Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo - Tam Thiên Phong Tuyết - Chương 111: Ngoại truyện 20: Ứng Chúc - Phượng Lịch - Cầu hôn
- Trang Chủ
- Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 111: Ngoại truyện 20: Ứng Chúc - Phượng Lịch - Cầu hôn
Nghĩ đến đây, Ứng Chúc cũng không tức giận, có lẽ là do sống vạn vạn năm, chưa từng có ai mạo phạm mình như thế.
Hơn nữa sau khi thiếu niên bị doạ sợ, biểu tình ngơ ngác sững sờ, không hiểu sao có chút ngây thơ.
Không biết vì sao hắn lại cười ra tiếng, đó là một nụ cười ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.
Phượng Lịch lại vì nụ cười này mà hoàn hồn, lúc này mới biết thanh niên trước mắt này có thể không phải rắn nước, chỉ là một Thần tộc đang độ kiếp mà thôi.
Y chưa từng thấy hắn bao giờ, nhớ tới lúc nãy nhìn thấy đại kiếp nạn không thua gì lôi kiếp diệt thế, ngẫm lại là biết tu vi người này nhất định cao hơn mình, nói không chừng bối phận cũng cao hơn mình cũng nên.
Một lúc sau, bốn phía không tiếng động.
Ứng Chúc thờ ơ nói: “Không hầm được?”
Phượng Lịch: “……”
Ứng Chúc biết rõ còn cố hỏi: “Cái nồi này của ngươi……”
Phượng Lịch trợn mắt nói dối: “Lò luyện đan, đây là lò luyện đan.”
Ứng Chúc cất giấu ý cười, gật đầu: “Thì ra Tiểu Thần Quân luyện đan ở chỗ này.”
Tầm mắt của hắn lại rơi xuống hành gừng tỏi đã cắt sẵn bên cạnh.
Phượng Lịch nhìn, kiên trì nói: “Thảo dược, đây là thảo dược.”
Ứng Chúc: “Thì ra là thế.”
“Vậy nấu nước?”
“A a. “Phượng Lịch tiếp tục:” Ta thấy ngươi bị thương nghiêm trọng, cho nên chuẩn bị đun chút nước rửa sạch vết thương cho ngươi.”
Ứng Chúc lại cười một tiếng: “Thì ra Tiểu Thần Quân chuẩn bị đặt bản quân ở trong lò luyện đan rửa sạch vết thương, thuận tiện lại dùng thảo dược đắp thuốc tắm. Đa tạ Tiểu Thần Quân đã phí tâm.”
Cám ơn, món rắn hầm cao cả quá.
Tao nhã.
Thật sự là quá tao nhã.
Phượng Lịch vội vàng ném nồi và gia vị đi, Ứng Chúc ho khan một tiếng, vết thương trên người theo động tác này tràn ra máu.
Hắn hóa thành hình người, vết thương kín cơ thể, trông còn đáng sợ hơn lúc hắn còn ở hình dạng bản tướng.
Có chút vết thương bị thiên lôi đánh, mắt thường đều có thể nhìn thấy xương cốt trắng như tuyết.
Nhưng nó có liên quan gì đến bản thượng thần, bản thượng thần chỉ biết bữa tối mình đến miệng đã bay mất.
Phượng Lịch nhìn hắn một cái, hỏi một câu: “Xin hỏi Thượng Thần xưng hô như thế nào?”
Ứng Chúc dừng một chút: “Ngươi không biết ta?”
?
Trên đầu Phượng Lịch toát ra một dấu chấm hỏi.
Hắn là ai, chẳng lẽ mọi người đều phải biết hắn sao.
Phượng Lịch ngoan ngoãn lắc đầu: “Không biết tục danh thượng thần.”
Ứng Chúc lại lẳng lặng cười, thấy hắn không định nói, Phượng Lịch cũng không định ở lại lâu.
