Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ - Kim Ngọc Kì Nội - Chương 23: Chân tướng
- Trang Chủ
- Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ - Kim Ngọc Kì Nội
- Chương 23: Chân tướng
Bên ngoài nổi gió, ngay cái cây đối diện, Diệp Kiều đứng dưới bóng tối, không biết có nhìn rõ chuyện bọn họ vừa làm hay không.
Giọng Ôn Trĩ cất giấu vẻ vui mừng: “Anh hôn em vì sao không nói trước, làm em không kịp chuẩn bị.”
Mấy chữ ngắn ngủi, ý vị thâm trường, ngọt ngấy dài lâu, rất có mùi vị nũng nịu.
Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc
Tư Minh Trầm thấp giọng đáp: “Lần trước em hôn tôi cũng đâu có nói trước với tôi.”
Ôn Trĩ kìm lòng không đặng mà nhìn môi Tư Minh Trầm, màu sắc rất nhạt, cũng rất mỏng, điển hình là đôi môi bạc tình.
“Anh còn nhớ chuyện ngày đó.”
Ôn Trĩ bắt đầu quay cuồng tìm tủ đồ ăn vặt trong xe, mở ra một túi bánh quy nhỏ: “Nơi chúng ta sắp đi có xa không?”
Tư Minh Trầm: “Không xa.”
Ôn Trĩ: “Có nhiều người sao’
Tư Minh Trầm:” Không nhiều, tiệc rượu tư nhân. “
Ôn Trĩ bị một chiêu chủ động hôn của Tư Minh Trầm làm đầu óc hỗn loạn:” Anh thật ít nói, mỗi lần đều là em chủ động nói chuyện với anh, anh cũng không nói chuyện nhiều với em. “
Tư Minh Trầm hơi suy tư:” Hôm nay em rất đẹp. “
Ôn Trĩ toét miệng cười:” Nhưng Tiểu Minh nói em rất giống con chó nhỏ quê mùa, thường thức không cao như trước kia. “
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ một cái:” Thật vậy. “
Ôn Trĩ tức giận nheo mắt, giống như cá nóc nhỏ sắp bạo:” Vậy anh dẫn em đến cửa hàng tổng hợp một chuyến đi, mọi người ở tiệc rượu tư nhân chắn chắn đều ăn mặc rất đẹp, đỡ cho em khiến anh mất thể diện. “
Tư Minh Trầm mang theo ý cười:” Không cần. “
” Em đẹp nhất. “
Ôn Trĩ xù lông nháy mắt được vuốt ve, trên mặt không khỏi hiện lên một tầng ngượng ngùng nhàn nhạt.
Tư Minh Trầm còn thật biết nói ngọt.
Xe hơi đi vào một trang viện an tĩnh, người giúp việc trước cửa lễ phép cúi đầu:” Tư tiên sinh, mời vào. “
Ôn Trĩ nhìn thiết kế xanh hóa của trang viện nghiên cứu, khẽ hỏi:” Đây là người bạn kia của anh? “
Tư Minh Trầm:” Tang Dục. “
Ôn Trĩ đi theo:” Tang Dục? Anh ấy và Tang Kỳ quan hệ thế nào? “
Sự chú ý của Tư Minh Trầm rõ ràng không cùng một nhịp với Ôn Trĩ, thấp giọng hỏi cậu:” Tại sao em không gọi là anh Tang Kỳ? “
Ôn Trĩ thản nhiên nói:” Anh không thích anh ấy. “
Thần sắc Tư Minh Trầm khẽ đổi:” Tang Dục là chủ tịch tập đoàn Minh Tang. “
Ôn Trĩ:” Đơn giản mà nói, anh ấy chính là lão đại cảu cả Tang gia? “
Tư Minh Trầm:” Ừ. “
Từ bãi đậu xe Tang gia đến đại sảnh còn một đoạn, Tư Minh Trầm cởi áo khoác xuống, khoác lên người Ôn Trĩ, động tác tự nhiên nắm tay cậu.
Ôn Trĩ cúi đầu quan sát quần áo mình, quả thật có hơi ngây thơ, hôm khác cậu muốn học một ít phương pháp phối đồ của Minh Diễm Đường.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, Tư Minh Trầm mặc không dày, Ôn Trĩ ôm tay y, muốn kéo vào trong bụng mình lại bị Tư Minh Trầm ngăn lại.
” Sao thế? “Tư Minh Trầm không hiểu.
