Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn - Trĩ Đường - Chương 54: Bắt cóc
Tất nhiên cậu tuyệt đối sẽ không làm theo, bởi vì cậu biết, dù có thế nào thì cũng chẳng có chuyện cậu đi theo gã đâu, gã vốn là thằng chó đẻ mà!
Giản Nại lập tức nói thẳng: “Tôi không có đi theo anh đâu.”
Thẩm Kiệt sửng sốt.
Ánh mắt Giản Nại nhìn thẳng gã: “Thẩm Kiệt, chẳng lẽ anh không thấy mình ích kỷ à?”
Thẩm Kiệt đơ người, không biết tại sao Giản Nại lại nói vậy.
Giản Nại nói tiếp: “Anh chỉ nghĩ cho anh thôi, nếu tôi bỏ trốn với anh thì người nhà của tôi sẽ ra sao, lần trước mới chỉ là thông báo độ xứng đôi mà thôi, còn hôm nay là ngày đại hôn, đây không còn là bỏ trốn nữa, mà là bỏ của chạy lấy người!”
Giản Nại đập tay xuống bàn rầm rầm.
“Anh điên mịa rồi, anh dám xúi tôi bỏ cưới ngay ngày đại hỉ trước mặt Lục Trạch Phong luôn?” Giản Nại tỏ vẻ muốn chết thì chết một mình: “Tôi và anh đã thôi rồi, từ cái ngày mà anh đẩy tôi xuống sông hại tôi chết đuối thì chúng đã chấm dứt rồi, Thẩm Kiệt, tôi cho anh ba giây cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi người tới đấy.”
Thẩm Kiệt bị Giản Nại nói đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Ít nhiều gì gã cũng cảm thấy chột dạ.
Nhưng khi gã nhìn về phía Giản Nại, lại không tự giác bị dung mạo xinh đẹp kia mê hoặc, dù nhìn từ góc độ nào thì Giản Nại đều rất đẹp không gì sánh bằng, đây là Dạ Oanh xinh đẹp nhất mà gã gặp được, mà cái cuộc đời tầm thường này của gã chắc chắn rằng sẽ không có Dạ Oanh thứ hai nào tự nguyện đi theo gã.
Chỉ có Giản Nại sẽ vì cái gọi là Tình yêu mà muốn cùng gã ở bên nhau.
Thẩm Kiệt nổi điên nhìn Giản Nại: “Nại Nại, chuyện ngày hôm đó em cũng biết mà, nếu anh ở lại anh chỉ có nước chết mà thôi, sở dĩ anh chạy trước là vì, nếu lưu lại nói ta chỉ có đường ch·ết một cái, ta sở dĩ trước chạy, kia chẳng phải là vì có thể cùng ngươi tương lai còn dài sao?”
Giản Nại cười lạnh một tiếng. Chí?h chủ, ?ủ bạ? đọc ch??g ﹢ T?Um T??ye?.?? ﹢
Thẩm Kiệt lập tức nói: “Em vốn chẳng hề yêu Lục Trạch Phong đúng không, anh biết mà, đều là do bọn họ ép buộc em.”
Giản Nại nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Thẩm Kiệt nhìn thẳng mặt cậu, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, dí sát vào: “Nốt ruồi son trên mặt em đâu?”
Nốt ruồi kia…
Không còn nữa rồi, có nghĩa là cậu không còn trong trắng nữa.
Giản Nại nhìn Thẩm Kiệt bỗng nhiên xông tới, giãy giụa: “Anh tính làm gì?”
Thẩm Kiệt đau đớn tột cùng: “Em… có phải em bị cưỡng bức không?!”
Giản Nại cạn lời, cậu đứng dậy muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu vừa đứng dậy đã bị đánh mạnh vào đằng sau gáy, Giản Nại chưa kịp làm gì đã hôn mê bất tỉnh.
……
Mùi kinh quá, thở không nổi.
Giản Nại chỉ cảm thấy đau đầu, chờ cậu tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng kín.
Bên ngoài truyền đến tiếng người nói: “Sao rồi?”
“Thuyền tụi tao là thuyền chuyên buôn lậu, không xuất khẩu bằng đường bình thường, giờ đã ra ngoài rồi, vượt qua trạm thu phí phía trước là được.” Một người khác thấp giọng nói: “Không sao đâu.”
Mọi người lúc này mới an tâm.
Giản Nại muốn nhúc nhích, ai dè đâu té thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang hấp dẫn lực chú ý của người bên ngoài.
Thẩm Kiệt lập tức đi đến, mở đèn lên: “Nại Nại, Nại Nại em có sao không?”
Giản Nại đá hắn, tức giận: “Thẩm Kiệt, anh muốn làm gì?!”
Thẩm Kiệt ra vẻ vô tội: “Nại Nại, làm sao vậy, anh làm sai gì à?”
