Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa - Đại Trà Vỉ Vỉ - Chương 17: Biện pháp triệu hoán thần tộc
- Trang Chủ
- Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa - Đại Trà Vỉ Vỉ
- Chương 17: Biện pháp triệu hoán thần tộc
Bên trong hàn băng lạnh thấu xương, chỉ có duy nhất một người cho nàng chút ấm áp mỏng manh.
Tạ Hằng còn đang phát run, Thư Dao dùng sức ôm vai, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, có chút vụng về an ủi: “Không có gì phải khổ sở, cho dù người khác ức hiếp ngươi, ngươi còn có… Bạch Hi.”
Thư Dao thiếu chút nữa đã nói “Ngươi còn có ta”.
Nhưng Thư Dao phản ứng lại rất nhanh, quan hệ của nàng và Tạ Hằng vô cùng xấu hổ, mục đích nàng tới đây chính là để đánh bại Tạ Hằng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại trở thành an ủi nàng ấy. Nàng rõ ràng nên thừa dịp Tạ Hằng mềm yếu, vô tình cười nhạo nàng ấy mới đúng.
Nhưng mà…
Tạ Hằng thoạt nhìn cực kì khổ sở.
Thư Dao vô cùng may mắn khi sinh ra trong một thế gia cường thịnh, cha nàng chính là chưởng môn của Thái Huyền Tiên Tông, mẫu thân là một người dịu dàng đoan chính, chỉ cần nàng oan ức một chút sẽ được bọn họ ôm vào lòng dỗ dành thương yêu.
Thư Dao nhớ khi nàng còn nhỏ, nếu gặp phải chuyện thương tâm, chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thôi là mẫu thân sẽ nhẹ vỗ lưng nàng, nói với nàng không có gì phải khổ sở cả.
Còn cha cũng sẽ nói nếu như ai có ai ức hiếp nàng, ông ấy giúp nàng xả giận.
Nhưng Tạ Hằng… dường như không có ai quan tâm nàng ấy.
Tạ Hằng hình như là cô nhi, không có người nhà.
Trong lòng Thư Dao ngũ vị tạp trần, chỉ có thể bắt chước bộ dáng của mẫu thân, dùng sức ôm chặt cô nương trước mắt vào lòng.
Tạ Hằng bị Thư Dao dùng hết toàn lực ôm chặt, không biết qua bao lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Đôi mắt khô khốc phát đau, toàn thân không có sức lực.
Ai đó đang ôm nàng, còn dịu dàng vỗ lưng, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khổ sở.”
Là Thư Dao.
Thư Dao… đang an ủi nàng.
Tạ Hằng mở mắt ra, giương mắt nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc lại đau lòng của Thư Dao, đôi môi nàng mím chặt.
Trầm mặc hồi lâu, nàng đột nhiên duỗi tay, ôm Thư Dao một cái.
Thư Dao cứng đờ, nhẹ nhàng “Ai” một tiếng. Tạ Hằng nhanh chóng buông nàng ra, trầm giọng nói: “Cảm ơn ngươi… vừa rồi ta… hơi mất bình tĩnh.”
Thư Dao cẩn thận quan sát sắc mặt tái nhợt của Tạ Hằng, thấy nàng đã khôi phục lại mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như không sao cả vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, không phải chỉ là khóc thôi sao, có gì đâu mà mất mặt! Khi còn nhỏ nếu bị người ta ức hiếp, ta khóc còn thảm hơn ngươi bây giờ nhiều.”
Nói xong, Thư Dao có chút sợ hãi nhìn linh trì trước mắt, “Cho dù gặp phải chuyện thương tâm, ngươi cũng không thể nghĩ quẩn nha. Nếu có ai bắt nạt ngươi, cùng lắm chúng ta bắt nạt lại hắn! Cha ta nói, làm người không thể muốn chết muốn sống vì người khác, sống vì chính mình mới phải đạo.”
Tạ Hằng ngơ ngác ngồi quỳ trên mặt đất, cụp mắt, trên mi vẫn còn dính nước mắt chưa khô.
Nàng nghe Thư Dao nói, miễn cưỡng cười cười.