Ôn Trĩ nhìn y:” Tay anh lạnh, em ủ ấm giúp anh. “
Tư Minh Trầm nhẹ cốc đầu cậu:” Đừng làm loạn, nhanh chỉnh quần áo đàng hoàng. “
Ôn Trĩ ồ một tiếng, tuyên bố cưng chiều chồng thất bại.
Bước vào phòng khách nguy nga lộng lẫy, mấy người Trần Dục nhãn nhã ngồi trên ghế sô pha chờ.
Thấy Ôn Trĩ bên cạnh khoác áo của Tư Minh Trầm. Trần Dục và đám bạn cười xấu xa:” Minh Trầm, Tiểu Trĩ tới. “
Ôn Trĩ lễ phép nói:” Chào mọi người. “
Tang Dục ngồi ở giữa, trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu màu đen:” Minh Trầm, rất ít khi thấy cậu dẫn Ôn Trĩ đi chơi. “
Tư Minh Trầm ra hiệu cho Ôn Trĩ ngồi xuống, nhận lấy khăn lông ấm người giúp việc đưa tới lau tay cậu:” Ừ, hôm nay em ấy không bận. “
Trần Dục ý vị thâm trường cười một tiếng. Trước kia Ôn Trĩ nào có bận bịu bằng Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ hoàn toàn là không thích mấy trường hợp này. Tư Minh Trầm không gọi được.
Ôn Trĩ tiếp lời:” Không sao, sau này có thời gian, chúng ta thường xuyên tụ tập. “
Tư Minh Trầm cười khẽ, chỉ căn phòng cách vách:” Tang Dục nuôi mấy con cừu, em muốn xem không? “
Từ nhỏ Ôn Trĩ đã thích nhất là cừu, nhưng Ôn Kỳ Sơn ngại cừu thích nhổ nước miếng nên nói sao cũng không cho Ôn Trĩ nuôi.
Ôn Trĩ gật đầu nhìn Tang Dục, hình như đang đợi chủ nhân đồng ý.
Tang Dục:” Chú Lý dẫn Ôn Trĩ đi chơi đi. “
Ôn Trĩ đi rồi, mấy người trên sô pha đồng thời nhìn Tư Minh Trầm.
Trần Dục trước tiên nhạo báng:” Minh Trầm, cậu đây là không đụng tường nam không quay đầy à? “
Thịnh Kỳ chậm rãi bóc vỏ cam:” Cậu ấy thế nào cũng đâu phải ngày đầu tiên cậu quen biết. “
Tư Minh Trầm không để ý tới bọn họ, tầm mắt hướng về phía Tang Dục:” Tôi muốn cậu giúp một chuyện. “
Tang Dục:” Cậu nói đi. “
Tư Minh Trầm:” Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra động thái gần đây của Tang Kỳ, nhất là liên quan đến Ôn Kỳ Sơn. “
Tang Kỳ dựa theo thân sơ máu mủ, cũng xem như là người Tang gia, mặc dù không quá thân cận với Tang Dục, nhưng nếu Tang Dục điều tra có thể triều tra ra tin tức hữu hiệu hơn Tư Minh Trầm phái người điều tra nhiều.
Tang Dục:” Có thể. “
Trần Dục hứng thú:” Tang Kỳ sao lại nhập bọn với cha vợ cậu rồi? “
Tư Minh Trầm nhàn nhạt trả lời:” Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể xác định, quan hệ giữa anh ta và Ôn Kỳ Sơn rất thân mật, thậm chí liên hiệp khích bác quan hệ giữa tôi và Ôn Trĩ. “
Thịnh Kỳ nói đùa:” Thế sao? Cha vợ cậu lại cảm thấy cuộc sống tốt quá, muốn kết hợp Ôn Trĩ và bạn trai cũ? “
Tư Minh Trầm không nói, ánh mắt mang theo suy tư.
Tang Dục nói:” Tôi sẽ cho người điều tra ngay, cậu đừng vội. “
Tư Minh Trầm gật đầu, sau đó chậm rãi nói:” Thuận tiện giúp tôi tra tất cả tài liệu trong lúc anh ta học đđ học, nếu như có tin tức anh ta và Ôn Trĩ yêu đương, tôi cũng muốn biết. “
Trần Dục nóng nẩy:” Cậu muốn làm gì đây? Tự ngược mình à? “
Tang Dục tỏ ý Trần Dục đừng nóng:” Minh Trầm, cậu cảm thấy một số việc không đúng lắm, đúng không? “
Cụ thể thì Tư Minh Trầm cũng không nói rõ được tại sao muốn điều tra chuyện Ôn Trĩ yêu đương với Tang Kỳ, nhưng từ hôm anh ta khích bác, y mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
” Trước xem một chút trước đi. “Y nói.