Thu thập xong tàn cục, lưng đeo túi sách nhỏ chuẩn bị quay về Bồng Lai học phủ.
Ứng Chúc thấy y muốn đi, trong mắt hiếm khi xuất hiện một tia nghi hoặc: “Ngươi muốn đi?”
Phượng Lịch nghe vậy, gật đầu: “Nếu không trở về, học cung sẽ bị khóa.” Y không thể để mất thêm một bữa ăn tối nữa, còn mất đi chiếc giường mềm mại đêm nay.
Ứng Chúc chần chờ một chút: “Bổn quân bị thương, bây giờ nửa bước khó đi.”
“Không sao. “Phượng Lịch an ủi hắn:” Ngươi nằm yên đừng nhúc nhích là được.”
Ứng Chúc:…
Luôn cảm thấy kịch bản phát triển có chỗ nào không đúng.
Dựa theo những gì viết trong thoại bản, chẳng lẽ thiếu niên này không nên mang hắn về chăm sóc sao?
Ứng Chúc mở miệng: “Nếu ta ở đây không có người chăm sóc, chỉ sợ sống không qua được đêm nay.”
” Hả? “Phượng Lịch kinh ngạc.
Ứng Chúc nhìn y.
Phượng Lịch do dự một lát, chậm rãi nói: “Vậy… nén bi thương.”
Ứng Chúc:…
Phượng Lịch suy nghĩ một hồi, vẫn là lấy chủ nghĩa thần đạo an ủi một chút: ” Nhưng ngươi cũng đừng bi quan quá, nghĩ theo hướng tốt.” Dừng một chút, Phượng Lịch tiếp tục: “Nói không chừng bây giờ ngươi đã chết rồi.”
Ứng Chúc tựa hồ là cảm thấy có hơi buồn cười, cười nói: “Còn có một biện pháp, có thể để cho bản quân sống sót, chỉ là không biết Tiểu Thần Quân có nguyện ý nghe hay không?”
” Ngươi đã nói vậy rồi. “Phượng Lịch cảm thấy mình bị trói buộc đạo đức, nói thầm:” Ta nói không nghe cũng không được.”
Ứng Chúc nói: “Tiểu Thần Quân có bằng lòng thu lưu bản quân một đêm không?”
Phượng Lịch kinh ngạc: “A? Cái này không tốt lắm đâu.”
Ứng Chúc nói: “Hả?
Phượng Lịch ưu sầu: “Có phải gây phiền cho ta không?”
Ứng Chúc nhịn cười: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.”
Hắn thở dài, chậm rãi mở miệng, khuyên nhủ: “Cứu rắn một mạng, thì cũng được năm tầng.”
Nói rất có lý.
Cảm giác mình sắp bị hắn lừa tới phục rồi.
Phượng Lịch rối rắm đứng tại chỗ: “Ta cảm thấy vẫn hơi không ổn, không phải ta không cứu ngươi.” Y mở miệng: “Là ngươi bây giờ trở nên quá lớn, ta không cõng nổi ngươi.”
Ứng Chúc nói: “Bổn quân có thể hóa ra bản tướng, chỉ cần một phương nho nhỏ là được.”
Cũng không phải nguyên nhân này, thấy cả người hắn toàn là máu, xiêm y của bản thân hôm nay là do Vân Nữ vừa dệt xong, không đành lòng để bị bẩn.
Nhưng người ta nói đến nước này, cảm giác mình bị một con rắn vô lại dựa vào, có loại cảm giác bị lừa đảo.
Phượng Lịch suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Vậy được rồi. Nhưng ngươi không thể làm bẩn quần áo của ta nha.”
Ứng Chúc cười nói: “Sẽ không.”
Hắn mở miệng: “Bẩn bổn quân bồi thường ngươi một bộ mới.”
