Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa - Đại Trà Vỉ Vỉ - Chương 22: "Ta ngủ say nơi này, mong ngóng chủ nhân trở về."
- Trang Chủ
- Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa - Đại Trà Vỉ Vỉ
- Chương 22: "Ta ngủ say nơi này, mong ngóng chủ nhân trở về."
────
Ngày Thư Dao tỷ thí, Tạ Hằng phá lệ mặc một chiếc váy màu đỏ.
Tóc dài được bện thành sợi nhỏ, buộc ở sau đầu, sợi tóc theo đầu vai chảy xuống, mày đẹp được phác họa tỉ mỉ, môi đỏ khẽ mím, lập tức lộ ra vài phần điềm tĩnh dịu dàng, đẹp không gì sánh được.
Nơi nàng đi qua, mọi người đều sôi nổi ghé nhìn, trong mắt không thể giấu được sự kinh diễm.
“Vị này là ai? Sao mấy ngày trước không thấy?”
“Đây hình như là trưởng lão Tạ Hằng của Tàng Vân Tông.”
“Trước đây từng nghe nói nàng trấn thủ phong ấn, vô cùng dũng mãnh, không nghĩ tới nàng lớn lên lại đẹp như vậy…”
“Đó chính là vị hôn thê của Lăng Sơn Quân, khí chất quá giống Lăng Sơn Quân, không xứng với ngài ấy.”
Tạ Hằng nghe bọn họ nghị luận, mắt nhìn thẳng ngồi xuống.
Sáng sớm hôm nay, Thư Dao đã giúp nàng trang điểm.
“Tuy gần đây ngươi không được vui vẻ.”
Thư Dao vừa chải đầu cho nàng vừa an ủi nói: “Nhưng càng gặp phải những chuyện như thế, càng không được để bọn họ chế giễu. Ngươi không biết bên ngoài đã đồn đãi như thế nào đâu, nói ngươi chột dạ không dám gặp ai. Bọn họ càng càn rỡ, chúng ta càng phải hung hăng vả vô mặt bọn họ.”
“Nhìn xem! A Hằng nhà ta hôm nay xinh đẹp bao nhiêu!”
Thư Dao cười vô cùng xán lạn, giống như mặt trời, chiếu sáng vào đáy mắt Tạ Hằng.
Rõ ràng người muốn lên đài tỷ thí là Thư Dao, vậy mà nàng lại tốn thời gian trang điểm giúp Tạ Hằng. Tạ Hằng không quen mặc váy áo hoa mỹ như thế này, nhưng vì không muốn phụ sự nhiệt tình của Thư Dao, cho nên vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Khi Tạ Sầm Chi tới, hắn theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi mấy ngày nay vẫn luôn để trống.
Hôm nay nàng tới.
Không những tới, còn trang điểm… xinh đẹp như thế.
Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn mặc những bộ hắc y đơn giản, nói là để tiện bề chấp hành nhiệm vụ, cũng rất ít khi đụng đến son phấn.
Dẫu biết A Hằng là một đại mỹ nhân, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy bộ dáng ăn mặc lộng lẫy của nàng.
Ánh mắt Tạ Sầm Chi khẽ nhúc nhích.
Tạ Hằng có thể cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc đang tới gần, là mùi hương thanh lãnh mà Tạ Sầm Chi quen dùng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tạ Hằng theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Nàng chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, ai ngờ lại đúng lúc đối diện với đôi mắt của hắn.
Nàng ngẩn ra, sau đó vội vàng quay đầu đi, bàn tay trong tay áo theo bản năng siết chặt.
“A Hằng.” Nàng nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: “Chứng cứ mà nàng đưa ra ngày ấy, vẫn có một vài chỗ đáng ngờ, cho nên không có cách nào chứng minh chuyện này là do Giang Âm Ninh làm.”
Tạ Hằng cứng đờ.
Nàng giống như hoài nghi bản thân nghe lầm, bất ngờ quay đầu, “Sầm Chi chàng…”
Hắn rốt cuộc cũng chịu tin tưởng nàng?
Môi mỏng của hắn khẽ mím, ánh mắt nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Việc có thể liên quan đến yêu ma, cho dù là ai, ta cũng không thể dung túng.” Hắn liếc nhìn đôi mắt trong suốt của nàng một cái, cười nhẹ một tiếng, “Bằng không, nàng nghĩ như thế nào?”
