Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan - Chương 82
– ———————————————————
“Nhị ca…….” Dường như thiếu niên thấy rất hứng thú với lông mi của Bùi Dã, lại định nói gì đó.
Hai người cách nhau quá gần, Bùi Dã bị hơi thở của cậu làm cho rất mất tự nhiên, duỗi tay giữ lấy cằm cậu rồi quay mặt của cậu đi.
“Nhị ca…….” Trì Kính Dao vẫn ngoan cố quay đầu lại.
Bùi Dã lại duỗi tay quay đầu của cậu đi, trầm giọng nói: “Nhìn mưa kìa, đừng nhìn ta.”
“Mưa…… tạnh rồi.” Trì Kính Dao nói: “Nhị ca, tạnh mưa rồi.”
Bùi Dã nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy mưa bên ngoài đã tạnh từ lúc nào.
Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử nghe thấy tiếng cũng vội đứng dậy, Đại Lão cũng đi tới nhảy vào lòng Nguyễn Bao Tử.
Mọi người nhân lúc trời chưa tối hẳn nhanh chóng quay lại thôn trang.
Bùi Thanh còn đang chuẩn bị đi tìm bọn họ, thấy họ quay về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì bọn cậu kẹt hơi lâu nên Hồ bá đã làm xong cơm tối từ sớm.
Nhưng ông lo cá Nguyễn Bao Tử đem về để lâu sẽ không còn tươi nên đem đi rửa sạch chiên giòn, lại làm thêm cho mọi người một bát canh cá. Nửa sọt nghêu kia được ông thả vào trong chậu nước, định để ngày mai sẽ xử lý.
Vừa nãy khi trên đường quay về, Bùi Dã vẫn không nói một lời nào.
Trì Kính Dao cảm thấy hắn hơi không vui nhưng lại không biết tại sao.
Tới giờ cơm, Bùi Dã vẫn ảm đạm như trước, có mấy lần Trì Kính Dao cố ý chọc hắn cười nhưng hắn chỉ đáp lại đơn giản, không hề có ý nói chuyện phiếm với cậu.
“Tối nay để ta tự tắm đi.” Sau khi ăn cơm xong, Trì Kính Dao liền nói.
“Chân của ngươi vẫn đang bị thương, sao mà tắm được?” Bùi Dã hỏi.
“Ta tìm cái ghế để ngồi là được.” Trì Kính Dao nói.
“Chẳng may trượt chân thì sao?” Bùi Dã hỏi.
Hắn thu dọn bát đũa rồi nói tiếp: “Đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi tắm.”
Bùi Dã đem bát đũa đi, một lúc lâu sau quay về mà sắc mặt vẫn không được tốt.
“Nhị ca, huynh không phải về lại đại doanh sao?” Trì Kính Dao hỏi.
“Đã nói là đợi chân ngươi khỏi mới quay về mà.” Bùi Dã nói: “Ta có bao giờ gạt ngươi không?”
Trì Kính Dao nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, Bùi Dã nhìn vẻ mặt của thiếu niên, tâm trạng hơi tốt lên một chút.
Trước khi đi ngủ, Bùi Dã bế Trì Kính Dao vào phòng tắm.
Sau khi hắn đã chuẩn bị xong nước ấm, mới cởi y phục cho đối phương.
Trên chân Trì Kính Dao vẫn đang bị thương, không thể nào đứng thẳng, Bùi Dã liền lấy một cái ghế dựa ra ngồi, để đối phương ngồi trên người của hắn.
Nhưng Bùi Dã cũng không tắm cùng với cậu, trên người vẫn đang mặc y phục, cho nên tư thế này thật ra cũng không quá xấu hổ.
“Nhị ca, đã lâu rồi không nhận được thư nhà của đại ca, dạo này huynh ấy không viết thư gửi tới đây sao?” Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã nghe vậy hơi giật mình, nói: “Không có.”
Lúc hắn nói lời này vẻ mặt hơi chột dạ, nhưng vì Trì Kính Dao đang nghiêng mặt đối với hắn nên cũng không để ý.