–
Ứng Chúc cứ thế vào ở trong phòng ngủ của Phượng Lịch ở Bồng Lai học phủ. Y có một phòng ngủ đơn độc, một người đàn ông lớn như vậy vào ở, trên dưới Bồng Lai học cung không một ai biết.
Thành thật mà nói, mặc dù Phượng Lịch mang người về, nhưng y chưa từng học cách chăm sóc người bị thương, thấy cả người Ứng Chúc toàn là máu, liền dẫn hắn đi tắm suối nước nóng ở sau núi.
Ứng Chúc nhìn thoáng qua, không nói gì.
Phượng Lịch nói: “Sao thế?”
Trong mắt Ứng Chúc ranh mãnh: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiểu Thần Quân hiện tại tìm tới cái nồi này hẳn là đủ lớn để hầm bản quân.”
Gương mặt Phượng Lịch đỏ lên, biết hắn cố ý trêu cợt y, nhưng bản thân có sai trước, vì thế đại nhân có đại lượng, tha thứ cho đối phương như cha tha thứ cho con.
Suối nóng này là nước Li Tuyền dẫn từ Cửu Trọng Thiên, Nói là ao suối, nhưng thực chất lại vô cùng to lớn, gần như lớn bằng một ngọn đồi, nhìn thoáng qua thì sương mù mênh mông đến mức khó có thể nhìn thấy biên giới.
Khi Ứng Chúc xuống nước, cố ý hiển lộ bản tướng.
Tiểu phượng hoàng ngây thơ hồn nhiên, không nhận ra Long tộc, nhận hắn là một con rắn nước nhỏ, lúc này Ứng Chúc hóa ra bản tướng, là một con thú khổng lồ, thân rồng chìm trong nước, vảy đen cứng như sắt mịn, uy lực đáng sợ, khí thế kinh người, nếu là Thần tộc bình thường thấy thế, giờ phút này đã sớm mềm nhũn hai chân dưới tu vi của hắn.
Phượng Lịch đứng ở bên suối nóng, nhìn thấy quái vật khổng lồ này, cũng trừng tròn một đôi mắt phượng, có vẻ có chút đáng yêu.
Ứng Chúc bất động thanh sắc nhìn một cái, chậm rãi nói: “Đây chính là dáng vẻ chân chính của bổn quân.” Hắn dừng một chút: “Hiện tại có biết bổn quân là người phương nào không?”
Phượng Lịch lấy lại tinh thần, trong mắt chấn động không tan: “Biết…”
Đẹp, rất sợ, rất thích, hay là rất uy mãnh?
“Một con rắn nước lớn!”
Ứng Chúc chậm rãi nhắm mắt lại, mạch não con chim này có chút vấn đề.
Bữa tối là Phượng Lịch tự mình làm, cân nhắc đến nguyên nhân Ứng Chúc bị thương, Phượng Lịch còn tới Tàng Thư Các của Bồng Lai học phủ mượn sách dạy nấu thuốc rồi tùy theo đó mà hầm.
Sau khi hầm xong, bưng tới trước mặt Ứng Chúc.
Nhìn bữa tối màu đen tím sủi bọt trước mắt, Ứng Chúc chậm rãi mở miệng: “Đây là cái gì?”
“Đây là đồ bổ. “Phượng Lịch nói:” Ngươi mau ăn đi, rất bổ cơ thể.”
Ứng Chúc hoài nghi sau khi mình ăn xong, đêm nay sẽ trực tiếp Thần Vẫn vào trong Thiên Địa.
“Tuy rằng bề ngoài không đẹp. “Phượng Lịch giải thích:” Nhưng mùi vị của nó cũng đặc biệt khó ăn.”
Ứng Chúc cười ra tiếng: “Cảm ơn Tiểu Thần Quân đã an ủi vô hiệu.”
Phượng Lịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng tài nấu ăn của y lại rất kém cỏi: “Ngươi cũng đừng kén chọn, dù sao cũng là ta dụng tâm nấu, ta rất vất vả.”