“Cha ngươi thật tốt.” Tạ Hằng nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ngay từ đầu, ta chưa từng sống vì bản thân mình, làm thế nào để quay đầu đây?”
“Ngươi…”
Thư Dao muốn nói lại thôi, đột nhiên nghĩ đến lời đồn đãi mà nàng đã nghe qua từ trước.
Tạ Hằng, cực kì yêu Lăng Sơn Quân.
Nghe nói sau khi mất trí nhớ nàng mới đến Tàng Vân Tông, ngay cả bằng hữu cũng không có bao nhiêu, trước giờ vẫn luôn vào sinh ra tử vì Tàng Vân Tông.
Gần đây mọi người đồn đãi, Vân Cẩm tiên tử từ Bồng Lai trở về vốn mà thanh mai trúc mã của Lăng Sơn Quân, nàng ta từng hại Tạ Hằng bị thương hai lần.
Có thể làm nàng ấy khổ sở như vậy, chắc chỉ có mình Lăng Sơn Quân mà thôi.
Nếu đổi lại là mình, không đúng, Thư Dao hoàn toàn không thể đem những chuyện mà Tạ Hằng gặp phải áp đặt lên người mình. Nếu nàng là Tạ Hằng, chắc nàng sẽ khóc đến chết mất.
Mấy chuyện này người thường làm sao mà chịu cho nổi chứ!
Nghĩ như vậy, Thư Dao cũng không dám thốt lên mấy câu đại loại như “không cần khổ sở” nữa, cha từng dạy nàng, chưa nếm được cái khổ của người khác, không có tư cách khuyên họ làm người tốt.
Nàng chỉ duỗi tay, trịnh trọng vỗ vỗ vai Tạ Hằng.
“Ngươi cứu ta một lần, ta cũng cứu ngươi một lần, chúng ta hiện tại cũng có thể xem là bằng hữu cùng trải qua sinh tử.” Thư Dao nói: “Về sau, có phúc ta sẽ nghĩ đến ngươi đầu tiên, nhưng mà gặp phải…”
Thư Dao có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Lần này tới tìm người, kỳ thật là muốn ngươi giúp ta một việc nhỏ…”
Nhìn tình huống hiện tại, đúng là không thích hợp nói chuyện cầu xin.
Nhưng Thư Dao thật sự có chút gấp.
Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có Tạ Hằng mới có thể giúp nàng mà thôi.
Thiên Kiếm Bảng mười năm mới đổi một lần, ba người đầu bảng nàng chỉ quen một mình Tạ Hằng.
Trong đại hội thử kiếm mấy trăm năm nay, có ba nhân vật cực kì nổi danh.
Người thứ nhất chính là Lăng Sơn Quân Tạ Sầm Chi, năm đó hắn vẫn còn là một đệ tử bình thường nhưng đã bảy lần đứng nhất Thiên Kiếm Bảng, là truyền thuyết bất bại của giới tu tiên.
Vị thứ hai là Quảng Ẩn tiên quân của biển Vô Ngân, mọi người vẫn thường đồn đãi y là một người vô tâm tuyệt tình không có ham muốn. Vong hồn dưới kiếm y nhiều vô số, y chỉ tham gia đại hội thử kiếm một lần duy nhất, nghe nói là vì đánh cuộc cùng người khác nên mới tham gia.
Y ngay cả kiếm cũng không cần, chỉ dùng chú thuật mà thắng trận, sau khi lấy được vị trí thứ hai thì mai danh ẩn tích đến giờ.
Mà người cuối cùng, chính là Tạ Hằng.
Khác với hai người trước đó, Tạ Hằng nổi danh thiên hạ, gần như bởi vì sự nỗ lực một cách liều mạng của nàng.
Nàng tu luyện chậm hơn so với người khác, chỉ mới tham gia đại hội một trăm năm trở lại đây. Từng có người cười nhạo nói nàng không xứng làm sư muội của Lăng Sơn Quân, càng không xứng làm đệ tử của Đạo Vân Tiên Tôn.
Nhưng mười năm sau đó, nàng đã lọt vào tốp năm mươi người đứng đầu bảng.
Lại thêm mười năm, nàng đứng trong tốp hai mươi.
Ngay sau đó, thứ tám, thứ sáu, thẳng đến khi ổn định ở vị trí thứ ba.