“Trước tới giờ đại ca luôn có ngày cố định gửi thử nhà tới mà? Sao lần này trì hoãn lâu vậy nhỉ?” Trì Kính Dao khó hiểu nói.
“Ai biết được, có thể là trong nhà quá bận rộn.” Bùi Dã nói.
Trên mặt Trì Kính Dao hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Lúc này Bùi Dã lại thấy hơi áy náy vì hắn đã lừa thiếu niên.
Thư nhà của Bùi Nguyên đã được gửi tới đây từ lâu, là hắn cố ý không đưa cho Trì Kính Dao xem.
Mà nguyên nhân hắn không cho Trì Kính Dao xem cũng có một chút tâm tư riêng trong đó…….
Trong thư nhà mỗi lần Bùi Nguyên gửi luôn nói tới một vài chuyện thú vị trong nhà, ví dụ như Bùi Ninh đã có thể nói, hôm nay lại học xong điều gì đó, hôm qua làm chuyện gì đó buồn cười…… Trong thư cũng sẽ nói một vài chuyện thú vị trong thôn.
Thư nhà lần này Bùi Nguyên lợi dụng giọng điệu vui đùa để nói vài câu, bà mai trong thôn lại tới làm mai cho Bùi Dã, sợ Bùi Dã định hôn với cô nương nhà khác này kia…… Ngoài chuyện đó ra, Bùi Nguyên còn nói một câu, thế mà có bà mai tới làm mai cho Trì Kính Dao.
Lúc trước Trì Kính Dao thường xuyên ở thôn lân cận chữa bệnh từ thiện, cũng coi như có danh có tiếng.
Hơn nữa cậu cũng xinh đẹp tinh tế, tính tình cũng dễ gần, tất nhiên sẽ khiến người ta thích.
Bây giờ cậu đã 16 tuổi, thật ra không tính là lớn nhưng theo pháp luật của Đại Du thì cũng tới tuổi có thể thành thân rồi.
Đương nhiên, Bùi Nguyên nói tới chuyện này đơn thuần chỉ cảm thấy rất thú vị muốn chia sẻ với bọn hắn.
Nhưng không ngờ lá thư này lại chọc trúng vào chỗ đau trong tim của Bùi Dã, như đang nhắc nhở hắn về chuyện Trì Kính Dao phải thành thân…..
Thậm chí Bùi Dã không dám đưa thư cho thiếu niên xem, sợ nhìn thấy vẻ mặt gì đó của đối phương.
Vì thế, hắn sẽ ích kỷ một lần, giữ lại lá thư, lần này tới thôn trang cũng không đem theo.
Nhưng mới nãy khi đối phương hỏi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói dối cậu.
Nói ra xong Bùi Dã liền hối hận, nhưng Trì Kính Dao vẫn không tiếp tục truy hỏi, hắn muốn sửa lại cũng không biết phải làm thế nào.
Đêm đó, hắn giúp Trì Kính Dao tắm rửa thay y phục xong liền đưa người về lại phòng, rồi mới một mình quay về tắm rửa.
Trì Kính Dao tắm rửa xong, lúc đang nằm xuống ngủ thì nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.
Cậu vừa hỏi liền biết người bên ngoài là Bùi Thanh.
“Bùi Thanh ca, ngươi vào đi.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Thanh nghe vậy đẩy cửa tiến vào, lại phát hiện Bùi Dã không có trong phòng.
“Nhị ca ta đi tắm rồi.” Trì Kính Dao nói.
“Vậy ta đi ra ngoài đợi tướng quân.” Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao vội gọi hắn lại nói: “Bùi Thanh ca, ngươi đợi một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì vậy?” Bùi Thanh khó hiểu nói.
“Mấy ngày nay, ngươi có nhận được thư nhà gửi tới không?” Trì Kính Dao hỏi.
“Có nhận được, tầm nửa tháng trước.” Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao nghe vậy mới yên tâm, lúc cậu nghe Bùi Dã nói vẫn không nhận được thư nhà liền thấy hơi lo lắng, sợ trong nhà xảy ra chuyện. Cậu không dám hỏi thẳng Bùi Dã, sợ khiến Bùi Dã lo lắng.
