Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn - Trĩ Đường - Chương 56: Muốn bé rồng con
- Trang Chủ
- Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn - Trĩ Đường
- Chương 56: Muốn bé rồng con
Ê sợ nha!
Khi cậu còn đang tự hỏi thì bên ngoài đã im ắng, còn có tiếng bước chân tới gần, Giản Nại sửng sốt, một giây sau cửa đã bị mở ra, có người bước vào.
Giản Nại lui về phía sau một bước, đối mặt với Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn cậu, phát hiện Giản Nại giẫm lên sàn nhà bằng chân trần, mở miệng: “Tỉnh?”
Giản Nại phát hiện trên người anh có mùi rượu, tiếp tục gật đầu, nói: “Dạ, tỉnh rồi.”
Lục Trạch Phong nói: “Thay quần áo rồi hẵn ra ngoài.”
Giản Nại mới phát hiện trên bàn còn có một bộ hỉ phục mới, cậu nhỏ giọng nói: “Bên ngoài khách khứa còn chưa về ạ.”
“Nghi thức còn chưa hoàn thành mà.” Lục Trạch Phong mở miệng nói: “Các trưởng lão Long tộc đang đợi em đấy.”
Giản Nại nhỏ giọng nói: “Vậy, cha anh cũng ở đây à?”
Lục Trạch Phong gật gật đầu.
Giản Nại tâm rén nhẹ: “Em vừa tới đây đã khiến mọi người chờ lâu vậy rồi, có phải không tốt lắm không, lỡ bọn họ không vui thì sao.”
Lục Trạch Phong nói: “Không đâu.”
Giản Nại nghi hoặc: “Thật ư?”
Lục Trạch Phong lấy quần áo đưa cho Giản Nại, lời ít mà ý nhiều: “Bọn họ không dám.”
“…”
May mà có anh đấy.
Nhưng cũng có lời đó nên trong lòng Giản Nại cũng thoải mái theo, không còn lo lắng nữa.
Chồng em đã nói thế thì em đây chẳng phải sợ bố con thằng nào cả, dù có chuyện gì hay trời có sập xuống thì đã có Lục Trạch Phong đỡ hộ rồi.
Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong nói: “Anh không đi ra à, em muốn thay quần áo đấy.”
Lục Trạch Phong nói: “Quần áo này khó mặc lắm, để anh gíup em.”
Giản Nại thẹn thùng: “Thôi, em tự mặc được.”
Tuy nói như thế, nhưng khi tự cậu mặc vào thì mới thấy bộ quần áo này khó mặc thật, cậu mặc nửa ngày cũng chưa xong, sau bó tay mới xám xịt mở cửa ra, hé khe cửa rồi nói vọng ra: “Anh vào đi, em mặc không được.”
Lục Trạch Phong cong môi, đi đến.
Giản Nại vẫn còn hơi sượng.
Lục Trạch Phong giúp cậu mặc quần áo, khi anh cầm lấy áo, ngẫu nhiên sẽ đụng chạm vào da cậu, lưu lại cảm xúc bồi hồi.
Giản Nại mặt đỏ bừng, không dám nhìn anh.
Lục Trạch Phong thấp giọng nói: “Sợ cái gì.”
Giản Nại nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Lục Trạch Phong thong thả từ tốn nói: “Đâu phải là chưa từng thấy đâu.”
“……”
Xem như anh lợi hại.
Giản Nại mặc quần áo xong thì nhìn mình trong gương, hơi bất ngờ một tẹo, trong gương là một cậu trai mặc bộ quần áo đen tuyền, trên áo có các đường vân màu vàng nhỏ, khi cậu đứng cạnh Lục Trạch Phong, người bên cạnh mặc quân trang màu đen, cao hơn cậu cả một cái đầu, dáng người anh cao lớn vạm vỡ, cho người ta một loại cảm giác an toàn, giống như một toà núi khổng lồ, yên bình nhưng vững chãi.
Người này, qua hôm nay, sẽ là chồng cậu, là bạn đời của cậu.
Giản Nại nhìn gương cười cười.
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn cậu: “Cười cái gì.”
Giản Nại nhẹ nhàng lắc đầu: “Vui quá thôi mà.”
Lục Trạch Phong an tĩnh nhìn cậu.
Giản Nại ngẩng đầu, trong ánh mắt sáng lấp lánh, mỉm cười: “Vui vì được gả cho anh.”
Con ngươi đen láy của Lục Trạch Phong loé lên một cảm xúc khác biệt, ngay lúc trong lòng Giản Nại cảm thấy hơi thấp thỏm thì anh cong lưng, cho cậu một nụ hôn sâu, anh ôm lấy eo Giản Nại, rồi chẳng nói gì.
Nhưng Giản Nại dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, giống như cảm xúc lúc này của cậu, là một cảm xúc kích động và không ổn định.
Cuối cùng Lục Trạch Phong cũng buông cậu ra, nắm lấy tay Giản Nại nói: “Đi thôi.”
Giản Nại gật gật đầu.
