Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi - Thần Vong Xỉ Hàn 0 - Chương 36: Hiện trường khảo cổ
- Trang Chủ
- Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi - Thần Vong Xỉ Hàn 0
- Chương 36: Hiện trường khảo cổ
thitkhocaichua
Bạch Thắng tiếp tục dong dài, “Nhất định là do cậu vừa đóng phim vừa tham gia chương trình truyền hình quá vất vả. Cũng may hôm nay cảnh này xong là cậu liền đóng máy, về nhất định cậu phải nói với anh Đường, để anh ấy để cậu nghỉ ngơi vài ngày.”
Đang nói, Đường Vũ Thành cũng bước vào trường quay, áo khoác tay trang đang máng trên cánh tay, cả người vội vàng chạy tới.
“Anh Đường tụi em đang nói anh luôn.” Bạch Thắng hướng Đường Vũ Thành vẫy tay, “Anh xếp lịch trình Kỳ Niên sát quá, khiến cậu ấy mệt mỏi. Anh là đang muốn ép cậu ấy còn bả không ư?”
“Không, không có, tôi không sao cả!” Nhạc Kỳ Niên cuống quýt mà lên tiếng.
“Còn thời gian đóng tiểu phẩm, hai người nhàn dữ vậy sao?” Đường Vũ Thành nhìn cả hai, sau đó quay sáng bắt tay chào hỏi Diêm Dục, “Xin lỗi Diêm đạo, hai đứa nhỏ nhà tôi làm phiền ngài rồi.”
“Nghệ sĩ quý công ty kỹ thuật diễn cao siêu, sau này chính là nhân tài chuyên nghiệp trong giới.” Diêm Dục cũng lịch sự mà chào hỏi Đường Vũ Thành.
Đường Vũ Thành sau đó liền hướng mắt nhìn Nhạc Kỳ Niên ra hiệu, “Qua đây với anh một chút, có việc mới cho cậu.”
Nhạc Kỳ Niên mếu máo, cảm thấy chính mình như kẻ ôm yếu đi lừa người.
Đường Vũ Thành khoác vai Nhạc Kỳ Niên, nhanh chóng đi qua một góc phim trường, thấp giọng nói: “Chương trình ‘Ai là Thông Linh Vương’ tập tiếp theo chính là hợp tác với đội khảo cổ tìm ra mộ Ung Văn đế.”
Tìm cổ mộ. Cái đề tài mới lạ quả thật kích thích người nghe.
Biểu tình Đường Vũ Thành chính là cố tỏ ra ổn, nhưng bên trong không khác gì đứng trên núi lửa.
“Tiểu Nhạc, sao cậu không bất ngờ gì hết vậy?”
“Vì sao phải bất ngờ? không phải chỉ là kiếm mộ cổ thôi ư?’ Nhạc Kỳ Niên khó hiểu.
“Cậu còn không hiểu? Chính là lần này đội khảo cổ cùng chương trình cũng không biết chính xác vị trí mộ cổ ở đâu. Nói cho rõ chính là cậu không có kịch bản.”
“Thì tôi không có, những người khác cũng không có mà. Như vậy mới gọi là cạnh tranh công bằng.” Nhạc Kỳ Niên nói.
Đường Vũ Thành không khỏi ôm đầu, ” Quả thật cậu nên đi thi ai lớn gan hơn mới đúng.” Đường Vũ Thành cũng cảm nhận được cái gọi là hoàng đế không vội thái giám nóng nảy.
“Tìm mộ cổ thôi. Nếu đồ vật kia thật sự tồn tại, tôi nhất định có thể tìm được.” Nhạc Kỳ Niên cười rộ lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hừng hực ý chí, chính là muốn tham gia chương trình liền – ngay – lập tức.
Nếu cầm kịch bản rồi diễn theo, quả thất nhàm chán vô cùng. Nếu không pahri chương trình hảo xảo bất xảo mà xuất hiện ‘tình huống ngoài ý muốn’, thì y đã thấy chương trình này chán rồi.
Nhưng hiện tại thì khác, ai cũng không biết, đó mới chính là ‘thi đấu’.
Mà ‘thi đấu’ này, luôn khiến người khác nhiệt huyết sôi trào. Ý chí chiến đấu sôi sục.
Y thật sự rất tò mò Trịnh Chiêu Vũ sẽ làm thế nào. Mấy tập trước đó, gã đều dựa vào kịch bản mà đưa ra ‘đáp án tiêu chuẩn’, y cảm thấy thực lực của gã còn không bẳng hai chị em sinh đôi. Lần này cùng xuất phát trên một vạch, để xem kết quả thế nào?