Rốt cuộc, không còn ai dám cười nhạo nàng yếu đuối nữa. Tạ Hằng trở nên mạnh mẽ như thế nào, toàn bộ giới tu tiên đều rõ như ban ngày. Bọn họ dường như đều bị sự tiến bộ của nàng làm cho chấn kinh, phải biết rằng, tu tiên không phải chỉ dựa vào nỗ lực mà còn phụ thuộc vào thiên phú và thời cơ. Dường như không có ai giống với Tạ Hằng, có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Những điều mà Tạ Hằng trải qua, cũng khiến vô số đệ tử lấy đó làm gương mà hăng hái nỗ lực.
Tạ Hằng hiện giờ đã là cường giả Đạo Hư Cảnh, đồng thời giữ chức trưởng lão của Tàng Vân Tông, cho nên không cần phải tham gia đại hội thử kiếm nữa.
Thư Dao cũng chỉ mới biết được Tạ Hằng đã đột phá Đạo Hư Cảnh gần đây mà thôi.
Lúc trước Tạ Hằng quả thật chỉ mới chơi đùa với nàng mà thôi, nếu nàng ấy nghiêm túc, chỉ sợ Thư Dao đã sớm bị Tạ Hằng đè trên mặt vô tình nghiền nát.
Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng Thư Dao không biết xấu hổ nghĩ thầm, nếu năm nay muốn lọt vào tốp ba mươi người đứng đầu bảng, Thư Dao lập tức nghĩ đến chuyện nhờ Tạ Hằng dạy nàng kiếm pháp.
Tạ Hằng nghe nàng yêu cầu như thế, thấy cũng không phải chuyện lớn gì, lập tức đứng dậy vào nhà thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó cầm Kiếm Tư Tà đi vào trong viện.
“Kiếm pháp Tàng Vân Tông không thể truyền ra ngoài, ta không thể dạy ngươi, nhưng có vài chiêu là ta tự mình lĩnh hội, ngươi có thể học.”
Nàng vừa dứt lời, Kiếm Tư Tà đã phóng lên cao, kiếm quang như tuyết ào ào kéo tới, hoà hợp thành một thể với ánh trăng, cùng tiếng gió lưu động tạo nên âm thanh róc rách.
Kiếm ý lan tràn, sát ý tung hoành.
Tạ Hằng cầm kiếm, cởi bỏ dáng vẻ mềm yếu vừa rồi, trở nên nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
–
Đèn cầy trên giá cắm nến “bang” một tiếng bị dập tắt.
Ánh sáng trong phòng dần dần lụi tắt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào bên trong khiến gương mặt thanh tú linh động của thiếu nữ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, tăng thêm ba phần quỷ dị.
Ở trên bàn đặt một quả tinh thạch màu đen nho nhỏ.
Giang Âm Ninh an tĩnh ngồi ở trên giường, môi anh đào gắt gao mím chặt. Ngày ấy nàng ta dùng dã tâm cổ để khống chế các đệ tử, lấy máu làm trung gian, thành công truyền lời tới Quỷ Đô Vương.
Giang Âm Ninh nhắm mắt lại, tinh thạch trước mắt không ngừng trào ra ma khí, sau đó trực tiếp bay về phía nàng. Lòng bàn tay vốn trơn bóng dần bị lấp kín bởi vô số hoa văn quỷ dị.
Nàng nhớ tới lời mà Quỷ Đô Vương đã nói ngày ấy.
“Đại hội thử kiếm lần này chính là một cơ hội vô cùng tốt, bên dưới đáy vực gần đài luận võ của Tàng Vân Tông có một hẻm núi tên là Lạc Viêm Cốc. Bên trong có thông đạo mở đường đến Thần giới, bổn quân muốn ngươi tìm cơ hội mở thông đạo này ra, triệu hoán Thần tộc.”
Giang Âm Ninh chưa từng nghe qua Lạc Viêm Cốc này bao giờ, cũng không biết bên trong có kỳ trân dị bảo gì. Ma đầu này còn quen thuộc địa hình của Tàng Vân Tông hơn người đã sống ở đây từ nhỏ như nàng ư?