Trần Dục cung cấp đầu mối, nhưng lại sợ Tư Minh Trầm chạnh lòng:” Một người anh em khác của tôi cũng coi như thân quên với Tang Kỳ, anh ta nói Ôn Trĩ thi đậu Thanh Đại xong liền ở bên Tang Kỳ. Năm Ôn Trĩ học năm ba liền cầu hôn. Nếu như tra, hai thời điểm này tương đối rõ ràng. “
Tư Minh Trầm trả lời:” Đã biết. “
Chuyện này quyết định, Tư Minh Trầm nhìn căn phòng cách đó không xa:” Tôi đi xem Ôn Trĩ. “
Tang Dục:” Đi đi. “
Tư Minh Trầm đi rồi, Trần Dục nói:” Ôn Trĩ hỏng đầu, cũng không biết tốt được bao lâu. “
Thịnh Kỳ:” Loại chuyện như mất trí nhớ tương đối khó chữa, không dễ hồi phục. Nhưng nói không chừng một ngày nào đó đụng cái nữa, đột nhiên khôi phục trí nhớ. “
Tang Dục nhàm chán nhìn hai người:” Cậu làm như phim truyền hình ấy, đụng một cái là có thể khôi phục. “
Thịnh Kỳ nhún vai:” Phim truyền hình cũng diễn vậy đấy. “
Trong phòng, Ôn Trĩ đang chuyên tâm đút cừu ăn cà rốt, Tư Minh Trầm đi tới sau lưng cậu, cậu thậm chí còn không hay biết.
Ôn Trĩ là một người thích nói chuyện, một mình trong phòng cũng có thể nói đến náo nhiệt.
Nghe cuộc nói chuyện ngây thơ của Ôn Trĩ và cừu, Tư Minh Trầm như có ảo giác trở về năm hai trung học yêu đương với Ôn Trĩ.
” Xong chưa? Chúng ta sắp ăn cơm rồi. “
Ôn Trĩ vừa quay đầu lại, thấy Tư Minh Trầm liền nhiệt tình mời y:” Anh muốn thử chút chúng nó ăn một chút không? “
Tư Minh Trầm nhận lấy cà rốt trong tay Ôn Trĩ, đưa tới miệng cừu:” Nếu thích, có muốn nôi trong nhà không? “
Ôn Trĩ kinh ngạc:” Có thể nuôi sao? Mùi của nó không ít, thích nhổ nước miếng, em sợ anh thích sạch sẽ không chịu nổi. “
Tư Minh Trầm:” Có thể nuôi. “
Ôn Trĩ cong mắt, càng nhìn anh chồng nhà mình càng thấy thuận mắt, khi đang nói chuỵen cũng không quên chấm mút, sờ sờ eo Tư Minh Trầm:” Vậy ngày khác chúng ta chọn đi. “
Tư Minh Trầm gật đầu, hỏi:” Muốn đưa con chó cho Minh Điễm Đường về không? Nếu như cậu ấy đồng ý. “
Ôn Trĩ hơi suy tính:” Chờ em hỏi thử xe, em sợ quan hệ của Tiểu Minh và chố khá thân thiết, thỉnh thoảng chúng ta đón nó về chơi hai ngày cũng được. “
Thương lượng xong chuyện mua cừu, hai người dắt tay trở lại phòng khách ăm cơm cùng mọi người.
Trong lúc ăn, mọi người tuỳ tiện trò chuyện một ít tình hình công ty, có rất nhiều từ chuyên môn, Ôn Trĩ nghe như rơi vào sương mù.
Nhưng Tư Minh Trầm cũng tương đối yên lặng, đại đa số chỉ lắng nghe, thời gian còn lại đều là gúp Ôn Trĩ gắp thức ăn, bóc cua.
Nhắc tới rượu, Thịnh Kỳ bỗng nhiên nói với Ôn Trĩ:” Tiểu Trĩ, lần sau tụ họp nhớ mang theo hai bình romanee 45 năm tới, chúng ta cùng nhau thưởng thức rượu.
Mấy người Trần Dục không hẹn mà cùng cười phá lên.
Ôn Trĩ thoải mái nói: “Được nha.”
Trần Dục nhân cơ hội nói: “Minh Trầm, Ôn Trĩ đồng ý rồi, lần sau không mang theo là con cún.”
Ôn Trĩ ngu nữa cũng biết hai bình rượu này bị mấy người này thương nhớ rất lâu, lập tức đổi lời nói: “Một chai đi, dù sao cũng phải để lại cho Tư Tư một chai.”