“Bà mẹ…” Giản Nại chẳng còn sức để chửi hắn: “Anh bắt cóc tôi?”
Thẩm Kiệt trầm mặt vì lời của cậu: “Nại Nại, sao em lại nói như vậy chứ, vì em bị Lục Trạch Phong hiếp bức cho nên anh mới cứu em đấy.”
Giản Nại hận không thể cho hắn một đao: “Muốn chết thì chết một mình đi.”
Thẩm Kiệt đỡ cậu dậy, lại bị Giản Nại đẩy ra, điều này như kích thích tới gã, sắc mặt gã lập tức đen thui, hắn giữ chặt tay Giản Nại, cố chấp nói: “Giản Nại, anh còn chưa trách em không giữ phụ đạo, em còn dám tỏ thái độ với anh ư?!”
“……”
Giản Nại đớ người.
Hắn nhìn về phía Thẩm Kiệt, định chuẩn bị nói gì đó thì liền thấy Thẩm Kiệt muốn tiến tới hôn mình, mùi vị của gã và mùi hương dễ ngửi của Lục Trạch Phong vô cùng khác nha, trên người Thẩm Kiệt khắm vãi linh hồn, khiến cậu muốn kháng cự không thôi.
Giản Nại thề sống chết chống cự, lại thấy được con dao trên thắt lưng Thẩm Kiệt.
Trong nháy mắt, cậu cứng còng cả người.
Cậu chợt nhớ tới cú thọc dao năm đó mà Lục Kiệt tặng mình.
Mặt mày Giản Nại chợt tái nhợt.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Kiệt sắp sửa hôn lên thì con tàu bỗng rung lắc mạnh, toàn bộ khoang thuyện lắc lư ba bốn lần, mọi người giật mình hoảng sợ, thậm chí Giản Nại còn va phải vách tường.
Có người từ bên ngoài chạy vào hô to:
“Anh Thẩm, chúng ta bị bao vây rồi.”
“Quân đội đã phong toả trạm kiểm soát phía trước.”
“Không biết bọn họ tìm ra bằng đường nào.”
“Quân hạm tiên phong đến rồi!”
Thẩm Kiệt xanh mặt.
Ngay lúc này, bên trong khoang thuyền đã bắt đầu bị công kích, cách đó không xa có tiếng súng vang lên, thậm chí đã tới khoang buôn lậu này, có tiếng súng, cũng có tiếng binh lính chạy tới.
Thẩm Kiệt căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía bên kia.
Binh lính từ quân đội được trang bị hoàn mỹ, hơn nữa đây còn chẳng phải là lính công tác trị an hằng ngày, mà là bộ đội chân chính thường tác chiến trên chiến trường, thân thủ của bọn họ không phải là hạng mà bọn thủ hạ quèn của Thẩm Kiệt có thể đọ được.
Không lâu sau, tiếng ồn dần đi tới gần.
Quân đội đi đến đâu thì tất cả những người có mặt đều bị bắt giữ.
Có tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, là tiếng động thường phát ra từ giày quân đội giẫm lên mặt đất, từng chút từng chút một, giống như tiếng kèn vang lên từ địa ngục, như đạp lên lòng người khiến ai nấy đều sợ hãi, Giản Nại phát hiện tay của Thẩm Kiệt run lẩy bẩy.
Lúc Lục Trạch Phong xuất hiện, Giản Nại phát hiện trên người anh vẫn còn đang mặc lễ phục đám cưới của bọn họ.
Cậu đã hơi nhem nhuốc, quần áo của Lục Trạch Phong thì lại sạch sẽ không dính bụi trần.
Binh lính chung quanh giương vũ khí ra, ánh mắt của Lục Trạch Phong dừng lại trên người Giản Nại, vừa lạnh lùng vừa đem theo vẻ tra xét, trong nháy mắt đó, Giản Nại liền hiểu ngay anh lại hiểu lầm nữa rồi.
Giản Nại mở miệng gọi anh một tiếng: “Lục Trạch Phong…”
Lục Trạch Phong liếc nhìn cậu một cái, cười lạnh một tiếng.
Thẩm Kiệt chắn trước mặt Giản Nại: “Ngài muốn chém muốn giết thì làm với tôi này, hãy tha cho Nại Nại đi!”
“……”
Giản Nại cạn mẹ lời!
Giản Nại giãy giụa đứng dậy, muốn chạy về phía Lục Trạch Phong: “Em không có cùng với gã, là gã bắt cóc em đó.”
Lục Trạch Phong nhìn về phía Giản Nại.
Thẩm Kiệt ngạc nhiên nhìn về phía Giản Nại, không ngờ rằng Giản Nại sẽ phản bội gã, nói ra những lời như thế.
Ngay khi Giản Nại muốn chạy về chỗ Lục Trạch Phong, hành vi của cậu giống như kích thích Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt bỗng rút con dao giấu ở dưới thắt lưng đâm về hướng Giản Nại!