Nhưng nếu Bùi Thanh nhận được thư nhà, chẳng may có chuyện gì thì khả năng là người nhà Bùi Thanh sẽ nhắc tới.
Nhìn vẻ mặt Bùi Thanh rất bình thản, chắc hẳn là không sao.
Bùi Thanh cũng không biết Bùi Dã không đưa thư nhà cho Trì Kính Dao, chỉ nghĩ Bùi Dã quên mất nên thuận miệng nói: “Chắc là tướng quân quên không đem tới, lúc đi cũng khá vội.”
“Đại ca của ta cũng gửi thư tới đây sao?” Trì Kính Dao hỏi.
“Đúng, cũng gửi tới.” Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi nghi ngờ, lại không vạch trần trước mặt Bùi Thanh. Dù sao Bùi Dã cũng là cấp trên của Bùi Thanh, Trì Kính Dao không muốn truy hỏi chuyện của nhị ca trước mặt Bùi Thanh, có gì cứ hỏi thẳng hắn là được, tránh gây ra hiểu lầm.
Nhưng cậu vẫn thấy hơi nghi ngờ về chuyện này, cậu không hiểu chỉ là một lá thư nhà mà thôi, sao nhị ca lại phải gạt cậu?
Phải biết là trước tới giờ Bùi Dã chưa từng gạt cậu, hôm nay lúc ăn cơm tối, đối phương còn nói với cậu như vậy nữa mà…….
Sao trong nháy mắt đã lừa gạt người ta rồi?
Sau khi Bùi Dã tắm rửa xong cũng không lên giường Trì Kính Dao ngủ, mà đi tìm người chuẩn bị một cái chăn khác rồi nằm xuống giường thấp. Chiếc giường đó hơi ngắn lên Bùi Dã đành phải kéo một chiếc ghế khác kê vào.
“Nhị ca, sao huynh không lên ngủ với ta?” Trì Kính Dao nghi ngờ: “Chiếc giường này còn rộng hơn giường ở đại doanh của huynh mà.”
“Ta ngủ một mình quen rồi, người đừng bận tâm.” Bùi Dã nói: “Ban đêm muốn đi đâu thì nhớ gọi ta, đừng tự bước xuống.”
Trì Kính Dao nghe vậy nằm nghiêng người, nhìn Bùi Dã đang nằm trên chiếc giường thấp cách đó không xa, cân nhắc nên hỏi hắn về chuyện thư nhà như thế nào.
Bùi Dã thấy cậu nằm xong liền thổi tắt nến.
“Nhị ca……” Trong bóng tối, Trì Kính Dao đắn đo hỏi: “Đại ca thật sự không gửi thư tới sao? Không phải huynh quên rồi đấy chứ?”
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, nhận ra có chuyện gì đó liền hỏi: “Ngươi tìm Bùi Thanh hỏi sao?”
“Không phải…… Bùi Thanh ca tới tìm huynh, thấy huynh không ở trong phòng…… Ta thuận miệng hỏi hắn một câu thôi.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, Trì Kính Dao cảm giác hắn hình như hơi không vui.
“Nhất định là huynh quên mất, đúng không?” Trì Kính Dao tìm cớ cho hắn.
“Không phải.” Không ngờ là Bùi Dã hoàn toàn không nhận cái cớ này của cậu, nói thẳng: “Ta không quên.”
Không phải quên, mà là cố ý không cho cậu xem.
Trì Kính Dao càng thấy nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy tâm trạng của nhị ca cậu rất kỳ lạ.
Không chỉ là chuyện này, hôm nay lúc ở trong nhà gỗ, nhị ca cậu đã bất thường rồi.
Dọc đường quay về cũng không thấy tốt lên, bây giờ hình như càng nghiêm trọng hơn.
“Nhị ca……” Trì Kính Dao nói: “Chắc là huynh quên thôi nhỉ?”
“Ta không quên, ta cố ý không cho ngươi xem.” Bùi Dã nói.
Bây giờ hắn thấy hơi giận, không phải giận thiếu niên mà đang giận chính mình.
Hắn giận mình sao lại ích kỷ như vậy, thế mà lại giấu thư nhà đi không cho Trì Kính Dao xem.