Cho rằng hắn thích Giang Âm Ninh sao?
Chẳng qua chỉ là một con nhóc không hiểu chuyện mà thôi.
Quen biết từ nhỏ, cho nên mới nuông chiều một chút, giống như nuôi một con chó con mèo, tâm tình tốt thì còn có thể phản ứng một chút, nếu nói thích thì đúng là lời nói vô căn cứ.
Mắt lạnh nhìn Giang Âm Ninh làm nũng làm càn, chẳng qua cũng chỉ là trò tiêu khiển mà thôi.
Tạ Sầm Chi chưa bao giờ động tâm.
Nhưng A Hằng lại thương tâm như vậy.
Sau này, hắn nghiêm túc nghe Tề Hám thuật lại “chứng cứ” của nàng, sau khi phân tích một lúc, mới phát hiện có điểm đáng ngờ, không thể tuỳ tiện định tội.
Nhưng vào lúc này, Thư Dao và Giang Âm Ninh lên sân khấu.
Mọi người xung quanh đều có chút chờ mong.
Dù sao đây cũng là trận tỷ thí của hai vị thiên kim Bồng Lai và Thái Huyền Tiên Tông! Đại diện cho hai tiên môn lớn sau lưng!
Hai cô nương cầm kiếm đi lên đài cao, không một ai mở miệng nói chuyện. Giang Âm Ninh dẫn đầu rút kiếm, một tia kiếm quang bất chợt xẹt qua đáy mắt của mọi người.
Hai thanh kiếm va vào nhau vang lên tiếng ken két, xen vào đó chính là tiếng nói thanh lãnh trầm thấp của Tạ Sầm Chi, “Dung Thanh bảo rằng Giang Âm Ninh có ma thạch, nhưng vì sao ngày ấy, trên người nàng lại không hề có ma khí? Nàng sử dụng ma thạch để làm gì? Làm sao có thể chứng minh Dung Thanh không hề vu oan hãm hại nàng?”
Hắn nhắc tới đến ma khí, Tạ Hằng cũng đột nhiên phát hiện bản thân xem nhẹ điểm này.
Vì sao không có ma khí?
Nếu là nàng, còn có thể tạm thời áp chế ma khí, nhưng Giang Âm Ninh không giống nhau, người thường một khi tiếp xúc Ma Vực chi vật, là tuyệt đối sẽ lộ ra dấu vết, tựa như ngày ấy bị Vạn Kiếm Đài kiếm linh phát hiện giống nhau.
Chỉ có một loại khả năng.
Trên người Giang Âm Ninh có pháp bảo che giấu ma khí, hoặc nàng ta cũng có thể chất đặc thù giống như Tạ Hằng.
Tạ Hằng trầm giọng nói: “Cảm ơn chàng đã tin tưởng, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ khác.”
Nói vừa dứt câu, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Ở trên đài cao, Giang Âm Ninh đột nhiên sử dụng Bích Tuyền Lạc Nhật, Thư Dao lui về sau vài bước, khoảnh khắc sắp ngã xuống đài cao, nàng đột nhiên giơ kiếm lên chắn ngang, song kiếm “choang” một tiếng va vào nhau, “ken két” một tiếng, vẽ ra một tia điện quang.
Trước mắt, Thư Dao sắp rớt xuống đài cao!
Nhưng vào lúc này, Thư Dao đột nhiên trượt người xuống, tạo ra một tư thế cực kỳ xảo quyệt, đâm mũi kiếm đi qua!
Đây là xảo chiêu né tránh mà Tạ Hằng đã dạy Thư Dao ngày ấy.
Sức lực toàn thân của Giang Âm Ninh đều đặt hết trên thân kiếm, khoảnh khắc khi Thư Dao thu kiếm, lực đạo của nàng ta mất hết, thiếu chút nữa đã ngã về phía trước. Thư Dao thừa dịp nàng ta chưa ngã, hai ngón tay đưa về phía trước, mũi kiếm phất qua rất nhanh, xung quanh tụ khí hình thành linh trận.
Kiếm phong tụ khí, ánh sáng lưu chuyển, trong phút chốc ngưng tụ thành vô số lát cắt, phản xạ dưới ánh nắng vô cùng chói mắt. Những lát cắt này ở trong không trung tạo thành một bức tường mũi tên, phát ra tiếng xé gió hệt như tiếng của trăm ngàn con ong, chấn động đến mức tai người cũng trở nên tê dại.