Mấy người Trần Dục nghe được cách gọi ngứa ngáy này, nháy mắt: “Tư Tư? Xưng hô này thật là đáng yêu~”
Ôn Trĩ dựa đầu vào cánh tay Tư Minh Trầm, cau mày nói với Trần Dục: “Đây là tôi gọi, anh không được gọi.”
Lần này, ngay cả Tang Dục nói năng thận trọng cũng không nhịn được cười khẽ.
Tư Minh Trầm cũng không thèm để ý, cong mội, dưa phần thịt cua đã bóc xong cho Ôn Trĩ.
“Nào còn Romanee 45 năm? Chỉ có hai bình đều bị em uống rồi.”
Ôn Trĩ ngẩn ra, giọng ngày càng nhỏ: “Em không có mà, em chỉ động vào hai chai rượu chiêu đĩa mấy người Tiểu Minh.”
Tư Minh Trầm ngoẹo đầu, hạ giộng, giống như là muốn tựa vào Ôn Trĩ: “Ừ, chính là hai chai em chọn.”
Ôn Trĩ nháy mắt đỏ mặt, ấp úng: “Em không biết chúng nó chính là.. Em mua thêm cho anh nha.”
Tư Minh Trầm lặng lẽ nói với cậu: “Không sao, còn nửa chai, nhưng mà đừng nói cho bọn họ.”
Ôn Trĩ nóng hết một bên mặt, lại hưởng thụ cảm giác kích thích len lén thương lượng với Tư Minh Trầm.
Mà người ngoài nhìn thấy chính là, hai người thuần rải thức ăn cho chó, rải ân ái chẳng biết xấu hổ.
Trần Dục càng nhìn càng khó chịu: “Hai người được rồi đó, quá buồn nôn.”
Thịnh Kỳ: “Cho nên nói, rượu bảo bối của Minh Trầm hết rồi?”
Ôn Trĩ ngượng ngùng: “Hôm đó tôi tuỳ tiện lấy hai bình, vừa vặn chọn trúng.”
Trần Dục đau lòng: “Ánh mắt cậu thật không tệ.”
Chuyện này chấm dứt ở đây, cơm nước xong Tang Dục đưa mọi người đi chơi phòng chơi bài, tiến hành chương trình theo thuông lệ.
Ôn Trĩ sẽ không chơi, nghe nói hậu viện nhà Tang Dục tiến cử rất nhiều hoa cỏ nước ngoài, muốn đi xem một chút, vì vậy nói: “Tư Tư, các anh chơi trước đi, em đi hậu viện dạo một vòng.”
Tư Minh Trầm đứng dậy: “Tôi đi cùng em.”
Mặc dù Ôn Trĩ rất vui, nhưng vẫn có kỵ bạn bạn Tư Minh Trầm: “Các anh chơi đi, em đi tiêu thực.”
Tư Minh Trầm đã mặc xong áo khoác: “Bên ngoài tối, tôi đi với em.”
Mấy người Trần Dục nhìn chằm chằm hai người rời đi, nhìn nhau lắc đầu.
Quần áo trên người Ôn Trĩ là áo gi-lê Tang Dục cho cậu, vô cùng giữ ấm.
Đi tới hậu viện nhà Tang Dục, trầm ngập hương hoa cỏ.
Vườn hoa Tang gia gần như có mười bằng mười sân đá bóng, các loại cây đều có.
Mặc dù Tư Minh Trầm nói bên ngoài tối, nhưng thực ra khá tốt. Đèn ngoài vườn hoa Tang gia là loại ánh sáng trắng ôn hòa ấm áp, đem tối yênh tĩnh cũng rất dễ chịu.
Ôn Trĩ đảo mắt qua lại giữa hoa cỏ, giống như nai con đi nhầm đường giữa đêm tối, tràn đầy sức sống.
Hoàn cảnh này, Ôn Trĩ cảm thấy vô cùng lãng mạn.
Cậu cười quay đầu: “Tư Tư, anh có biết năm hai trung học em có một nguyện vọng liên quan đến anh không?”
Tư Minh Trầm phối hợp lắc đầu: “Không biết.”
Ôn Trĩ chắp hai tay sau lưng, đi dưới ánh đèn đường và ánh trăng sáng, bước tới bên Tư Minh Trầm.
“Cha em từng nói, chờ ngày em trưởng thành sẽ mời tất cả bạn tốt cùng nhau chúc mừng. Em đã từng ảo tưởng, nếu như chúng ta ở bên nhau, ngày sinh nhật đó nhất định phải mời anh nhảy một bài.”