Đúng là khiến người ta vừa mong chờ vừa phấn khởi.
“Cậu qua thật rất tự tin.” Đường Vũ Thành lẩm bẩm.
Nhưng sau đó anh liền nhớ Nhạc Kỳ Niên quả thật biết một ít phong thủy cùng bói toán. Nhưng với cái hư vô mờ mịt là năng lực thông linh hình như không giống nhau, phong thủy bói toán là một bộ pháp mà cổ nhân xưa sáng tạo ra. Tuy rằng trong mắt những thanh niên theo chủ nghĩa duy vật thì nó chính là thứ hoang đường, nhưng đó là thứ cổ nhận để lại, cũng là một loại phương thức tìm hiểu địa lý tự nhiên cổ xưa.
Nhưng nếu nó thật sự chính xác, vậy người hiện đạo cũng có thể học tập, cũng có thể dùng để tự hỏi. Cổ nhân khi xưa dùng phong thủy để tìm kiếm vị trí đắc địa xây mộ vị, vậy người hiện đại cũng có thể dùng cái phong thủy đó để tìm kiếm vị trí cổ mộ. Nhất định đám trộm mộ cũng biết về phong thủy mới tìm ra mộ cổ. Vậy hiện tại Nhạc Kỳ Niên chỉ cần dùng hiểu biết về phong thủy cũng có khả năng tìm được vị trí cổ mộ rồi.
Đường Vũ Thành lo đông lo tây, nghĩ bắc nghĩ nam một hồi, cảm thấy bản thân cũng đã hiểu vì sao Nhạc Kỳ Niên lại tự tin.
“Cái gì, tập tiếp theo không có kịch bản?”
Truyền Tước giải trí, văn phòng Chu Tín. Trịnh Chiêu Vũ chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha, bất mãn mà trừng mắt Chu Tín.
Trừng tôi có ích lợi gì? Tôi có thể viết ra kịch bản sao? Chu Tín chửi thầm.
Hơn nữa nơi này là văn phòng của tôi! Tiểu tử này lại tùy tiện, như phòng của gã không bằng, tuy khó chịu nhưng ngoài mặt Chu Tín vẫn tươi cười.
“Chủ đề tập này chính là thí sinh hơp tác cùng đội khảo cổ tìm vị trí mộ cổ.” gã dùng giọng điệu ngọt nị giả dối nói: “Đương nhiên có thể mộ cổ không phải là cái mộ bị đám trộm mộ ghé thăm.”
“Nói cách khác, chúng ta phải tìm một thứ mà mọi người không biết có tồn tại hay không?” Trịnh Chiêu Vũ châm chọc nói.
“Điểm xuất phát mọi người đều giống nhau. Cậu không có kịch bản, thì Nhạc Kỳ Niên cũng không có, thằng đó nhất định không thể tìm ra đâu!” Chu Tín nói.
“Nhưng Nhạc Kỳ Niên hiểu biết về phong thủy.” Trinh Chiêu Vũ nhíu mày.
Cái gọi là năng lực thông linh không phải ai cũng có, nhưng cái phong thủy này chính là nói về trình độ học vấn, chỉ cần muốn thì ai cũng có thể học.
Nhưng gã lại chưa bao giờ tìm hiểu cái lĩnh vực này, vì sư phụ gã từng nói chưa đến thời điểm gã nên học thứ này. Mà lời sư phụ nói gã chưa bao giờ hoài nghi. Chỉ là mắt thấy bản thân thua kém Nhạc Kỳ Niên, gã mới khó chịu. Phiếu bầu lần này khó khăn lắm gã mới thắng được Nhạc Kỳ Niên, tiếp theo lại không có ưu thế thì phải làm sao?
Không được, gã phải liên lạc với sư phụ để hỏi ý tứ của ngài ngay.
Trinh Chiêu Vũ mặt khôi đổi sắc, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Chu Tín trừng mắt nhìn Trinh Chiêu Vũ, thằng nhãi này xem đây là nhà gã ư, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Trịnh Chiêu Vũ tâm phiền ý loạn, đi vào một góc hành lang vắng. nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền lấy điện thoại nhanh chóng gọi vào một dãy số.