Ứng Chúc cong môi cười: ” Vậy tiểu thần quân vất vả rồi.”
Phượng Lịch nói: “Ngươi biết ta vất vả là được rồi.”
Ứng Chúc mặt không đổi sắc múc một muỗng uống.
Phượng Lịch có hơi căng thẳng: “Cảm giác thế nào? Ăn ngon không?”
Ứng Chúc nuốt xuống: “Tiểu Thần Quân muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Phượng Lịch: “Cái nào dễ nghe hơn?”
Ứng Chúc nói: “Nói dối.”
Phượng Lịch: “……”
Y sờ sờ chóp mũi, mở miệng khuyên: “Đúng vậy, ngươi hẳn là biết, có câu nói là thuốc đắng dã tật. Thuốc tốt bình thường đều rất khó ăn, ngươi nhịn một chút đi.”
“Lừa ngươi đó. “Ứng Chúc mở miệng:” Tiểu Thần Quân làm thuốc bổ rất ngon.”
“Thật sao? “Phượng Lịch nửa tin nửa ngờ.
“Thật. “Ứng Chúc gật đầu.
Phượng Lịch bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày y vốn trời sinh xinh đẹp giống như một nét mực đậm màu nhất trong tranh sơn thủy.
Nụ cười này, cảm giác lạnh lùng trên mặt biến mất, lúc này gần như ánh sáng mặt trời và mặt trăng giữa trời đất cũng bị lu mờ.
Ứng Chúc rung rinh.
Đúng là lần đầu tiên cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
Phượng Lịch nói: “Vậy thì tốt rồi. Vậy ngày mai ta lại làm lại cho ngươi!”
Về sau Phượng Lịch biết thân phận Ứng Chúc, cũng là bắt nguồn từ một chuyện ngoài ý muốn.
Giống như y nói, kế tiếp trọn vẹn một tháng, mỗi ngày Phượng Lịch đều tỉ mỉ chuẩn bị đồ bổ cho Ứng Chúc ăn.
Dù sao cũng lớn bằng từng này, Ứng Chúc là người đầu tiên có thể mặt không đổi sắc ăn hết đồ y làm.
Điều này cổ vũ tâm tình nấu cơm của Phượng Lịch rất lớn, sau khi ăn liên tiếp một tháng, thương thế của Ứng Chúc chẳng những không được thuốc bổ này chữa khỏi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến có một ngày, sắc mặt Ứng Chúc tái nhợt, như là bệnh cũ phát tác.
Phượng Lịch hoảng sợ, vội vàng mời một vị Cổ Thần y thuật cao minh đến trị liệu.
Cổ Thần mới vừa vào phòng y, một khắc nhìn thấy Ứng Chúc liền sợ tới mức sắc mặt còn tái nhợt hơn Ứng Chúc.
Ứng Chúc còn chưa kịp ngăn cản, Cổ Thần đã quỳ xuống: “Ứng Chúc Thượng Thần!”
Sắc mặt Phượng Lịch cũng trắng bệch.
Đặc biệt là sau khi Cổ Thần kiểm tra thương thế cho Ứng Chúc, phát hiện Ứng Chúc không phải phát tác bệnh cũ.
Phượng Lịch đứng ở bên giường, chần chờ nói: “Đã nuôi một tháng rồi, nhưng không thấy chuyển biến tốt đẹp. Không phải bệnh cũ phát tác, vậy thì là gì?”
Cổ Thần nghiêm túc nói: “Xem dáng vẻ này thì hình như là.”
Phượng Lịch cẩn thận nghe.
Cổ Thần nghiêm túc: “Ngộ độc thực phẩm!”
Phượng Lịch cảm giác cái mạng của mình không còn được bao lâu nữa.
–
Sau đó, Ứng Chúc rời đi.