Ánh mắt Tư Minh Trầm lộ vẻ xúc động, sau đó khẽ rủ tầm mắt: “Rất đáng tiếc, tôi không chờ được em mời tôi khiêu vũ.”
Hai tay Ôn Trĩ nắm tay y: “Vậy anh có đồng ý nhảy cùng em ở đây không.”
Nói xong câu này, cậu từ giác nói: “Đương nhiên có hơi ngây thơ.”
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ, nâng tay lên: “Có thể.”
Ánh sáng hai bên đường nhu hòa, giữa vườn hoa là sân cỏ, Ôn Trĩ khoác tay lên vai Tư Minh Trầm, cùng y nhảy điệu waltz.
Chuyện khiêu vũ này Ôn Trĩ cũng không giỏi, nhất là nhảy bước nữ, có hơi không quen.
Tư Minh Trầm nhìn bước chân mâ trật tự của cậu, khẽ nói: “Để tôi nhảy bước nữ đi.”
Ôn Trĩ cảm kích gật đầu, tiến lên ôm eo Tư Minh Trầm: “Cơ eo không tệ, thật rắn chắc.”
Tư Minh Trầm cười chiều cậu không nói gì.
Chiều cao hai người chênh lệch khá rõ, đổi bước cho nhau có hơi tức cười. Nhưng Ôn Trĩ cảm thấy cũng không tệ lắm, ôm eo Tư Minh Trầm cũng không quên chấm mút, bóp bóp xoa xoa.
Mấy động tác không đứng đắn này đương nhiên Tư Minh Trầm nhận ra, nhưng không ngăn lại, mặc cậu đùa giỡn mình.
Trong phòng chơi bài, Tang Dục nhàm chán, nhìn ra xa, không ngờ cái liếc này đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Đám Trần Dục nhìn theo ánh mắt Tang Dục.
“Khốn, Minh Trầm lại nhảy bước nữ.”
“Ha ha ha, Ôn Trĩ còn nhón chân đấy.”
“Còn thật lãng mạn, đây là đóng vai công chúa và vương tử khiêu vũ sao?”
“Không ngờ tới Tiểu Tư còn có trái tim thiếu nữ.”
Tang Dục đi tới bên cửa sổ: “Xong chuyện tôi muốn kiểm tra vườn hoa, hỏng một viên gạch tôi phải để Tư Minh Trầm bồi thường.”
Trầm Dục khen: “Được đó.”
Mùi hoa xung quanh vây lấy hai người, điện thoại Ôn Trĩ phát ra một khúc lại một khúc nhạc em dịu, không hề có ý định dừng lại.
Tư Minh Trầm hỏi: “Ôn Trĩ, em không gian chim cánh cụt của em vẫn còn đăng nhập chứ?”
Ôn Trĩ lắc đầu: “Từ lúc anh nói, bây giờ không lưu hành thì em cũng không đăng nhập nữa.”
Tư Minh Trầm nhớ tới thư mục được đặt mật khẩu đó, cân nhắc mãi mới nói: “Trong không gian của em có một thư mục tên là tôi mãi yêu.”
Ôn Trĩ không nghe ra ý trong lời Tư Minh Trầm, tuỳ tiện nói: “Bên trong là ảnh chụp của anh.”
Đôi mắt Tư Minh Trầm loé sáng: “Thư mục đó được tạo ra lúc em học đại học, vậy có phải lúc em học đại học yêu nhất là anh không?”
Ôn Trĩ nhận ra vị chua, ngẩng đầu nhìn Tư Minh Trầm: “Anh mở được thư mục sao?”
Tư Minh Trầm: “Có mật khẩu.”
Ôn Trĩ: “Sinh nhật của anh và em?”
Tư Minh Trầm: “Không phải.”
Ôn Trĩ: “Sinh nhật của mẹ em?”
Tư Minh Trầm: “Cũng không phải.”
Ôn Trĩ kỳ quái lầm bầm: “Không phải chữ, từ nhỏ đến lớn mật khẩu của em đều là sinh nhật của người nhà. Cho tới bây giờ chưa từng phá lệ.”
Âm nhạc dần dừng lại, Tư Minh Trầm nắm tay Ôn Trĩ không buông: “Vậy có phải là sinh nhật của người kia?”
Thật ra thì, sinh nhật của Tang Kỳ Tư Minh Trầm cùng thử rồi, vẫn không mở được.
Cả người Ôn Trĩ run lên, tám trăm suy nghĩ đều hiện hết lên mặt.