“Sư phụ, là con.” Mỗi lần cùng sư phụ liên lạc, Trinh Chiêu Vũ đều lo lắng, bản thân mình dùng cái chuyện lông gà vỏ tỏi làm phiền sư phu tu hành, “Tập tiếp theo của Ai là Thông Linh Vương. A, đúng vậy! chính là hợp tác với đội khảo cổ! Sao sư phụ biết?”
Không hổ là sư phụ, chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay. Lần thi đấu này không cần lo lắng rồi!
“Dạ, là tìm kiếm vị trí mộ cổ, sư phụ ngài biết sao?”Trịnh Chiêu Vũ vui mừng khôn xiết, “Thì ra là ở nơi đó. Sư phụ quả nhiên lợi hại, không gì có thể lọt khỏi pháp nhãn của ngài. Dạ, đệ tử xin nhớ kỹ.”
Cúp điện thoại, Trịnh Chiêu Vũ nhìn hình ảnh mình trong màn hình, hơi nheo lại đôi mắt.
Lần này có sư phụ ra tay, sao gã có thể sợ Nhạc Kỳ Niên?
Mệnh lệnh của sư phụ chính là gã tham gia cái chương trinh này để lấy ngôi vị quán quân, chính là ký thác kỳ vọng biểu hiện của gã. Cùng Truyền Tước giải trí ký hợp đồng, cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch để tạo nhân khí. Sư phụ đã vất vả nhiều như vậy, gã không thể làm ngài thất vọng được. Nếu không.
Mấy ngày tiếp đó, Nhạc Kỳ Niên cũng không cần đến phim trường, liền ở nhà ngủ nghỉ một phen, thuận tiện nhớ lại bản thân mình phải mua một chiếc xe máy điện, rồi sau đó lại lên mạng tìm một căn nhà thích hợp.
Hẹn ngày đẹp với môi giới, nhưng khi đi thì y thấy không hài lòng. Không phải nơi không đủ riêng tư, thì nơi có an ninh quá kém, hoặc là tiền nhà quá cao, rồi vị trí quá hẻo lánh.
Lúc này Nhạc Kỳ Niên thấy hâm mộ Diêm Dục vô cùng, không chỉ có cái biệt thự to chà bá lửa mà còn tài xế chuyên rước đi đón về. Y liền đặt cho mình một cái mục tiêu nhỏ, chính là phải tích cóp đủ tiền mua nhà, rồi lại mướn một vị tài xế, chuyên lái xe máy điện chở y.
Vì y chả ham hố gì ngồi xe hơi đâu. Say xe.
Rất nhanh liền đến kì phát sóng tiếp theo của ‘Ai là Thông Linh Vương’. Nhạc Kỳ Niên đành đem chuyện tìm nhà gác qua một bên.
Giống như lần tìm bảo vật ở Bích Thủy trấn, lần này tổ chương trình cho các thí sinh một địa điểm tập hợp, sau đó mọi người cùng ngồi xe buýt.
Vị trí cổ mộ là nơi 3 huyện giao nhau, nằm trong núi sâu, thuộc vào vùng đất không người quản, giao thông khó khăn, đường cao tốc đều phải vòng qua nơi này. Tổ chương trình chạy theo cao tốc lên quốc lộ, rồi qua tỉnh bên, đường nhựa đường cái cũng không có, mà chiếc xe buýt ngả trái ngả phải trên con đường nông thôn gồ ghề xốc nảy gần cả một giờ. Quả thật thiếu điều khiến tất cả người trên xe ói đến hết cả bữa sáng, mới đến chân núi Mã gia thôn.
Đoàn người sáng sớm xuất phát, lăn lộn cũng muốn hết nửa ngày. Chờ tổ chương trình phát sóng thì cũng tới tối. Nên cả đêm chạy về Lục Giang thị chính là viễn vong, Giản Diệc Đạo cũng đã chuẩn bị tinh thân, để cả tổ chương trình lẫn thí sinh ngủ lại một đêm trong Nông Gia Nhạc ở Mã gia thôn, rồi bữa tối làm thêm lửa trạii, vài cái tiết mục giải trí, quả thật kéo được không ít lượt xem.
Đội khảo cổ cùng nhân lực của tập đoàn Diêm thị đã đến trước một bước. Khi tổ chương trình tới Mã gia thôn thì họ đã lên núi.