Phải chăng vì những tâm tư khác người của hắn sao?
Biết rõ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này, biết rõ không nên lún sâu vào nữa, nhưng hắn vẫn dối lừa đối phương.
“Nhất định là huynh không có cố ý.” Trì Kính Dao nói.
“Ta có cố ý.” Bùi Dã nói.
“Huynh không có.”
“Ta có đấy.”
“…….”
“…….”
Im lặng một lúc lâu.
Trì Kính Dao lại nói: “Nhị ca đang tức giận sao?”
“Sao ta lại phải tức giận, người nên giận là ngươi.” Bùi Dã nói.
Là hắn giấu thư nhà không cho người ta xem, tất nhiên đối phương phải là người tức giận, hắn có tư cách gì mà giận?
Lúc này Bùi Dã cực kỳ buồn phiền, hối hận khi bản thân làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Đã thế Trì Kính Dao lại không hề trách móc, thậm chí vẫn cho hắn cái cớ, điều này khiến hắn càng thấy xấu hổ không thôi.
“Nhị ca, ta không giận huynh đâu.” Trì Kính Dao nói.
“Ngươi có thể tức giận.” Bùi Dã nói.
“Ta không muốn tức giận, sao huynh cứ muốn ta tức giận vậy?” Thiếu niên dứt lời liền trở mình, không để ý tới Bùi Dã nữa.
Cậu nói không tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy hơi tủi thân.
Cậu không biết rốt cuộc nhị ca cậu bị làm sao, chỉ là không cho cậu xem thư nhà thôi mà, thật sự không thể hiểu nổi.
Cảm xúc đó của Bùi Dã nhanh chóng được kìm chế lại, hắn nhìn về phía thiếu niên dưới bóng đêm, thấy đối phương đưa đưa tay, hình như đang lau nước mắt. Tim hắn lập tức thắt lại, vừa áy náy lại vừa đau khổ.
Rõ ràng đều là lỗi của hắn nhưng lại khiến cho đối phương chịu uất ức như vậy.
Bùi Dã hé miệng thở dài, muốn an ủi Trì Kính Dao vài câu nhưng lại không biết nói cái gì.
Trước giờ hắn không phải người nói lời ngon tiếng ngọt, sợ nói ra lại biến khéo thành vụng…….
Nghĩ vậy, Bùi Dã đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc này Trì Kính Dao vẫn thấy hơi uất ức, cũng không để ý tới hắn.
Hai người họ rất ít khi giận dỗi, như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Trì Kính Dao nằm trong chăn uất ức một lúc, lúc đầu vẫn nghĩ đợi Bùi Dã về cũng không nói chuyện với hắn.
Nhưng cậu đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bùi Dã về, lại cảm thấy hơi lo lắng.
Cậu nhỏm dậy định ra ngoài nhìn, nghĩ tới chân của mình vẫn bị thương, chẳng may bị nhị ca thấy mình lén đi xuống lại không vui, đành phải nằm lại. Cậu ở trong ổ chăn hờn dỗi một lúc, cũng uất ức một lúc, sau đó lại bắt đầu thấy buồn ngủ.
Ngay khi thiếu niên sắp ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Không bao lâu sau, cửa bị đẩy ra, Bùi Dã bước vào.
Trì Kính Dao vốn đã quyết định không giận nữa, nhưng khi Bùi Dã vào thì cậu lại thấy hơi ức.
Thầm nghĩ rõ ràng là huynh nói dối, sao lại còn giận dỗi chạy ra ngoài……
Vì thế, thiếu niên trốn trong ổ chăn giả vờ ngủ, quyết định không để ý tới đối phương.
Bùi Dã bước nhẹ chân, đi tới đứng trước mặt cậu một lúc, sau đó duỗi tay kéo lại chăn cho cậu.
Trì Kính Dao nhắm mắt lại vờ ngủ, giả vờ một lúc lâu mà Bùi Dã vẫn chưa đi, cứ đứng ở trước giường cậu như vậy.
Một lúc lâu sau, thiếu niên không giả ngủ nổi nữa, vờ trở mình rồi tỉnh dậy.
“Không giả vờ ngủ nữa à?” Bùi Dã hỏi.