Mặc dù tình yêu của dành cho Tư Minh Trầm trung trinh không hai lòng có thiên địa chứng giám nhưng dù sao thì cậu nmaats trí nhớ, trong thời gian học đại học sẽ không thật sự có bạn trai chứ?
Tránh tầm mắt Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ lén lút mở điện thoại di động mong đợi mở ra QQ.
Tư Minh Trầm thấy cả, vừa vặn nhìn trọn màn hình di động. Y thật tò mò, Ôn Trĩ nghĩ y ngốc hay sao? Động tác rõ ràng như vậy lại cho là y không nhìn thấy?
Ôn Trĩ thuần thục mở ra thư mục không chính thống, đáng tiếc ngay cả mật khẩu cũng không nhớ.
Nhưng may mắn, cậu có thể thông qua trả lời câu hỏi bảo mật để sửa đổi mật khẩu.
Lúc này, câu hỏi bảo mật nhảy ra: Xin điền tên mối tình đầu tiên của ngài.
Ôn Trĩ chột dạ liếc mắt quan sát Tư Minh Trầm, viết tên y.
Thủ tục tỏ vẻ: Câu trả lời sai.
Trái tim nhỏ của Ôn Trĩ nhảy loạn, hay tay dần phát run.
Tư Minh Trầm ngưng mắt nhìn cậu, sau đó khẽ thở dài một cái, rời tầm mắt về nơi khác: “Tôi và em chưa từng yêu đương, mối tình đầu sao có thể là tôi.”
Giọng Ôn Trĩ như muỗi kêu: “Vậy em cũng không biết là ai.”
Bề ngoài Tư Minh Trầm vân đạm phong kinh: “Thử Tang Kỳ xem sao.”
Ôn Trì lầm bầm: “Sao có thể là anh ấy.”
Tư Minh Trầm không trả lời, chỉ là nhìn di động của cậu.
Cuối cùng, Ôn Trĩ điền tên Tang Kỳ lên trên đó.
Thủ tục tỏ vẻ: Bảo mật sai.
Vẻ mặt Tư Minh Trầm dần thay đổi, tay phải rơi lên cổ Ôn Trĩ: “Có phải Tiểu Ôn Trĩ lưu tình ngay cả mình cũng quên?”
Ôn Trĩ đáng thương hề hề: “Không thể nào, em trung trinh quyết không hai lòng. Nếu như ngày đó anh đi trước, em sẽ đuổi theo sau anh.”
Tư Minh Trầm lặng lẽ nhìn cậu, nhẹ nhàng kéo Ôn Trĩ đã nhào vào ngực y.
“Được rồi, chúng ta không đề cập tới mối tình đầu nữa.”
Ôn Trĩ cau mày: “Hôm nay em phải lôi được người này ra.”
Tư Minh Trầm: “Được, lôi hắn ra.”
Trên đường về nhàu, Ôn Trĩ tựa vào đùi Tư Minh Trầm táy máy điện thoại không ngừng, câu hỏi bảo mật làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
Tư Minh Trầm: “Nếu không đừng nghĩ nữa, tôi hỏi công ty kỹ thuật xem có thể giải không.”
Ôn Trĩ đột nhiên reo lên: “Tư Tư, mật khẩu thư mục này có thể xóa bỏ!”
Ánh mắt Tư Minh Trầm lập tức rơi lên trên, đáy mắt ẩn chứa khẩn trương: “Bên trong là ai.”
Ôn Trĩ xem câu hỏi bảo mật trước trước sau đó cười ra tiếng đưa cho Tư Minh Trầm xem.
“Này, cho anh xem mối tính đầu của em.
Tư Minh Trầm định thần nhìn lại, phía trên là một vị Thiên vương cự tinh thịnh năm những năm 90.
Mặc dù rất buòn cười nhưng y vẫn chú ý bên trong thư mục là ai.
” Bên trong thư mục thì sao, tôi có thể xem không? “
Trong lòng Ôn Trĩ hơi do dự, sợ đột nhiên nhảy ra một cái bạn trai cũ, khiến Tư Minh Trầm khổ sở.
Anh chồng bảo bối của cậu đau lòng, cậu cũng đau lòng theo.
Nhưng mà không sao, chuyện này đã sáng tỏ, phải đối mặt.
Vì vậy, Ôn Trĩ cắn răng mở thư mục ra.
Bên trong xuất hiện hình ảnh khiến Tư Minh Trầm bất ngờ, kể cả Ôn Trĩ.
Bởi vì trong ảnh không phải là người, mà là một ít đồ vật nhỏ.
Tỷ như cục gôm dùng một nửa.
Tỷ như huy chương đã cũ.
Tỷ như con đường tấp nập xe cộ.