Giản Diệc Đạo còn định mời một người trong thôn dẫn đường, để giúp họ lên núi không bị lạc. Nhưng khi vào thôn ông mới phát hiện bản thân mình lo xa. Mã gia thôn trước nay hẻo lánh ít người qua lại người ngoài đến càng ít, nên khi có một nhóm người lạ mặt đến thì người lớn trẻ nhỏ mẹ trẻ ẵm con tò mò dìu dắt nhau theo sau lưng đội khảo cổ. Chỉ cần đi theo hướng thôn dân thì họ đã có thể tìm được đội khảo cổ.
Đường Vũ Thành, Chu Tín chờ đi theo nhân viên lưu tại Mã gia thôn. Giản Diệc Đạo đội lên cái nón che nắng, cầm lấy một cái bản đồ, không khác gì hướng dẫn viên du lịch, cùng các thí sinh và nhân viên lên núi.
Trong nhóm thí sinh chỉ có hai người là Nhạc Kỳ Niên cùng Trịnh Chiêu Vũ biết trước đề lần này, còn những thí sinh khác đến giờ vẫn chưa biết gì cả. Nhưng khi đến Mã gia thôn, thôn dân xung quanh đã líu ríu bàn luận về đoàn khảo cổ, rồi cổ mộ gì đó, nên hậu tri hậu giác các thí sinh còn lại cũng đại khái đoán được đề lần này là gì.
Cặp chị em sinh đôi nhanh chóng chạy đến phía Nhạc Kỳ Niên, mỗi người một bên ôm cánh tay y.
“Anh Tiểu Nhạc, chúng ta lần này có phải đi tìm cổ mộ gì không?” Kim Phiêu Phiêu chớp chớp mắt.
“Hay đúng hơn là giúp đội khaero cổ đào văn vật?” Kim Miểu Miểu hỏi.
Nhạc Kỳ Niên còn chưa kịp trả lời, sau lưng liền vang lên giọng nói lạnh lẽo, “Tôi nghĩ hơn phân nửa là trợ giúp đội khảo cổ tìm đồ vật quan trọng.”
Ba người đồng dạng quay đầu, chỉ thấy vị Vincenzo tay cầm Kinh Thánh, thong thả mà bước.
“Anh ơi, anh biết sao?” Kim Phiêu Phiêu nghiêng đầu.
Vincenzo nhìn hai bé loli, “Cổ vương không nói cho hai em biết đáp án sao?”
“Vậy Thượng đế nói đáp án cho anh rồi sao?’ Kim Miểu Miểu hỏi lại
“…” Vincenzo không ngờ đến con nít giờ lanh quá trời thể rồi.
Nhạc Kỳ Niên hiền từ mà nhìn Vincenzo. Cậu ta chính là hậu nhân của người truyền giáo Phương Tế Các. Quả thật có vài phần tương tự Phương Tế Các, cũng có thể đây chỉ là ảo giác của Nhạc Kỳ Niên, bởi vì theo mắt nhìn của y thì người nước ngoài ai cũng y hệt nhau, mà tính cách của cậu ta cũng tương tự Phương Tế Các.
Đầu tiên là Quân Tu Ngôn, tiếp theo lại là Vincenzo. Liên tiếp gặp được cố nhân, Nhạc Kỳ Niên nhịn không được cảm khái vạn ngàn.
Vincenzo đánh cái rùng mình. Rõ ràng mặt trời đang trên cao, sao cậu lại cảm thấy một trận ác hàn. Thì ra, Nhạc Kỳ Niên đang nhìn cậu. Mà vì cái gì y lại nhìn cậu như vậy?
Lại nói tiếp, lần trước thi đấu, Nhạc Kỳ Niên còn nói trước cậu cái chuyện ‘Huyền thanh bát quái kính chân chính có vết rạn sau lưng’. Thật kì quái, Nhạc Kỳ Niên cũng đâu có coi được thư của lão tổ tông Phương Tế Các, sao có thể biết cái bí mật đó? Chẳng lẽ trong tay y cũng có thứ gì đó xa xưa để nhận biết?
Hoặc là.
Vincenzo nhìn hai đứa nhỏ loli mỗi đứa một bên cùng cười nói với Nhạc Kỳ Niên, không khỏi nhớ lại trong số những bức thư của Phương Tế Các. Có một bức thư được coi là bí mặt đời đời tương truyền của gia tộc họ, tuyệt đối không thể cho người ngoài xem.
Cậu không khỏi lắc đầu, đem chuyện bức thư kia bỏ qua một bên. Vì hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Nhóm thí sinh cũng nhanh chóng bước lên đồi núi. Đội khảo cổ cùng nhân viên Diêm thị đã đến trước mà dựng lều trại, nhân viên Diêm thị người tới kẻ lui nhanh chóng vận chuyển thiết bị và lắp ráp.