Lục Trạch Phong dẫn cậu đi ra ngoài, Giản Nại mới có thể nương cơ hội này thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, phủ nguyên soái giăng đèn kết hoa khắp nơi, vô cùng phồn hoa xinh đẹp, người đến người đi nườm nượp thoạt nhìn rất náo nhiệt và ồn ào.
Đi đến tận cùng thì mới phát hiện ở phía cửa sau của phủ nguyên soái phủ có một lối đi nhỏ, từ nơi này có thể đi đến Long Cốc.
Đây là nơi mà người ngoại tộc không thể tiến vàocũng là ngoại tộc người không thể đạp bộ địa phương.
Giản Nại có chút hồi hộp.
Lục Trạch Phong nắm tay cậu thật chặt, thấp giọng nói: “Đừng lo.”
Giản Nại gật đầu: “Dạ.”
Tới nơi, mới phát hiện nơi này có không ít người, ở nơi trung tâm tập trung nhiều người nhất, cầm đầu chính là một vị tiên sinh thoạt nhìn đức cao vọng trọng, khuôn mặt của ông có vài phần giống với Lục Trạch Phong, nhìn thấy Giản Nại thì nhíu mày, rồi nói: “Nghe nói bị bắt cóc, không có bị gì chứ?”
Giản Nại vội vàng nói: “Dạ không sao ạ.”
“Ân.” Lục lão nguyên soái nói: “Hôm nay là ngày các con kết hôn, đi tới Thánh Thụ tiến hành nghi thức cuối cùng trước đi.”
Theo giọng ông, Giản Nại nhìn về phía cây cổ thụ cách đó không xa.
Đây là một cây đại thụ khổng lồ che lấp cả bầu trời.
Cây đại thụ này rất xinh đẹp, nguy nga, vừa nhìn đã biết có rất nhiều năm lịch sử.
Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong, Lục Trạch Phong nắm lấy tay cậu.
Hai người đi đến phía trước Thánh Thụ, cành lá tốt tươi của cây theo gió đong đưa, rơi xuống vài chiếc lá, nhánh cây của Thánh Thụ dường như có linh hồn, đưa trái cây xuống trước mặt hai người họ.
Người phía sau nói: “Hai vị chia trái ra thành hai nửa rồi ăn hết là được.”
Lục Trạch Phong hái trái xuống, chia đôi nó ra.
Giản Nại nhận lấy rồi nuốt xuống, cảm thấy rất ngọt nước.
Trưởng lão phía sau nói: “Đây là quả Rồng, cũng là quả nhân duyên, ăn xong trái này hai người sẽ thành lập khế ước quan hệ huyết thống Long tộc, từ đây phúc hoạ có nhau.”
Giản Nại nghi hoặc nhìn Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong mở miệng giải thích: “Sẽ có chung thọ mệnh.”
Giản Nại khiếp sợ: “Vậy nếu lỡ em bị gì thì anh cũng sẽ bị như thế sao?”
“Ừm.” Lục Trạch Phong thấp giọng: “Nếu em mất, thì ta cũng sống không được lâu.”
Giản Nại đờ đẫn, trước kia cậu đã từng nghe thấy Long tộc là một chủng tộc cường đại nhưng rất chung tình, không ngờ rằng lại như thế này: “Nhưng điều này không công bằng với anh mà.”
“Tại sao?” Con ngươi của Lục Trạch Phong rất thâm tình, anh nhìn Giản Nại, nghiêm túc nói: “Không thể cùng bạn đời sống chết ở bên nhau mới là không công bằng.”
Tim Giản Nại bỗng nóng hôi hổi, không thể nào bình tĩnh lại được.
Sau khi nghi thức kết thúc, thậm chí khi về tới phòng rồi Giản Nại cũng không thể bình tĩnh trở lại, mãi cho đến khi có người ôm eo cậu từ phía sau, rồi một thân hình nóng hổi dán vào phía sau.
Giản Nại thở nhẹ một tiếng.
Thuận thế ngã vào trên giường, ngửi được mùi rượu trên người Lục Trạch Phong.
Cơ hồ không cần bao lâu, quần áo trên người cậu đã bị cởi bỏ, chậm rãi rớt xuống giường, Giản Nại chỉ cảm thấy vai mình lạnh lẽo, hồi hộp nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Cái hôn của Lục Trạch Phong rơi xuống.
Giản Nại khẩn trương, nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em nghe người ta nói, em, em có thể mang thai rồng con, có thật không ạ?”
Lục Trạch Phong gật đầu: “Ừm.”
Giản Nại hơi sợ, thế lần đó của cậu và Lục Trạch Phong có tính không zị.
Có lẽ là nhìn thấy cậu hoảng loạn, Lục Trạch Phong nói: “Em không muốn thì cũng không sao cả.”
Giản Nại lấy lại tinh thần, cậu nhìn Lục Trạch Phong, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh ở trong trò chơi, hình bóng Lục Trạch Phong nghiêm túc chăm sóc bé Rồng con, cậu nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến về sau mình và anh có thể sẽ có với nhau một bé Rồng con giống anh như đúc, mặt cậu đỏ bừng, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Trạch Phong, cậu hôn anh một cái rồi nhẹ nhàng nói “Muốn ạ…”