Tỷ như một màn pháo bông chói lọi long trọng.
Ôn Trĩ làu bàu:” Có lẽ thư mục này em đặt sai tên rồi, trong này không gióng như người em thích, trái lại giống như tuỳ ý ghi chép thường ngày.
Tư Minh Trầm thấp giọng nói: “Vậy có thể gửi cho tôi không?”
Ôn Trĩ khôn khéo nói: “Được.”
Về đến nhà đã là mười giờ tối. Ôn Trĩ ngâm nga điệu nhạc không biết tên, ngay trước mặt Tư Minh Trầm mặt không hốt hoảng không vội vàng liên tục cởi xuống tất cả quần áo trên người, kể cả quần nhỏ.
Hôm nay Ôn Trĩ mặt quần lót màu dưa Ha-mi. Từ góc độ của Tư Minh Trầm nhìn lại, màu xanh lá cây tươi mát bao lấy hai quả mông mượt mà, cảm giác rất tốt.
Ôn Trĩ rất có tâm cơ, cởi quần lót xong làm như ngây thơ mà lượn qua lượn lại trong phòng ngủ: “Tư Tư, sữa tắm mùi dưa ha-mi của em đâu?”
Hai chân Tư Minh Trầm giao nhau, ngồi trên sô pha nhìn Ôn Trĩ biểu diễn: “Sữa tắm không phải ở trong phòng tắm sao.”
Ôn Trĩ không nao núng chút nào: “Em mới mua.”
Dáng người thon dài cao gầy dần đến gần, Ôn Trĩ hơi khẩn trương, trong nháy mắt cả người cậu bị trùng áo choàng tắm lên, giọng nói hơi khàn của Tư Minh Trầm vang bên tai: “Nhanh đi tắm, thời tiết lạnh, tránh bị bệnh.”
Ôn Trĩ bất đắc dĩ rời đi.
Quả nhiên, Tư Minh Trầm không buông thả.
Nước chảy chưa tới mười phút, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, Ôn Trĩ lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn, vén lên đôi mắt sương mù: “Tiên sinh, người ta quên mang áo choàng tắm rồi.” Tư Minh Trầm vừa mới thay quần áo xong nhàn nhạt nhìn cậu: “Áo choàng tắm không phải em vừa khoác vào sao?”
Ôn Trĩ thoáng lúng túng trong chốc lát: “Xem trí nhớ của em này, em thật là một mỹ nhân ngu ngốc.”
Tư Minh Trầm nhìn sương mù bên ngoài phòng tắm, dung túng cười một tiếng.
Đúng là mỹ nhân ngu ngốc.
Là mỹ nhỹn ngu ngốc tám trăm suy nghĩ trong lòng đều viết lên mặt.
Đem nay, dự định của Ôn Trĩ không thực hiện được chỉ có thể ngoan ngoãn.
Chôn trong ngực Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ đặt bí đao nhỏ ở một bên, được Tư Minh Trầm vỗ lưng chỉ một lát đã an ổn ngủ.
Tư Minh Trầm ôm Ôn Trĩ, đưa di động quan sát mấy tấm hình kia.
Không biết tại sao, thấy những thứ này y lại có loại dự cảm mãnh liệt, những cái này liên quan mật thiết đến một người nào đó.
Nhưng hẳn không phải là Tang Kỳ.
Đến ngày hôm sau, sáng sớm Ôn Trĩ đã có thông báo, vẻ mặt đưa đám rời đi trước.
Hai người đều rất bận, cả ngày chỉ nói chuyện phiếm qua wechat. Nhưng với tần suất này Tư Minh Trầm đã rất hài lòng. Dù sao trong bốn năm kết hôn, tất cả ghi chép nói chuyện của y và Ôn Trĩ chỉ một giờ đã có thể xem xong. Trong lúc y làm việc, Ôn Trĩ chưa bao giờ tìm y.
Hôm nay Tư Minh Trầm tăng ca, lúc về nhà đã là tám giờ tối.
Y quen ngừng ở tiệm bán hoa kia, chuẩn bị chọn một bó hoa cho Ôn Trĩ.
Thật ra thì thói quen này là từ sau khi hai người kết hôn Tư Minh Trầm vẫn luôn giữ, mỗi lần làm thêm giờ, y đều sẽ mang về một món quà nhỏ cho Ôn Trĩ. Bà chủ vô cùng quen y.
“Giúp người yêu tôi chọn một bó hoa tươi, màu sắc rực rỡ một chút, cậu ấy thích.”
Tư Minh Trầm đi vào tiệm hoa, bỗng gặp phải người quen.