Ngọn núi này người bản xứ gọi là ‘Đại Khâu Sơn’. Thật lâu trước kia, dưới chân núi có ba thôn trang chính là Mã gia thôn, Ngưu gia thôn cùng Chu gia thôn, họ còn tuyên bố Đại Khâu Sơn chính là nơi của thôn mình, vì vậy mà liên tục xảy ra xung đột. Cuối cùng ba thôn dút khoát mà chấp nhận Đại Khâu Sơn không thuộc chủ quyền của thôn nào. Cái câu ‘ Tao không có thì mày cũng đừng mơ’ cũng chính là trong trường hợp này.
Cứ như vậy, Đại Khâu Sơn “May mắn mà” tránh được mấy cái hạng mục khai phá, chân núi đương nhiên có khả năng có cổ mộ.
Đến khi nhóm người lũ lượt kéo đến, thôn dân trong ba thôn liền chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn có người đem theo hạt dưa, đồ ăn nhẹ đến ngồi xổm xem diễn.
Tổ chương trình ‘Ai là Thông Linh vương’ đến sau, các thôn dân càng hưng phấn. Có người còn nhỏ giọng nói “Tôi được lên tv rồi” khiến xung quanh đã nhốn nháo càng nhốn nháo hơn.
Mc Chử Quy đứng gần đó làm lơ những thôn dân tò mò, khuôn mặt nhìn thẳng màn hình nói: “Xin chào quý vị khán giả, hôm nay chúng ta tới Đại Khâu SơN. Tương truyền ngọn núi này có một bí mật lớn mà chưa ai biết. Có lẽ quý vị các bạn cũng đã nhận ra, phía sau tôi chính là lều trại của một đội khảo cổ. Chúng ta hiện tại hãy chào đón một bị khách mời quen thuộc, giáo sư ngành khảo cổ đại học Lục Giang, cũng là vị đội trưởng đội khảo cổ – giáo sư Cổ.”
Những thí sinh bên cạnh nghe vậy cũng vỗ tay, khiến thôn dân xung quanh liền ồn ào theo. Giáo sư Cổ từ trong lều đi ra. Có chút miễn cưỡng giơ tay hướng camera vẫy vẫy.
“Xin chào giáo sư Cổ, ngài có thể giới thiệu một chút về những hạng mục của đội khảo cổ lần này không?” Chử Quy đem microphone chuyển qua cho giáo sư Cổ.
“Lần này đội khảo cổ hợp tác với tập đoàn Diêm thị, chính là muốn thăm dò một tòa cổ mộ trong Đại Khâu Sơn.” Giáo sư Cổ nâng nâng mắt kính, “Theo những gì chúng tôi thu thập được, ngôi mộ cổ trong núi này có khả năng là lăng mộ của Ung Văn đế.”
“Ngài có thể nói thêm về tiến độ công tác hiện tại không?” Chử Quy hỏi.
“Chúng tôi đang sử dụng thiết bị sóng siêu âm của tập đoàn Diêm thị để phác thảo kết cấu địa chất của Đại Khâu Sơn. Nếu có thể xác định kết cấu, cũng có thể nói lên trong núi thật có cổ mộ. Sau đó chúng tôi sẽ dựa vào đó để bắt đầu tìm kiếm mộ cổ và khai quật.”
Chử Quy chuyển hướng qua nhóm thí sinh, “Xin cháo các bạn thí sinh, hôm nay nhiệm vụ chính của mọi người chính là trợ giúp đội khảo cổ tìm kiếm ngôi cổ mộ kia.”
“Một ngọn núi lớn như vậy, tìm một cái mộ cổ?” lập tức có thí sinh nghi ngờ, “Không nói đến việc tìm được hay không, lỡ chúng tôi lạc trên núi thì thế nào?”
“Một thông linh giả sao có thể lạc đường trên núi?” Chử Quy mỉa mai nhìn thí sinh vừa nói kia.
Vị thí sinh đó nhanh chóng ngượng ngùng khuôn mặt liền đỏ lên, quay đi không nói.
“Đùa với mọ người thôi, tất cả đều đặt an toàn lên hàng đầu, tổ chương trình sẽ chuẩn bị cho các bạn thiết bị định vị trên người.”