Phượng Lịch cũng nơm nớp lo sợ cố gắng làm cho mình quên đi đoạn lần đầu gặp gỡ thảm thiết này.
Dù sao trên trời dưới đất, trong giới cũng chưa có con chim nào dám to gan lớn mật nấu phụ thần ăn. Cái này còn chưa tính, tỉ mỉ chăm sóc một tháng, còn để Ứng Chúc ăn đến ngộ độc thực phẩm.
Khó ăn còn không nói, không ngờ còn ăn suốt một tháng.
Nghi ngờ vị thần này có chút vấn đề!
Cũng may thế giới to lớn, không phải lúc nào cũng có thể gặp được Ứng Chúc.
Kết quả không biết chuyện gì xảy ra, Ứng Chúc trước kia chưa bao giờ đến Bồng Lai học cung, lại đồng ý đến giảng bài.
Phượng Lịch nghĩ thầm hắn đâu phải tới giảng bài, Không phải hắn đang nghĩ đến ngày tháng bị sỉ nhục ở đây mà quay lại tính sổ với y chứ.
Vì thế Phượng Lịch ở Bồng Lai học cung, nơm nớp lo sợ sống qua ngày.
Phàm là nơi có Ứng Chúc, y tuyệt đối không xuất hiện, tránh né tất cả, đi qua đi lại cũng không có cơ hội gặp mặt.
“Sau đó thì sao? Đế Quân lúc ấy tránh ngươi, ngươi làm sao ôm được mỹ nhân về? “Nhớ lại đoạn thời gian này, người bạn kia kìm lòng không đậu đặt câu hỏi, hạ xuống một quân cờ:” Người như ngươi, ngoại trừ tu luyện, thật không nghĩ tới ngươi còn biết theo đuổi người như thế nào.”
“Không biết. “Ứng Chúc nói:” Nhưng có cao nhân chỉ điểm.”
Khi đó, chuyện lão Huyền Vũ vì Phượng Lịch nghị thân, đã truyền đến Giới Thần Ma đều biết.
Dù Ứng Chúc có lạnh nhạt tới đâu, giờ phút này trở về không thấy mặt Phượng Lịch cũng ngồi không yên.
Thái m nữ quân uống trà với hắn ở Nguyệt cung, nhìn dáng vẻ này của hắn, liền chỉ điểm hắn vài câu: “Phàm là muốn cho người ta biết tâm ý của ngươi, phải cho y biết ngươi là người như thế nào.”
Ứng Chúc nói: “Nữ quân nói thế là sao?”
Thái m nữ quân nói: “Để cho hắn biết ngươi là một nam nhân đáng tin cậy, có trách nhiệm, có thể phó thác cả đời. Dù sao thì phần lớn nữ tử ở thế gian đều vô cùng yêu thích nam tử dũng mãnh uy mãnh.”
Ứng Chúc trầm ngâm một lát, nói: “Hiểu rồi.”
Vì thế trên đường đi học Phượng Lịch bị Ứng Chúc bắt gặp.
Y hoảng sợ, Ứng Chúc không nói gì, cầm lấy cổ tay y, kéo y tới Bích Lạc Xuyên.
Bích Lạc Xuyên trải dài ngút tầm mắt, trước mắt từng trận sấm sét, biển mây màu tím đen cuồn cuộn, hội tụ thành một vực sâu nhìn không thấy đáy.
Phàm là Thần tộc phạm sai lầm, đều phải nhảy xuống Bích Lạc Xuyên, chịu hình phạt lôi kiếp, vạn kiếp bất phục.
Phượng Lịch nhớ tới đủ loại chuyện mà mình đã từng bất kính với phụ thần, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nếu như hóa ra bản tướng, có lẽ toàn bộ lông vũ trên người y sẽ nổ tung.
Ứng Chúc nhìn Bích Lạc Xuyên trước mắt, mở miệng: “Bích Lạc Xuyên này được ta tạo ra trong lúc tách Thái Sơ chi hà khi mọi thứ hỗn loạn.”
