuyện đó không phải thật mà.
Thiếu niên thông minh như vậy, sao có thể chết dễ dàng thế được?
Cảm xúc Bùi Dã thay đổi rất nhanh, hiện giờ trong lòng tràn đầy niềm vui sướng tưởng như đã mất.
Hắn bình tĩnh hồi lâu, mới từ từ mở túi tiền ra, lấy ra viên kẹo đường từ bên trong, viên kẹo kia không lớn như lúc trước, bên ngoài bọc một mảnh vải. Hắn gỡ mảnh vải đó ra xem thử, thấy trên đó có bốn chữ viết bằng than “Tương kế tựu kế”.
Tương kế tựu kế……..
Bùi Dã suy nghĩ thật kỹ về bốn chữ này, lập tức nhận ra ý định của thiếu niên.
Đám Trần Quốc muốn lợi dụng tin Trì Kính Dao đã chết để đả kích Bùi Dã, sau đó ảnh hưởng tới sĩ khí của doanh trại Kỳ Châu. Dù sao bây giờ Bùi Dã chính là thanh kiếm sắc bén của doanh trại Kỳ Châu, một khi hắn chết, doanh trại Kỳ Châu sẽ tổn thất rất lớn.
Một khi đã như vậy, chỉ cần hắn lợi dụng chuyện này để tương kế tựu kế, cho đám Trần Quốc thật sự nghĩ hắn bị đả kích.
Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là thanh kiếm sắc bén của doanh trại Kỳ Châu, mà sẽ trở thành một ám khí giết người.
Trong lều trại lặng thinh bỗng có một âm thanh phát ra.
Bùi Thanh bước nhanh vào liền thấy Bùi Dã ngã lăn xuống đất.
“Người đâu, gọi quân y!” Bùi Thanh hô ra bên ngoài.
Không lâu sau, quân y liền tới.
Hắn ở trong lều của Bùi Dã hơn nửa canh giờ mới đi, lúc rời đi vẻ mặt khá u sầu.
Tất cả mọi người đều rất tò mò, thầm nghĩ Bùi tướng quân đang yên đang lành lại bị sao vậy?
Nhưng bọn hắn không dám đến hỏi, chỉ có thể đoán mò.
Chỉ là thông tin mà bọn họ biết có hạn, đoán qua đoán lại cũng không đoán được trọng điểm.
Cho tới lúc sau, Bùi Thanh phải đích thân đi “lan” tin đồn, nói Bùi tướng quân không thiết sống nữa nên tự sát.
Rất nhanh, tin tức Trì đại phu “đột tử” cũng được truyền ra.
Mọi người ngầm liên kết hai lời đồn này một chút, nhận ra Bùi tướng quân tự sát đúng vào ngày nhận được tin tức này…….
– ——————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Diệu: Mau đi đồn, Bùi tướng quân tự sát vì Trì đại phu!
– ——————————————————–
Hết chương 86.