“Đi!”
Kiếm khí xuyên qua linh trận, thẳng tắp bắn về phía Giang Âm Ninh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, muốn tránh cũng không thể tránh.
Tình thế bất chợt đảo ngược!
Một chiêu này cực kì hung hãn, ngay cả chưởng môn của Thái Huyền Tiên Tông cũng không đoán được Thư Dao sẽ xuất ra chiêu này, ông kinh ngạc đứng lên. Tạ Hằng chỉ an tĩnh ngồi nhìn, khoé môi cong lên nhàn nhạt.
—— “Tạ Hằng, chiêu này uy lực mạnh như thế, có thể đả thương người hay không?”
“Sẽ không, chiêu này thoạt nhìn cực kì hung ác, nhưng nếu tu vi không đủ để ngưng tụ kiếm khí, chiêu này chỉ gây ra sát thương rất nhỏ. Nhưng dùng một chiêu này để thủ thắng cũng đã đủ rồi!”
Nàng đang chờ Thư Dao thắng.
Mắt thấy kiếm quang đã bức Giang Âm Ninh liên tiếp lui về phía sau, nhưng vào lúc này, ở góc nhìn của Tạ Hằng, lại thấy khoé môi Giang Âm Ninh lộ ra một nụ cười lạnh tràn đầy mỉa mai.
Lướt qua trong giây lát, nhưng nàng đã nhìn thấy rõ ràng.
…. Không đúng!
Tạ Hằng nheo mắt.
Nàng chỉ nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, Giang Âm Ninh đột nhiên cố ý đâm thẳng vào trận kiếm của Thư Dao, nàng ta bị đánh bay thẳng ra ngoài, đụng phải xích sắt ở rìa sườn núi.
Giang Âm Ninh xoay lưng với dốc núi cực cao, xích sắt dùng để giữ an toàn đột nhiên lỏng lẽo, nàng ta bỗng dưng trượt chân, cả người rơi xuống sườn núi.
“Giang Âm Ninh.” Sắc mặt Thư Dao biến đổi, phản ứng vô cùng nhanh mà bay về phía trước, duỗi tay kéo Giang Âm Ninh lên.
Một khắc khi nắm lấy tay Giang Âm Ninh, cánh tay nàng bị Giang Âm Ninh nắm lấy, Thư Dao sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta kéo xuống một chút, cả hai cùng nhau rơi xuống sườn núi.
Mọi chuyện phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt.
Các nàng ngã xuống?!
Vẻ mặt của những người xung quanh cũng thay đổi, cả kinh đồng loạt đứng dậy. Có người phóng lên đài cao, những người khác còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy một cái bóng màu đỏ còn nhanh hơn, chỉ lưu lại một cái tàn ảnh, không chút do dự nhảy huống.
Sao lại có người nhảy xuống nữa?!
Hai người kia chỉ là ngoài ý muốn, còn người này thì ăn no luẩn quẩn trong lòng hay sao?
Từ từ.
Cái bóng màu hồng lúc nãy… hình như là trưởng lão Tạ Hằng?!
Chuyện này càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn nữa, tất cả đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
Bên trong không gian yên tĩnh quỷ dị này, chưởng môn Thái Huyền Tiên Tông từ trước đến nay luôn yêu thương con gái đột nhiên gầm lên một cách táo bạo.
“Thất thần cái gì! Còn không mau đi cứu khuê nữ của ta!!!”
–
Tạ Hằng bay nhanh xuống dưới.
Nàng có thể cảm nhận được những tu sĩ khác cũng đã đuổi tới sau lưng, tất cả đều chung mục đích cứu người.
Cứu người ngã xuống vách núi, cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng, Tạ Hằng lo lắng cho an nguy của Thư Dao, đặc biệt là bên cạnh Thư Dao, còn có Giang Âm Ninh.
Nàng cần phải tự mình nhìn xem.
Đây là ngọn núi độc lập cao nhất ở Tàng Vân Tông, ở giữa ngọn núi đơn độc này giống như bị đao chẻ làm đôi, xuất hiện một hẻm núi rất hẹp và sâu. Bởi vì quá sâu, cho nên khiến người ta có cảm giác như vực sâu không đáy, vậy nên chưa có ai dám đi xuống đấy điều tra xem.