Chử Quy giơ tay ra hiệu, nhân viên bên cạnh nhanh chóng bưng một cái hộp ra, từ trong hộp lấy ra một đống GPS chia cho từng thí sinh.
“Mỗi thí sinh sẽ đeo GPS trên người, tổ chương trình có thể tùy thời biết được vị trí của các bạn. Các bạn cũng có thể thấy được vị trí của chính mình. Nếu có lạc đường, cũng có thể phát tín hiệu cầu cứu.”
Chử Quy cũng nhanh chóng cầm một cái GPS lên mà hướng dẫn mọi người, “Có thể tìm được mộ cổ hay không, vậy phải chờ xem bản lĩnh của các bạn thí sinh rồi.”
Vincenzo cúi đầu, nhìn máy định vị, khẽ cười một tiếng, “Lăng mộ Ung Văn đế sao? Thật sự thú vị, không biết còn tìm được bảo tàng gì đây?”
“Các bạn thí sinh có gì còn muốn hỏi không?’ Chử Quy nhìn mọi người một lượt, “Nếu không tôi xin tuyên bố cuộc thi bắt đầu.”
Gã nhanh chóng bấm đồng hồ đếm ngược, Trịnh Chiêu Vũ mở đường đi trướcn, gã cùng cameraman của chương trình hướng núi mà đi đến. Một ít thôn dân thấy vậy cũng muốn đi theo, nhưng liền bị nhân viên tổ chương trình cản lại.
Hai chị em sinh đôi nhìn nhau, sau đó đưa quả cầu có cổ vương bên trong lên tai, bắt đầu nghe cổ vương đưa ý kiến.
Chử Quy thấy vậy tủm tỉm hướng hai chị em mỉm cười, “Phiêu Phiêu, Miểu Miểu, hai con còn chưa xuất phát sao? Như vậy sẽ trễ hơn mọi người đó!”
Nói xong còn xoa xoa đầu hai bé loli.
“Bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn.” Kim Phiêu Phiêu kéo em tay gái tránh khỏi Chử Quy. Vì tập này quay ngoại cảnh lại ở nơi núi non, nên tổ chương trình lo cho hai đứa nhỏ nên đã sắp xếp cho hai hcij em là hai người cameraman.
Đi khuất khỏi tầm mắt Chử quy, Kim Miểu Miểu kề sát tai chị gái thấp giọng nói: “Cái ông chú MC đó thấy ghét, xoa đầu mà đau muốn chết, tóc em bị ông chú đó xoa mà rụng vài cọng luôn nè.”
“Kệ ông chú đó đi, chúng ta chuyên tâm tìm cổ mộ thôi,” Kim Phiêu Phiêu nói: “Cổ vương nói trong ngọn núi này có gì quấy nhiễu nó. Chân núi quả nhiên có cổ mộ, không những thế bên trong còn có thứ gì đó rất lợi hại.”
Nhóm thí sinh nghe bắt đầu cũng nhanh chóng chia ra mọi hướng mà đi.
Chỉ có Nhạc Kỳ Niên vẫn còn đứng tại chỗ.
Y không vội vàng vào núi, mà xoay sang mượn tổ chương trình giấy bút. Đội khảo cổ trước đó đã dựng lều, phía ngoài cũng đặt một bộ bàn ghế để họ vẽ bản đồ hoặc ghi chú. Nhạc Kỳ Niên cũng theo đó mà ngồi xuống, lấy giấy bút chuyên chú mà vẽ vời.
Cameraman lần này của Nhạc Kỳ Niên vẫn là Tiểu La. Cậu cũng nhanh chóng chỉnh ống kính hướng Nhạc Kỳ Niên mà quay. Biểu tình chuyên chú, đôi mắt nhìn chằm chằm trang giấy, bàn tay trắng nõn xinh đẹp vẽ vời, quả thật giống hệt với những pho tượng cẩm thạch tạc thiếu niên hy lạ cổ đại.
Có một ít thầnh viên trong đội khảo cổ đứng phía sau y chỉ chỉ trỏ trỏ, các thôn dân bên này cũng nói chuyện bàn luận đến nhốn nháo, Nhạc Kỳ Niên hoàn toàn không bị quấy rầy, bút như có linh hồn, vẽ ra từng đường thẳng rồi từng đường cong.
Tiểu La nhìn bình luận trên màn hình, không khỏi lên tiếng hỏi: “Anh Nhạc, chúng ta không đi sao?”
Nhạc Kỳ Niên nhàn nhạt đáp lại, “Bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn.”
– —-Còn tiếp—–