“Sao huynh biết ta đang giả vờ ngủ?” Trì Kính Dao hỏi.
“Hô hấp rối loạn như vậy, ngoại trừ giả vờ ngủ thì chỉ có gặp ác mộng thôi.” Bùi Dã nói.
Hắn nói xong lấy một lá thư trong lòng ra, đặt xuống bên giường của Trì Kính Dao.
“Cái gì vậy?” Trì Kính Dao hỏi.
“Thư nhà.” Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vội duỗi tay ra lấy, lại nghe Bùi Dã nói tiếp: “Ngày mai dậy rồi xem sao, bây giờ muộn quá rồi.”
“Không phải huynh nói đã quên rồi sao?” Thiếu niên nghi ngờ hỏi.
“Đã nói không phải quên, là cố ý không đem theo.” Bùi Dã nói: “Mới vừa nãy quay về đại doanh một chuyến để mang tới đây.”
Trì Kính Dao:…….
Nhị ca cậu nửa đêm nửa hôm chạy 10 dặm về chỉ để lấy một lá thư nhà thôi hả?
“Còn tức giận không?” Bùi Dã hỏi.
“Có hơi……” Trì Kính Dao trở mình nói: “Trừ khi…… huynh đọc thư nhà cho ta nghe một lần.”
Bùi Dã nghe vậy thấy hơi bất đắc dĩ, đành phải đi thắp nến lên.
Trì Kính Dao chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ nhị ca cậu lại thật sự lấy thư nhà ra bắt đầu đọc cho cậu nghe.
“Bùi Dã, A Dao, đệ đệ của ta…… Từ biệt đã lâu, thương nhớ vô ngần….”
Bùi Dã ngồi ở cạnh giường thiếu niên, đọc từng chữ Bùi Nguyên viết trong thư dưới ánh nến lập lòe.
Vốn hắn thấy hơi lo lắng, sợ thiếu niên nghe xong sẽ hưng phấn lôi kéo hắn nói về những chủ đề trong thư.
Nhưng không biết vì sao, thiếu niên nghe xong thoạt nhìn không mấy hào hứng, thậm chí còn hơi thất thần.
Cuối cùng, Trì Kính Dao tỏ chút thái độ về phần viết về Bùi Ninh trong thư, không hề đề cập tới chuyện bà mai.
“Ngủ đi.” Bùi Dã cất thứ nhà đi rồi nói.
“Không ngủ được……” Thiếu niên cuộn tròn trong chăn nói: “Nhị ca, huynh kể chuyện cho ta nghe đi.”
“Bao lớn rồi?” Bùi Dã hỏi.
“Lớn là không được nghe kể chuyện nữa sao?” Thiếu niên tủi thân mà nói.
Nếu là trước kia, có lẽ Bùi Dã sẽ không dung túng cho cậu, nhưng hôm nay mới vừa lừa người ta, làm cho người ta thấy uất ức, tất nhiên hắn muốn bù đắp lại, không nỡ từ chối yêu cầu của thiếu niên.
Bùi Dã bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống cạnh giường một lần nữa.
Nhưng hắn nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên kể chuyện gì.
“Trong ngăn kéo trên bàn có thoại bản, của Dương Diệu cho ta đó, ta cũng chưa có dịp đọc thử, hay là huynh đọc thoại bản cho ta nghe cũng được.” Thiếu niên nói.
Bùi Dã nghe vậy đi tới cạnh bàn, lấy ra một xấp thoại bản bên trong ngăn kéo, nhìn qua phải có tới 5-6 cuốn.
Hắn đi tới trước ngọn nến, vừa nhìn thấy cuốn thoại bản đầu tiên dưới ánh nến thì sắc mặt nhất thời trở nên rất phức tạp.
Chỉ thấy trên mặt cuốn thoại bản đó viết một dòng chữ to [Nam thê ngoan ngoãn của thợ săn thô kệch], đây đúng là cuốn thoại bản hắn chưa kịp đọc hết kia rồi…….
Bùi Dã:……..
– ———————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Diệu: Ngạc nhiên chưa?
– ———————————————————
Hết chương 82.