Trên đời có quá nhiều chuyện không, trước đây bá chủ nói dưới vực sâu có thể có chuyện không nên lộn xộn, cho dù là những đệ tử thích đào bảo vật quý hiếm cũng chưa từng nghĩ tới hẻm núi này.
Trên đời có quá nhiều thứ mà chúng ta không thể biết được, trước đây tông chủ từng nói dưới vực sâu có có thứ không nên dây vào, vậy nên những đệ tử yêu thích khai quật kỳ trân dị bảo cũng không dám bén mảng tới hẻm núi này.
Nhưng hiện tại, khi Tạ Hằng sắp rơi xuống đáy vực, nàng mới nhìn rõ ràng quang cảnh bên dưới. Bên dưới chỉ là một khối đất bằng, trụi lủi không có thứ gì.
Không đúng.
Khối đất bằng kia là một trận pháp!
Khi Tạ Hằng tới gần, nàng lập tức cảm nhận được một lực hút vô cùng quỷ dị, nó đang lôi kéo nàng rơi vào trận pháp.
Kiếm Tư Tà phía sau đã được rút ra khỏi vỏ, Tạ Hằng dùng kiếm khí hộ thể, nhắm mắt đâm kiếm vào trong trận pháp, đột nhiên, một dòng khí cực nóng ập vào trước mặt nàng.
Nàng mở mắt ra, đột nhiên chấn động.
Đây…
Đây là một bí cảnh cực kỳ rộng lớn.
Chạy dài vạn dặm, khe rãnh ngang dọc.
Nếu nói nó là sơn cốc, chi bằng nói nó là biển lửa.
Lửa toát ra từ dưới nền đất, hơi thở hỗn tạp, là minh hay ám, là thánh hay tà…
Nó giống như linh hoả, nhưng cũng giống đồ vật của Ma Vực, lại như cái gì cũng không giống.
Không giống với lửa được trời đất sinh ra, lửa trên mặt đất không ngừng lưu động, ào ạt quay cuồng, phun ra từng ngụm dung nham. Bên trong linh hoả là vô số lưỡi câu sắc nhọn cao mấy thước, ghim sâu vào những linh thảo màu đỏ mọc ở bên dưới. Những lưỡi câu đó giống như đâm ra từ mặt đất, mũi nhọn sắc bén như dao, toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cho dù từng đi qua Ma Vực, tàn sát Yêu tộc, thân kinh bách chiến khắp nơi, Tạ Hằng cũng chưa từng gặp phải bí cảnh rộng lớn như thế này.
Khoảnh khắc Tạ Hằng sắp rơi vào trong biển lửa, Kiếm Tư Tà vững vàng hạ dưới bàn chân nàng, nàng ngự kiếm lướt lên, dừng lại trên một rãnh núi phía trên, thở dốc mấy hơi.
Vừa phóng tầm mắt nhìn lại, một màu đỏ đậm bao trùm ánh mắt.
Thư Dao rơi ở đâu?
Tạ Hằng nắm chặt kiếm trong tay, hoá kiếm thành khí, đột nhiên bổ ra một đao giống như lưỡi dao gió, lưỡi dao gió bổ dọc về phía trước, cuốn lên một trời ánh lửa. Sóng nhiệt thay nhau gầm rống, kiếm khí trường minh, hai tay Tạ Hằng chụm lại, giơ tay điều khiển, đầu ngón tay khống chế lưỡi dao gió.
“Đi!”
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, không khí xung quanh bị đẩy ra bốn phương tám hướng, bắn ra mưa lửa chói mắt. Tia lửa nổ tung trên bầu trời sục sôi không ngừng, giống như ánh sáng của sao băng xẹt qua không trung.
Ầm ầm ầm…
Bí cảnh bên dưới lớp đất đột nhiên chấn động thiên địa, xung quanh xuất hiện một kết giới vô hình, dưới một kiếm này của Tạ Hằng, kịch liệt dao động như muốn nứt ra.
Tạ Hằng miễn cưỡng đứng vững, lập tức nhìn thấy một tấm bia đá cổ xưa loang lổ, bia đá thong thả trồi lên từ dưới nền đất, bay lơ lửng giữa không trung.
Bên trên có khắc hai hàng chữ mạ vàng thật to…
“Đây là Lạc Viêm Cốc, tự tiện xông vào quấy nhiễu ta thanh tĩnh, giết không tha.”
“Ta ngủ say nơi này, mong ngóng chủ nhân trở về.”