Minh Diễm Đường bưng một bó hoa hồng đụng phải y: “Thật là trùng hợp, anh cũng tới mua hoa sao.”
Bà chủ cười nói: “Tư tiên sinh thường mua hoa cho người yêu y.”
Tư Minh Trầm gật đầu: “Chào buổi tối.”
Đối với loại hình đàn ông đứng đắn quy củ lạnh lùng như Tư Minh Trầm, Minh Diễm Đường rất sợ. Mặc dù cậu ta cũng có mấy người người bạn trai tiền nhiệm cũng là phong cách này nhưng Tư Minh Trầm không giống bọn họ.
Trực giác của cậu ta rất chính xác, Tư Minh Trầm thuộc kiểu đàn ông nội tâm mạnh mẽ tư tưởng lãnh đạm lý trí không dễ giao tiếp.
Cậu ta rất bôi phục Ôn Trĩ có thể chung đụng thoải mái với Tư Minh Trầm, dù làm ăn hay là trong yến hội gặp phải Tư Minh Trầm cậu đều trốn được nhiêu xa thì trốn bấy xa.
“Chào buổi tối. Tôi còn có hẹn, đi trước.”
Tư Minh Trầm gật đầu: “Ừ.”
“Cẩu cẩu ở nhà cậu có khoẻ không?”
Bỗng nhiên Tư Minh Trầm gọi Minh Diễm Đường lại.
Minh Diễm Đường quay đầu: “Hả? Cẩu cẩu?”
Tư Minh Trầm nhìn vẻ mặt cậu ta, đoán có lẽ con chó không ở nhà Minh Diễm Đường, có thể đã bị cậu ta đưa cho người khác.
Y không muốn tiếp tục đề tài này: “Xin lỗi, cậu không có thời gian thì đi trước đi.”
Minh Diễm Đường hiểu ra: “Anh nói là con cho hoang ba năm trước nhà anh nhận nuôi kia sao?”
Tư Minh Trầm gật đầu: “Ừ.”
Minh Diễm Đường hơi do dự, không biết nên nói chuyện này với Tư Minh Trầm không. Nhưng nghĩ tới chuyện y và Ôn Trĩ đã đi tới bước ký giấy ly hôn rồi, cũng nên nói với y một chút.
“Con chó kia, Ôn Trĩ nói với anh là đưa cho tôi?”
Tư Minh Trầm: “Ừ.”
Minh Diễm Đường nhìn thẳng Tư Minh Trầ, mi mắt xinh đẹp treo khổ sở nhàn nhạt: “Khoảng thời gian đó phòng khách nhà anh sửa sang lại lần nữa, ở gần cầu thang có lắp một chiếc đèn nghệ thuật anh khá thích, anh còn nhớ không?”
Tư Minh Trầm khó hiểu: “Nhớ.”
Minh Diễm Đường than thở: “Tuy rằng hình dáng của cái đèn kia khá nghệ thuật, nhưng vị trí trưng bày có hơi không hợp lý. Hôm đó cẩu cẩu chơi ở tầng ba, xem đèn như đồ chơi nhảy lên chơi một hồi, không ngờ đèn sẽ rơi xuống, trực tiếp làm nó đi rồi, bệnh viện không cứu được.”
Lúc này, bà chủ cầm hoa ra đưa cho Tư Minh Trầm: “Tư tiên sinh.”
Tư Minh Trầm không nhận, ánh mắt cứng nhắc: “Cho nên nói..”
Minh Diễm Đường: “Ôn Trĩ biết anh rất thích con chó kia, làm sao có thể đưa cho tôi chứ. Hôm đó Ôn Trĩ khóc gọi điện cho tôi, nói muốn tôi giúp cậu ấy giữ bí mật, nhất định phải gạt anh, nếu không anh sẽ tự trách. Con người cậu ấy bướng bỉnh, thà đeer anh trách cậu ấy đưa cẩu cẩu cho tôi, cũng không muốn để anh thương tâm.”
Ánh mắt Tư Minh Trầm lộ vẻ xúc động, rất lâu không nói chuyện.
Chiếc đèn đó y rất thích, lúc đầu thiết kế sư hỏi y vị trí, cũng là y muốn gắn lên tay vịn cầu thang. Cẩu cẩu có thể với tới cũng liên quan rất lớn đến vị trí trưng bày.
Y nhận lấy bó hoa kia, giọng ngày càng nhẹ: “Cảm ơn cậu.”
Minh Diễm Đường: “Không cần cảm ơn tôi. Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ thật sự rất quan tâm anh.”