Khiến nàng ta kinh ngạc hơn nữa là, thông đạo bên trong Lạc Viêm Cốc lại có thể triệu hoán Thần tộc đã tuyệt tích hơn một ngàn năm trước?
Giang Âm Ninh lập tức hỏi: “Sao phải triệu hoán Thần tộc?”
Tiếng nói của ma đầu kia trầm thấp quỷ dị, giống như lệ quỷ bò ra từ bên trong mặt đất khiến người ta sởn tóc gáy, “Hơn một trăm năm trước, có một nữ tử được Thần tộc vô cùng tôn sùng đột nhiên mất tích. Thần tộc lập tức cử người rời khỏi Thần vực, tìm kiếm nơi mà nàng ấy rơi xuống.”
“Bên trong Lạc Viêm Cốc này có một vị thần sử đang ngủ say.”
Giang Âm Ninh càng nghe càng nghi hoặc, rốt cuộc người nọ có lai lịch như thế nào mà có thể khiến Thần tộc đã mai danh ẩn tích trong tam giới bấy lâu nay ráo riết tìm kiếm?
Giang Âm Ninh còn muốn thắc mắc thêm nhưng ma đầu kia lại khinh thường giải thích với nàng ta.
Hắn chỉ nói phương pháp để triệu hoán Thần tộc.
—— “Ngươi chỉ cần đồng thời hấp thu ma khí và linh lực vào trong cơ thể, sau đó chạm vào kết giới, chuyện tiếp theo, ngươi tự biết nên làm thế nào.”
—— “Sau khi thành công, hãy kiếm cớ dẫn Thần tộc tới cấm địa, mượn lực lượng của Thần tộc giải trừ phong ấn.”
Tính cách của ma đầu thật sự cao ngạo, khi nói hết mấy lời này hắn đã lập tức cắt đứt liên lạc.
Giang Âm Ninh vẫn còn suy tư.
Đồng thời hấp thu ma khí và linh khí?
Nàng bất giác nghĩ tới Tạ Hằng.
Một trăm năm trước khi Tạ Hằng đi vào Tàng Vân Tông, nàng ta cũng không sợ bất kì loại ma khí nào.
Nhưng Tạ Hằng bình thường không có gì lạ sao lại là người mà Thần tộc muốn tìm chứ? Giang Âm Ninh không tin nhưng nàng rất nhanh đã áp xuống nghi hoặc trong lòng. Giang Âm Ninh quyết định tìm cách để có thể hấp thu càng nhiều ma khí, sau đó nhân đại hội thử kiếm tới gần Lạc Viêm Cốc.
Giang Âm Ninh giơ tay, nhìn hoa văn trong lòng bàn mình, đột nhiên cảm thấy hơi thở trong cơ thể quay cuồng, nàng “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu đen.
Nàng cắn răng, dùng sức nắm chặt đệm giường, chịu đựng thống khổ đau buốt tim gan, trên trán nổi đầy gân xanh.
“Ma khí này không phải ai cũng có thể chạm vào…” Giang Âm Ninh suy yếu che ngực thở phì phò. Nàng ta nhớ đến hôm nay sư huynh dạy nàng luyện kiếm, huynh ấy là cường giả đã đạt Hoá Trăn Cảnh nhưng cũng không thể cảm nhận được ma khí trên người nàng.
Quả nhiên, máu của linh thú sau núi Tàng Vân Tông có thể ngăn chặn ma khí.
Chỉ cần nhịn thêm chút nữa, để ma khí càng nồng đậm hơn, nàng nhất định có thể thành công.
Chờ Quỷ Đô vương hiện thế, giết Tạ Hằng, nàng lại dạy xúi Thần tộc diệt trừ ma đầu, thiên y vô phùng, sẽ không có ai biết mọi chuyện là do nàng làm.
Đến lúc đó, sư huynh chính là của nàng!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Giang Âm Ninh hiện ra vài phần tàn nhẫn, đang muốn tiếp tục vận công, nàng ta đột nhiên nghe được động tĩnh kì lạ truyền đến từ bên ngoài.
“Ai?!”
******************************************
Tự dưng tui muốn lên thuyền Tạ Hằng với Thư Dao, đá tra nam Tạ Sầm Chi ra chuồng gà:(