Nếu thật sự có chuyện gì đáng nói, điều duy nhất Ứng Chúc có thể nghĩ đến, chính là chuyện mở ra trời đất.
Cũng coi như là một chuyện đắc ý.
Phượng Lịch không dám lên tiếng, Ứng Chúc lại chỉ vào vực sâu Bích Lạc Xuyên: “Vực sâu này, có lôi kiếp đáng sợ nhất trong giới, bản quân từng ở chỗ này tu luyện, chịu bảy bảy bốn mươi chín thiên lôi kiếp, vẫn bất diệt như cũ.”
Thể hiện một mặt tu vi cao cường, đáng tin cậy của mình.
Phượng Lịch sợ tới mức cả con chim đều không khỏe.
Ứng Chúc nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ đang nói cho y biết, tu vi của hắn chí cường, nghiền chết mình giống như nghiền chết một con kiến sao?
Nói hết đi.
Ứng Chúc châm chước một chút, mở miệng nói: “Nghe nói gần đây ngươi đang nghị thân?”
Phượng Lịch run rẩy gật đầu.
Ứng Chúc nói: “Luận tướng mạo, bản quân tự cảm thấy cũng được. Luận tu vi, trong giới này cũng coi như số một số hai. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Phượng Lịch mở miệng: “Thượng Thần tu vi cao cường, là đệ nhất trong giới, không ai không phục.”
Tiếng nói vừa dứt.
Trong Bích Lạc Xuyên, một đạo lôi kiếp kinh thiên đáp xuống chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Phượng Lịch, hốc mắt mỹ nhân bởi vì sợ hãi mà đỏ bừng, nước mắt chực rơi, run rẩy mà liếc mắt nhìn vực sâu bên cạnh, giọng nói cơ hồ kèm theo tiếng khóc nức nở: “Ta biết Thượng Thần tu vi cao cường, hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nhưng ngươi có thể đừng ném ta xuống không, thật ra ta có thể tự nhảy….”
Ứng Chúc sửng sốt, dở khóc dở cười: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Phượng Lịch đã bị dọa khóc.
Ứng Chúc nhất thời chân tay luống cuống.
“Chẳng lẽ hôm nay ngươi hẹn ta đến không phải bởi vì ta từng hạ độc hại ngươi, ngươi muốn uy hiếp ta, giết ta diệt khẩu ở Bích Lạc Xuyên sao?”
Ứng Chúc khó tin, mở miệng nói: “Sao bản quân lại muốn ném ngươi vào Bích Lạc Xuyên?”
Hắn nói: “Hôm nay hẹn ngươi ra ngoài, chỉ là muốn hỏi ngươi một câu.”
Ứng Chúc châm chước một chút, thấp thỏm mở miệng: “Nếu bản quân muốn cưới ngươi làm vợ, ý ngươi thế nào?”
Lúc này, đến phiên Phượng Lịch sửng sốt.
Thời gian trôi qua thật lâu, Bích Lạc Xuyên ngoại trừ tiếng sấm thì chẳng có gì cả.
Ứng Chúc sống vạn vạn năm, cộng lại thời gian, cũng không dài bằng giây phút chờ đợi câu trả lời này.
Sau một lúc lâu, hắn nghe được tiếng khóc nức nở của Phượng Lịch: “Vậy, nếu ta không đồng ý ngươi, ngươi còn ném ta vào trong Bích Lạc Xuyên không?”
Ứng Chúc cười ra tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Sẽ không.”
“Nếu ngươi không đồng ý ta. “Ứng Chúc chậm rãi nói:” Bổn quân cũng chỉ có thể thương tâm tự mình nhảy Bích Lạc Xuyên.”
Hắn lặp lại chiêu cũ, khuyên nhủ: “Không bằng A Lịch đồng ý bản quân. Dù sao, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp.”